Bạch Dương chỉ chỉ vào chiếc xe ở cách đó không xa: “Trên chiếc xe đó kìa.”
Phó Kình Hiên nhìn thoáng qua, nhẹ gật đầu: “Lên xe anh đi, ngồi xe của anh.”
“Được.” Bạch Dương cũng không từ chối, cô gật đầu đồng ý.
Phó Kình Hiên vươn tay mở cửa xe ra.
Bạch Dương quay người ngồi vào.
Phó Kình Hiên nhìn ra phía sau, ném chìa khóa xe cho thư ký Đồng.
Thư ký Đồng nhanh tay bắt được, nhìn chìa khóa xe Maybach trong tay, lơ ngơ hỏi: “Sếp Phó, anh đây là…
“Cô lái xe.” Phó Kình Hiên thờ ơ nói một câu, sau đó liền leo lên xe ngồi xuống bên cạnh Bạch Dương.
Thư ký Đồng đứng yên tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào, nghe hay là không nghe đây.
Dù sao mình là người của chủ tịch, nhưng thân phận của sếp Phó lại cao hơn chủ tịch cô ta cũng không thể làm trái ý.
Cho nên, đúng là cô ta không biết phải làm gì.
Bạch Dương ngồi trong xe nhìn thấu suy nghĩ của thư ký Đồng, cô hạ cửa sổ xe xuống, nhô đầu ra từ trước mặt Phó Kình Hiên: “Nghe lời anh ấy đi, anh ấy đi cùng chúng ta.”
“Vâng chủ tịch.” Có câu nói này của Bạch Dương, rốt cuộc thư ký Đồng không còn mê man nữa, nhanh chóng gật đầu rồi sau đó đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.
Xe thuận lợi khởi động.
Trên đường đi, Phó Kình Hiên đột nhiên mở †ủ đựng đồ trong xe, lấy một bình đồ uống từ bên trong ra, sau khi mở nắp rồi thì đưa cho Bạch Dương: “Em uống cái này đi.”
“Đây là gì vậy?” Trên mặt Bạch Dương tràn đầy nghỉ hoặc, nhận lấy bình nước.
Phó Kình Hiên cười khẽ trả lời: “Là thực phẩm dinh dưỡng, có thể làm giảm mệt mỏi. Trước khi đến đón em, anh đã cố ý kêu Trương Trình đi mua đó.”
“Thật hả, để em thử một chú.” Bạch Dương nhìn đồ uống ở trong tay một lúc, ngửa đầu lên bắt đầu uống.
Uống được mấy ngụm, cô bỏ bình nước xuống rồi đậy nắp lại.