“Yên tâm yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ không xuất hiện nữa đâu.” Vợ chồng Lý Đại Ngưu vui vẻ nâng niu tấm chỉ phiếu trong †ay, liên tục gật đầu đồng ý.
Bọn họ cũng không phải là đồ ngốc, biết rằng rất khó để làm khó người có tiền, vớ bộn được một lần là đủ rồi, đừng nghĩ đến việc tìm họ lần hai, dù gì người bình thường cũng không thể đấu nổi người có tiền, điều này bọn họ cũng rõ.
Có điều nhận được 3 tỷ một cách suôn sẻ như thế khiến cho bọn họ hơi tiếc nuối, sớm biết thế thì đòi thêm 3 tỷ nữa cho rồi.
“Thế còn không mau cút đi à?” Cố Việt Bân sầm mặt quát lớn.
“Cút thì cút, cút ngay đây!” Vợ chồng Lý Đại Ngưu cầm chỉ phiếu nhanh chóng rời khỏi phòng xét nghiệm DNA.
Cố Mạn Tình thấy Cố Việt Bân tức giận đến thế, cô ta nhẹ nhàng kéo ống tay áo của ông ta: “Ba ơi, xin lỗi ba, đều lại con cả, nếu không phải vì con thì 3 tỷ ấy cũng…
“Không sao, xem như ba bỏ ra số tiền ấy để ngăn ngừa hậu họa, được rồi, chúng ta 3⁄11 về nhà trước đi.” Cố Việt Bân vỗ vai cô ta, †ỏ ý đừng tự trách bản thân rồi mới dẫn vợ và con gái đi về.
Trong thang máy, bà Cố nhìn Cố Việt Bân rồi nói: “Chồng ơi, chúng ta tha cho Bạch Dương như vậy sao?”
Cố Việt Bân cắn răng: “Bằng không phải làm sao? Phó Kình Hiên muốn bảo vệ nó, chúng ta cũng không tài nào xuống tay với nó được.”
“Tôi thật sự không cam tâm, nó đẩy Tử Yên Mạn Tình vào tù thì được mà chúng ta muốn nó vào tù lại trắc trở như thế.” Bà Cố siết nắm tay, nói với vẻ đầy tức giận.
Cố Việt Bân thở dài: “Hết cách rồi, ai kêu người ta giỏi giang, được Phó Kình Hiên yêu quý kia chứ, hơn nữa Phó Kình Hiên còn bảo vệ cô †a ngày nào thì chúng ta còn không đối phó được cô ta ngày đó, trừ phi nhà họ Phó phá sản, nhưng chuyện này không thực tế một chút nào cả.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Phó Kình Hiên có gốc chính trị, ông tổ của anh là khai quốc công thần, hơn nữa bà tổ cũng không vừa, là địa chủ của một vùng.
Cũng đồng nghĩa là gia sản của tập đoàn Phó thị bắt đầu từ ông tổ và bà tổ, dần dần trở nên to lớn nhờ vào thế lực của hai người bọn họ, mặc dù ông tổ của Phó Kình Hiên đã mất nhưng các mối quan hệ với quân đội, quan chức vẫn còn đó, bởi thế nhà họ Cố có phá sản cả trăm lần thì nhà họ Phó vẫn sẽ không bao giờ phá sản.
“Nếu không được thì vẫn còn một cách nữa.” Bà Cố híp mắt.
Cố Việt Bân và Cố Mạn Tình đều quay sang nhìn bà ta: “Còn cách gì?”
Bà Cố nháy mắt với ông ta: “Đàn ông các anh nghĩ không ra cách này nhưng phụ nữ thì được, tình yêu của cánh đàn ông dành cho phụ nữ đa phần được quyết định bởi vẻ ngoài, chỉ cần chúng ta tìm cô gái xinh đẹp hơn Bạch Dương, kêu cô ta đi dụ dỗ Phó Kình Hiên, đợi đến khi Phó Kình Hiên yêu cô ta thì chẳng phải chúng ta đã có thể xử lý Bạch Dương rồi hay sao?”
Dù trước kia Bạch Dương năm lần bảy lượt làm khó Tử Yên nhưng bà ta cũng không †ức giận đến thế, có điều lần này Bạch Dương lại muốn chia cắt bà ta với Mạn Tình, bà ta thật sự rất tức giận.
Đứa con gái mà bà ta nhớ nhung suốt hai mươi sáu năm trời, có thể nói là tính mạng của bà ta, không ai có thể chia cắt bà ta với con gái mình được.
Cố Việt Bân nghe vợ mình nói thế, ánh mắt ông ta sáng bừng, ông ta trầm ngâm: “Cách này nghe cũng được, thử đi.”
“Vậy chúng ta về nhà lên kế hoạch cặn kẽ.”
Vợ chồng Cố Việt Bân bước vào thang máy, cánh cửa thang máy ngăn tiếng nói của bọn họ lại.
Ở phía bên kia, trong phòng nghỉ, sau khi xem hết màn kịch hay ban nãy, Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương với vẻ khoe mẽ: “Em thấy tôi nói đúng chưa, Cố Việt Bân chịu chỉ ba tỷ rồi đấy.”