Phó Kình Hiên rút cái khăn từ trong túi trước ngực phải mình lau khóe miệng cho cô, nhẹ giọng hỏi: “Mùi vị như thế nào?”
Bạch Dương để bình nước qua một bên: “Cũng được, chua chua ngọt ngọt, khiến mình tỉnh táo hơn.”
“Vậy thì được.” Phó Kình Hiên gấp chiếc khăn tay lại rồi bỏ vào trong túi đồ vest.
Thư ký Đồng ngồi phía trước thông qua kính chiếu hậu, thu hết cảnh tượng này vào †rong mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Lúc nãy, sếp Phó làm gì đó, lau miệng cho chủ tịch.
Mà chủ tịch Bạch cũng không phản kháng, đón nhận tự nhiên như thế.
Chuyện này, chuyện này…
Thư ký Đồng nuốt nước bọt cái ực, trong lòng nhấc lên muôn vàn con sóng lớn.
Không phải là chủ tịch với sếp Phó tái hợp rồi đó chứ, Gần đây trong giới đã có lời đồn là bọn họ muốn tái hợp, cô ta cũng đã từng nghe nói, nhưng mà điều khịt mũi xem thường, cảm thấy không có khả năng.
Mà bây giờ cô ta đột nhiên cảm giác đây không phải là lời đồn, mà là sự thật.
Nếu như là thật, cô ta thấy đây cũng là một chuyện tốt.
Ít nhất là như vậy, sếp Lục sẽ không còn hi vọng xa vời với chủ tịch.
Thư ký Đồng chớp chớp mắt, trong lòng chua xót nghĩ.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến nghĩa trang.
Thư ký Đồng dừng xe.
Phó Kình Hiên mở cửa xe ra, anh bước xuống xe trước, sau đó đứng bên ngoài xe đưa tay phải với người ở bên trong.
Bạch Dương trong xe nhìn thấy động tác này của anh, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng, sau đó đặt tay lên tay anh.
Phó Kình Hiên nắm chặt tay cô, đỡ cô xuống xe.
Thư ký Đồng ở bên cạnh nhìn thấy động tác của hai người, trong lòng càng chắc chắn hơn, bọn họ thật sự ở bên nhau rồi.
Cũng không biết chuyện này bắt đầu từ khi nào, rõ ràng là vài ngày trước thái độ của chủ tịch đối với sếp Phó vẫn còn lạnh nhạt, không hề có ý muốn tái hợp với sếp Phó.
Nhưng mà bây giờ, mối quan hệ của chủ †ịch và sếp Phó đã thân mật hơn, chắc chắn là trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì mà cô ta không biết.
Cũng không biết là sếp Lục có biết hai người tái hợp chưa.
Nếu như biết rồi, có phải là anh ấy lại muốn mượn rượu mua say nữa không?
Đang suy nghĩ, thư ký Đồng đột nhiên nghe thấy Bạch Dương kêu mình, đôi mắt giật mình lóe lên, vội vàng nối lại tinh thần, đẩy đẩy kính mắt rồi trả lời: “Tôi đây chủ tịch.”
“Cô vừa mới suy nghĩ cái gì vậy, tôi gọi cô mấy tiếng mà cô không có phản ứng.”
Bạch Dương quan tâm nhìn cô ta: “Có phải là chỗ nào không thoải mái không hả, tôi thấy sắc mặt cô không tốt cho lắm.”
“Không có.” Thư ký Đồng lắc đầu liên tục: “Tôi tốt lắm chủ tịch, chỉ là lúc nãy đột nhiên nghĩ đến một vài chuyện, bây giờ không sao rồi. Chủ tịch, cô gọi tôi có chuyện gì không?”