Tiệm hoành thánh số 444

Chương 144



Trí nhớ của ông Tạ khá tốt, vừa thấy là Trình Tiểu Hoa thì nhớ tới chuyện lúc trước, cảnh giác hỏi: “Đã khuya như này, bên ngoài không an toàn, một cô gái như cô vẫn nên về nhà sớm một chút”.

Trình Tiểu Hoa chậm rãi đến gần, đứng trước mặt ông Tạ sau đó cúi người nói với Lôi Lôi đang đứng phía sau ông Tạ: “Em tên Lôi Lôi đúng không nạ?”

Lôi Lôi gật đầu, lại có chút thẹn thùng đứng nép vào người ông Tạ.

Ông Tạ càng cả kinh: “Cô, cô có thể thấy Lôi Lôi? Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”

Trình Tiểu Hoa biết, trên đời này có rất ít người có được đôi mắt âm dương, nhìn thấy ma quỷ. Một số người là bẩm sinh, một số người vì một cơ duyên nào đó mà có được khả năng đó. Ví dụ như ông Tạ đây là trời sinh, còn như Trình Tiểu Hoa là vì vào làm ở Địa phủ tư, có linh lực nên mới mở mắt âm dương.

Trình Tiểu Hoa cũng không muốn che giấu, trực tiếp nói ra thân phận và mục đích của mình: “Cháu là người của Địa phủ, tới đây là muốn mang hai đứa bé đến nơi mà hai đứa nên đến”.

Lôi Lôi vừa nghe thấy là đến để đưa mình đi, càng ông chặt lấy chân ông Tạ, lớn tiếng nói: “Em muốn ở cùng ông cơ, em không đi đâu hết! Không đi đâu!”

Nếu như người khác nghe Trình Tiểu Hoa nói vậy, nhất định sẽ cho là cô nói hươu nói vượn. Nhưng mà ông Tạ không phải là người theo chủ nghĩa duy vật, ngược lại còn do bẩm sinh đã có mắt âm dương, thấy không ít vong hồn nên đối với một vài chuyện đáng ra phải kinh ngạc thì cũng không kinh ngạc cho lắm.

Ông Tạ nửa tin nửa ngờ: “Cô là người của Địa phủ? Quỷ sai? Nhưng tại sao cô không đến sớm một chút? Mấy đứa nó đã ở đây rất nhiều năm rồi, cô có biết không?”

Trình Tiểu Hoa nói: “Cháu biết. Trước đó không đến dẫn bọn trẻ đi là vì tên của bọn trẻ không có trên sổ sinh tử. Kỳ thật đến bây giờ cũng vẫn chưa có tên. Đôi khi sẽ xuất hiện tình huống như vậy, khả năng lớn nhất là do trên dương gian không có thông báo tử vong, không bị gạch tên khỏi hộ khẩu. Chỉ có một điều mà cháu không biết là tại sao không có ai trình báo cho bọn trẻ. Ông Tạ, ông có biết không?”

Ông Tạ suy nghĩ một chút, âm thầm đánh giá Trình Tiểu Hoa vài lần, sau đó mới gật gật đầu: “Ông biết. Cô gái, cháu đi theo ông.”

Ông Tạ lại mở căn phòng kia ra, dẫn Trình Tiểu Hoa đến nhà xác dưới tầng hầm. Nhà xác có tổng cộng ba cái tủ lạnh, dùng để chứa đựng thi thể. Ông Tạ kéo ra ngăn tủ lạnh dưới cùng, bên trong có hai cỗ thi thể, một lớn một nhỏ. Nhỏ là Lôi Lôi, lớn là Tiểu Tuyết, đều được dùng vải trắng che đậy rất kín.

Tuy rằng Trình Tiểu Hoa không hiểu rõ về bệnh viện lắm, nhưng vẫn đại khái biết được, nhà xác bệnh viện giống như một nơi trung chuyển, thi thể trẻ con sẽ được lưu trữ vài ngày, sau đó được người nhà đến nhận rồi đưa đi xử lý hậu sự. Nhưng mà hai cỗ thi thể này, rõ ràng là được để ở đây từ rất lâu rồi.

Ông Tạ nhìn ra được nghi hoặc của cô, thuận tay lấy ra một quyển sổ ghi lại thời gian cho Trình Tiểu Hoa. Quyển đó được ông Tạ ghi lại, trên mặt có ghi rõ tên đứa bé, ngày tháng năm sinh, thời gian tử vong, nguyên nhân tử vong. Mà từ hàng ghi chép về Lôi Lôi kia, có thể thấy đã ở đây bốn năm rồi. Rõ ràng chỉ sống được ba năm hai tháng, vậy mà lại ở đây bốn năm. Lại nhìn qua dòng có tên Tiểu Tuyết, vậy mà đã ở đây tám năm, vừa bằng số tuổi của cô bé.

Ông Tạ giải thích: “Lôi Lôi lớn lên ở cô nhi viện, sau đó bị bệnh mà chết. Cô nhi viện kia không biết có chuyện gì mà không thấy tới xử lý. Bệnh viện không có quyền xử lý hậu sự của tụi nhỏ, chỉ có thể để trong nhà xác. Một lần để là đã nhiều năm như vậy rồi.”

Ông lại nhìn hàng tên của Tiểu Tuyết, nói: “Lúc Tiểu Tuyết được đưa tới, ông vẫn còn nhớ rất rõ. Ngày đó cũng là vào lúc nửa đêm, bên khu nội trú gọi điện thoại cho ông tới. Nghe nói khi đó Tiểu Tuyết đã ở khu nội trú mấy tháng rồi. Lúc chết trên người có rất vết lỗ kim, nhưng những lỗ kim đó, những thứ thuốc kia tiến vào trong thân thể mà vẫn không thể cứu sống con bé. Lúc đó, bố của Tiểu Tuyết vẫn còn ở đó, đứng ngây người ra mà khóc. Ông bao bọc cho con bé xong, cậu ấy cũng không đành lòng qua ôm con bé. Ông cũng có thể hiểu được, đứa bé lớn như vậy, nói không còn là không còn, trong lòng ai cũng không dễ chịu. Ông giúp cậu ấy ôm đứa bé đến đây. Bố của con bé điền xong giấy tờ rồi mới đến. Cũng không nghĩ tới, cậu ta đi rồi không quay trở về. Ôi, sao có thể nhẫn tâm như vậy, nói bỏ là bỏ được luôn?”

Trẻ con mất sớm đối với gia đình mà nói là một đả kích rất lớn. Trên cơ bản, trẻ con đứa đưa đến đây, bố mẹ cũng không thể bỏ được. Nhanh thì một hai ngày, lâu thì là bốn năm ngày là đã đem hậu sự xử lý xong rồi. Cho tới giờ, ông vẫn không thể hiểu được, người đàn ông kia sao lại nhẫn tâm như vậy? Mẹ đứa bé tại sao cũng không quan tâm?

Nội tình ông không biết, cũng không có cách nào biết được. Sau này ông thấy được linh hồn tụi nhỏ. Mới đầu ông cũng có chút sợ hãi, nhưng sau đó lại là đau lòng. Ông cũng từng đi tìm đạo sĩ, hòa thượng, nghĩ thi thể đã không có người nhận thì hồn cũng phải được siêu độ chứ? Nhưng không có ngoại lệ, đến siêu độ cũng không xong, có lẽ cùng cách nói của Trình Tiểu Hoa không khác biệt lắm. Trên dương gian không có trình báo tử vong thì âm phủ không thể thu người được. Rơi vào đường cùng, ông chỉ đành cùng hai tiểu quỷ này ở chung với nhau. Chớp mắt đã thật nhiều năm.

Giờ Trình Tiểu Hoa xuất hiện làm ông cảm thấy cơ hội cho bọn nhỏ tới rời. Cuối cùng có thể không phải ở lại dương gian chịu khổ. Cho nên, cho dù vẫn còn cảnh giác với cô, ông cũng đành lựa chọn tin tưởng.

Ông nói: “Cháu đã là người của âm phủ, khi nào thì có thể đưa hai đứa bé đi? Còn có Tiểu Tuyết, vừa nãy cháu nói có thể tìm được nó về?”

Lôi Lôi vẫn yên tĩnh đứng bên cạnh ông, nghe thấy ông nói muốn đưa mình đi, nhất thời mặc kệ hết mọi thứ, khóc rống lên: “Con không muốn, con muốn ông cơ, muốn ở với ông cơ, hu hu….”

Ông Tạ cúi đầu, nhẹ giọng an ủi nói: “Con ngoan, con không thể ở mãi trên dương giới được. Đi đầu thai tốt hơn, sớm đi đi con. Kiếp sau bình an hưởng phúc, so với hiện tại phải cô đơn lẩn vào trong bóng tối tốt hơn rất nhiều.”

Lôi Lôi vẫn còn nức nở: “Con sợ, con sợ lắm…”

Trình Tiểu Hoa nói: “Hiện giờ cũng không có cách nào tiễn bước đi ngay được. Ông Tạ, cháu sẽ tìm Tiểu Tuyết về trước, sau đó sẽ giúp ông tra xem cái cô nhi viện kia xảy ra chuyện gì.”

Tạm thời tạm biệt ông Tạ, Trình Tiểu Hoa trở về tiệm hoành thánh. Chuyện của cô nhi viện bên kia, Trình Tiểu Hoa đã nhờ Tôn Danh Dương giúp đỡ điều tra. Tuy rằng Tôn Danh Dương có vẻ láo nháo nhưng lại quen biết khá nhiều, chuyện điều tra cũng rất hợp với gã. Nhờ gã một câu là gã sảng khoái đáp ứng ngay rồi chạy đi làm luôn.

Trình Tiểu Hoa thì chuyên tâm cho chuyện của Tiểu Tuyết. So với việc của Lôi Lôi, việc tìm được Tiểu Tuyết càng quan trọng hơn. Dù sao Tiểu Tuyết bỗng nhiên mất tích, nhất định là có nguyên nhân. Cô bé đi đâu, có tạo ra chuyện gì hay không cũng là một vấn đề.

Những năm gần đây, hai đứa trẻ luôn vất vưởng ở khu vực quanh bệnh viện, tuy rằng coi như có chút khổ sở nhưng cũng rất ngoan ngoãn. Không phạm sai lầm gì, đi đến địa phủ cũng sẽ nhanh chóng được đi đầu thai. Nhưng nếu giờ Tiểu Tuyết làm ác, tạo ra nghiệp xấu, sẽ ảnh hưởng đến việc đầu thai. Cho dù cô không chủ động trêu chọc người, chỉ dọa người xấu thì cũng gây ra ảnh hưởng không tốt. Ngoài ra Trình Tiểu Hoa còn sợ sẽ có một số người lòng dạ khó lường, chuyên môn bắt hồn trẻ con để làm một số việc vì lợi ích.

Cùng đêm khuya, ở những nơi khác nhau, có người đã ngủ, còn có người trằn trọc mất ngủ. Lưu Duyệt vốn đang ngủ, lúc nửa đêm lại thấy trên mặt ngưa ngứa.

Cô bé mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy trong phòng tối tăm, chỉ có một chút ánh sáng, có một bóng người ngồi ghé vào trên giường cô bé, nửa người nhòm xuống mặt mình, trên má ngoại trừ cảm giác ngứa ngứa ra thì còn thấy có chút lạnh.

Lưu Duyệt sợ hãi, muốn kêu lên lại phát hiện không thể kêu lên được. Chẳng những như thế, thân thể cũng không thể động đậy được, chỉ có ý thức vẫn còn tỉnh táo, càng lúc càng sợ hãi.

Có tiếng cười giống như chuông bạc, quanh quẩn trong phòng tối: “Hí hí hí….”

Lưu Duyệt cực kì sợ hãi, cô yên lặng tự nhủ với mình đây chỉ là mơ, nhất định là mơ. Nhưng mà sao trong mơ mà âm thanh lại rõ ràng như vậy? Cô bé chẳng những nghe được tiếng cười mà còn có thể nghe được đứa bé kia đang nói chuyện, giọng nói giống như cô bé ngồi trên xích đu hôm nọ: “Mau đứng lên, đi chơi với em đi!”

Cô bé gọi cô đứng lên, thân thể của cô thật sự bị khống chế, chậm rãi ngồi dậy, vén chăn lên, rồi xuống giường, từng bước từng bước một đi đến bên cạnh cô bé đó. Ý thức rõ ràng không muốn đi qua nhưng lại không thể khống chế được thân thể.

“Em muốn chơi đồ chơi mới nhất của chị, chị đưa cho em chơi đi.” Bé gái giọng điệu mềm ngọt, lại mang theo vài phần không được phép cự tuyệt. Lưu Duyệt thật sự muốn đi đến trước bàn học, cần mô hình lâu đài công chúa mới cùng bố ghép xong kia đưa đến trước mặt cô bé.

Cô bé đó nhận lấy mô hình, ánh mắt xem xét đánh giá. Lâu đài này có ba tầng, phòng khách, phòng ngủ, thư phòng, phòng bếp, phòng tắm, mỗi một cái phòng đều được trang trí rất hoa lệ. Có được lâu đài này giống như thật sự trở thành công chúa. Cô bé đó càng xem càng vui mừng, ánh mắt cũng càng lúc càng sáng. Nhưng đột nhiên, cô bé giơ mô hình lên cao rồi ném mạnh xuống đất. Trong tiếng va đập chói tai, lâu đài vỡ thành nhiều mảnh, giường công chúa cũng bị vỡ ra. Cô bé cười khanh khách, vừa cười vừa vô tay reo lên: “Giấc mộng công chúa tan vỡ rồi, ha ha, rất vui! Giấc mộng của em vỡ rồi, chị cũng phải thế. Chơi vui quá đi!”

Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân, sau đó là giọng mẹ Lưu: “Duyệt Duyệt, có việc gì thế?”

Cửa được mở ra, lúc đèn được bật lên, mẹ Lưu sợ đến ngây người. Trong phòng hỗn đọn, Lưu Duyệt ngã ở trên đất, mô hình lâu đài công chúa mà cô bé thích nhất bị phân tán thành nhiều mảnh, nhìn không ra dáng vẻ ban đầu.

“Duyệt Duyệt!” Mẹ Lưu bất chấp chạy đến ôm lấy con, gọi vài câu mà không thấy con có phản ứng nên hoang mang lo sợ, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.