Tiệm hoành thánh số 444

Chương 143



Sau khi hai bố con Lưu Duyệt cùng trải qua một cuối tuần vui vẻ ở nhà, Bố Lưu lại tiếp tục đi công tác. Công việc của bố Lưu rất bận rộn, ông thường xuyên phải đi công tác, cứ mười ngày nửa tháng mới về nhà một lần, mỗi lần về được hai ba ngày sau đó lại đi tiếp. Lưu Duyệt đã quen với chuyện này nhưng mỗi lần bố đi công tác, cô bé vẫn thấy rất buồn. Thậm chí ngay cả sang ngày hôm sau, tâm trạng của Lưu Duyệt vẫn không được tốt. Công việc của mẹ cô cũng bận rộn không kém, may mà cô đã lớn rồi, có thể tự đi học, không cần mẹ đưa đi đón về. Trường học cách nhà cũng không xa lắm, đi tàu điện ngầm khoảng tám trạm là đến nơi, rất thuận tiện.

Lúc này, gần tám giờ tối, Lưu Duyệt vừa mới tan lớp luyện thi, đang đi vào ga tàu điện ngầm, chuẩn bị về nhà. Trên sân ga lúc này cũng khá đông người chờ tàu đến, chủ yếu là nhân viên văn phòng và học sinh, sinh viên.

Lưu Duyệt đứng ở mép vạch vàng, đi vài bước nữa là đến đường tàu điện ngầm. Lưu Duyệt nhìn hai đường ray tối đen như mực, dường như nghe được tiếng tàu đến, quay đầu thì thấy quả nhiên là tàu đang vào sân ga nhưng nhìn có chút mờ ảo, giống như hư ảnh dừng lại trước mặt cô. Tàu đã dừng, cửa mở ra, bên trong hình như có một vài chỗ trống. Tuyến đường này của tàu rất đông đúc, bình thường chỉ cần tàu đến là mọi người đều chen chúc nhau đi lên tàu để chiếm được một chỗ ngồi. Nhưng hôm nay rất kỳ lạ, những người xung quanh vẫn ngồi xem di động, nói chuyện với nhau, giống như không thấy tàu đã đến, cũng giống như không vội vã muốn lên tàu.

Lưu Duyệt cảm thấy lạ, nhưng vẫn đi về phía trước. Một bước, hai bước rồi ba bước, lúc muốn bước một bước nửa lên tàu, thì đột nhiên bị kéo lại. Giọng một người đàn ông vang lên: “Cháu gái, cẩn thận, đi lên nữa là sẽ ngã xuống đường tàu đấy!” Một câu nói như tiếng sét giữa trời quang, đem hư ảnh con tàu kia xóa tan. Lúc này Lưu Duyệt mới phát hiện ra, lúc nãy chỉ là ảo giác, còn bản thân mình thì đang đứng mép sân ga. Nếu không phải được người kéo lại thì giờ mình đã rơi xuống dưới đường tàu. Ngay sau khi bị kéo về, tàu điện ngầm ầm ầm tiến vào bến. Khi cánh cửa mở ra, những người chờ tàu vội vã đi vào toa của họ. Một số người vô ý đụng phải Lưu Duyệt.

Người đàn ông kéo cô lại lại ân cần nhắc nhở: “Giờ có thể lên tàu rồi. Cháu không sao chứ?”

Lưu Duyệt đã hồi thần, vội vàng nói cảm ơn, sau đó cũng hòa với dòng người chen lấn lên tàu điện ngầm. Sau một vài tiếng bíp bíp thông báo, cửa tàu đóng lại, tàu bắt đầu chạy.

Lưu Duyệt đứng cạnh cửa sổ, trong đầu suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra, ánh mặt vô tình liếc ra ngoài. Đột nhiên, cô bé lại nhìn thấy cô bé mặc váy trắng ngồi trên xích đu mấy đêm trước. Cô bé đó đang đứng ở sân ga, mái tóc đen bay loạn trong gió, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cũng đang nhìn chằm chằm vào Lưu Duyệt. Lưu Duyệt trợn tròn mắt, muốn nhìn kỹ lại nhưng lúc này tàu điện đã tăng tốc, sân ga nhanh chóng biến mắt khỏi tầm mắt.

Lúc về đến dưới chung cư, Lưu Duyệt không khỏi dừng lại nhìn xích đu trên bãi cỏ cách đó không xa. Chiếc xích đu đó vẫn cũ kỹ và hoen rỉ, một cơn gió thổi qua làm chiếc xích đu đung đưa trong gió. Không biết tại sao Lưu Duyệt lại thấy lạnh hết cả người, cô vội chạy về nhà. Do chạy quá nhanh nên lúc đóng cửa, cô thở hổn hển. Mẹ Lưu sửng sốt hỏi: “Sao thế con? Có người theo đuôi con à?”

Lưu Duyệt muốn nói nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Chuyện xảy ra lúc ở ga tàu như một giấc mơ, cô không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Cô nói: “Mẹ ơi, chùa Tầm Ẩn rất linh thiêng đúng không ạ? Con muốn đến đó lễ Phật, xin bùa bình an.”

Mẹ Lưu nói: “Con là một đứa trẻ con, sao lại tin mấy chuyện này?”

Lưu Duyệt có vẻ rất vội, lắc lắc tay mẹ mình làm nũng: “Đi mà, đi mà mẹ! Ngày mai mẹ con mình đi đi, cũng không có hại gì mà còn thể hiện lòng kính trọng nữa ạ.”

Mẹ Lưu nói: “Ngày mai con còn phải đi học, mẹ còn phải đi làm. Để cuối tuần rồi đi. Mọi người đều đi vào cuối tuần ấy nên sẽ rất đông nhé.”

“Vậy thứ bảy tuần này mình đi nhé mẹ. Đông người cũng không sao hết ạ. Nhiều người thì hương khói vượng, sẽ rất linh!”

- --

Một giờ sáng, tại bệnh viên nhi thành phố Vọng Giang vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng mới nghe được một hai tiếng trẻ con khóc, ở giữa đêm khuya trở nên vô cùng rõ ràng. Nhưng có thể khóc như vậy, đôi khi cũng là một điều tốt. Bởi vì trên thế giới này, có rất nhiều đứa trẻ không có quyền được khóc.

Trình Tiểu Hoa đặc biệt chú ý đến ông Tạ, hầu hết mọi người đều gọi ông như vậy, tên đầy đủ của ông là gì thì không có mấy người biết.

Ông Tạ đang ngủ trong phòng trực thì bị một cuộc điện thoại đánh thức. Ông ta nhận điện thoại, ừ ừ vài tiếng, trầm mặc cúp máy, sau đó mặc đồ đi ra ngoài. Đến lúc ông ta trở về, trong tay ông ta ôm một đồ vật bị vải trắng che kín lại, nhìn giống như một chiếc gối đầu. Ông Tạ không quay lại phòng trực ban ngủ nữa, mà đi vào phòng chứa rác y tế bên cạnh. Điện phòng được bật sáng lên, lộ ra cảnh bên trong – một nơi tưởng như phải đầy những đống rác y tế thế mà lại có vẻ hơi trống trải. Ông Tạ đi đến bên một bức tưởng, kéo rèm cửa sổ lên, lộ ra một cánh cửa bí mật được che dấu đi. Cửa mở, một cầu thang hiện ra phía sau. Ông Tạ từng bước đi dọc theo cầu thang, mỗi bước chân đều vô cùng nặng nề. Cầu thang này dẫn đến một tầng hầm, thoạt nhìn thì không có vẻ gì là đặc biệt cả, cái đặc biệt nhất là ba ngăn tủ màu xanh ẩn phía sau bức tường.

Ông Tạ mở một trong các ngăn tủ, rồi cẩn thận đặt “chiếc gối” trên tay vào trong tủ. Một góc vải vô tình rớt xuống, để lộ ra một khuôn mặt xanh xao, hốc hác của một đứa bé. Đôi mắt của đứa bé nhắm chặt, đôi môi trắng bệch, dường như nó đang ở trong một giấc ngủ không bao giờ có thể tỉnh lại.

Ông Tạ đắp lại tấm vải trắng lên mặt đứa trẻ, thở dài: “Bé ngoan, hãy yên nghỉ nhẹ.” Sau đó đóng tủ, ngăn cách âm dương. Lúc này Trình Tiểu Hoa lẳng lặng đứng ở cửa tầng hầm, đã nhìn thấy tất cả những việc này. Cuối cùng cũng đã hiểu rõ, hóa ra phòng kia che giấu một cái nhà xác nho nhỏ. Còn ông lão kia là người trông nhà xác. Ông lão xử lý xong sự vụ thì rời khỏi căn phòng đó, khóa cửa lại sẽ không có ai tùy tiện xông vào, cũng sẽ không ai biết được căn phòng màu trắng này lại ẩn giấu câu chuyện như vậy.

Ông Tạ bỏ chìa khóa lại vào trong túi, đang đi về phòng trực ban tiếp tục ngủ thì thấy trên đường nhỏ có hai bóng đen, một cao một thấp, hai đứa đang chơi ném đồ, vô cùng vui vẻ. Gánh nặng trong lòng ông Tạ đã được giải, đi qua nói: “Tiểu Tuyết, con đã về rồi à? Mấy nay chạy đi đâu thế?” Đến gần thì thấy là một bé gái xa lạ. Tuổi nhỏ hơn so với Tiểu Tuyết một hai tuổi, bỗng nhiên thấy có người lạ tiến đến, trên mặt có vẻ hoảng sợ. Đứa còn lại là một bé trai khoảng ba tuổi, lúc này đang đứng ở bên cạnh, nhìn ông Tạ cười hì hì nói: “Ông ơi, con tìm được một người bạn mới rồi này!”

Ông Tạ cẩn thận nhìn cô bé kia, mặt đanh lại, hỏi: “Lôi Lôi, chị này ở đâu đến đây?”

Tuy Lôi Lôi còn nhỏ nhưng lại rất thông minh, cảm thấy ông có chút mất hứng nên không cười nữa, bĩu môi, nâng tay chỉ về phía phòng cấp cứu.

“Đêm khuya mà còn đến khám, khẳng định là thân thể không khỏe”. Ông Tạ nói xong, giơ tay sờ trán của cô bé, quả nhiên là nóng bỏng. Lại còn đến nơi này chơi với Lôi Lôi, không biết có phải Lôi Lôi đã dùng cách gì đặc biệt không.

Ông Tạ chuẩn bị tiễn cô bé đi thì thấy một bà mẹ trẻ vội vã chạy tới, lúc nhìn thấy cô bé thì thở phào nhẹ nhõm, ôm con vào lòng rồi trách cứ nói: “Mẹ đi lấy thuốc, sao con lại chạy ra đây? Dọa chết mẹ rồi đấy”

Lúc được mẹ ôm lấy, cô bé giống như đã hết sức lực mà tựa vào đầu vai mẹ, không quên nói với Lôi Lôi một tiếng: “Em trai, tạm biệt nhé”.

Trong mắt Lôi Lôi có chút buồn bã, vẫy tay, nhỏ giọng nói: “Tạm biệt”.

Mẹ của cô bé nghi hoặc nhìn xung quanh, ngoài một ông lão nhìn giống như người làm ở bệnh viện ra thì cô không thấy có đứa trẻ nào cả, chỉ nghĩ là trẻ con bị sốt đến mơ hồ, liền vội vàng rời đi.

Lôi Lôi nhìn người bạn mới quen phải đi về, cậu bé biết là sẽ không còn gặp lại được. Cậu cúi đầu, buồn bã đến mức muốn khóc òa lên.

Ông Tạ chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Lôi Lôi, giải thích với bé: “Chị bé kia và con không phải là người cùng một thế giới, con không thể đi tìm chị ấy chơi cùng được đâu. Chị ấy đang bị bệnh, còn bị sốt nữa. Đêm khuya rồi, chơi với con ở đây sẽ bị lạnh, bệnh sẽ càng nặng hơn đấy”.

Lôi Lôi ủy ủy khuất khuất nói: “Nhưng mà mấy ngày rồi chị Tiểu Tuyết không về, không có ai chơi với con nên con mới, mới…”

Nghe thấy đứa bé nói vậy, ông Tạ mềm lòng, không nỡ trách cứ nữa, từ ái nói: “Được rồi, được rồi, ông không trách con. Con ngoan, chị Tiểu Tuyết sẽ mau về thôi”.

Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng ông cũng rất lo lắng. Tiểu Tuyết chạy loạn ở bên ngoài, có phải hay không đã xảy ra chuyện gì, bị thương hoặc là làm người bị thương, như vậy không tốt!

“Nếu không ngày mai ông bớt chút thời gian đi tìm Tiểu Tuyết nhé?” Tuy ông Tạ nói vậy nhưng thành phố Vọng Giang lớn như vậy, biết đi đâu mà tìm đây? Hơn nữa lại là vong hồn, làm sao có thể hỏi thăm được!

Đang trong lúc buồn rầu thì nghe thấy một giọng nữ thanh thúy truyền đến từ phía sau: “Có lẽ cháu có thể giúp ông tìm Tiểu Tuyết về đấy ạ”.

Ông Tạ giật mình, xoay người lại thì thấy Trình Tiểu Hoa đang đứng dưới cột đèn cách đó không xa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.