Vợ của Lý Đại Ngưu sợ hãi, bà ta nhất thời không dám nói tiếp nữa.
Cố Việt Bân nhìn Lý Đại Ngưu với ánh mắt tối tăm: “Được rồi, phí nuôi dưỡng chứ gì, được, 3 trăm triệu đủ không?”
“3 trăm triệu?” Lý Đại Ngưu tỏ vẻ khinh bỉ: “Ông cho cho có lệ đó hả? Tôi nói cho ông nghe, ít nhất cũng phải ba tỷ!”
Nếu không phải ông ta đã nhận sáu trăm triệu từ tay cậu Trình thì chắc chắn bây giờ ông ta cảm thấy ba trăm triệu cũng đã nhiều lắm rồi, nhà ông ta phải mất ba năm mới kiếm được nhiêu đó.
Nhưng bây giờ ông ta hơi hơi hiểu biết về đám người giàu có này rồi, biết bọn họ giàu mà keo kiệt, đừng nói là ba tỷ, ba trăm tỷ cũng chẳng là gì với họ.
Bởi thế, ông ta cảm thấy mình đòi ba trăm tỷ cũng chẳng có gì quá đáng.
Cố Việt Bân lại không đồng ý, da mặt ông †a giần giật: “Ba tỷ? Sao ông không đi ăn cướp luôn đi? Chỉ có ba trăm triệu thôi, không lấy thì thôi.
“Không được, phải ba tỷ mới được.” Vợ của Lý Đại Ngưu cũng lên tiếng.
Lý Đại Ngưu gật đầu: ‘Đúng thế, phải ba tỷ mới được, tôi biết ông có thể chi được con số này, bởi thế nếu như ông không đưa cho tôi, tôi sẽ đến ăn vạ trước cửa công ty của ông ngay, tôi biết người có tiền như ông rất xem trọng thể diện, đến lúc người người nhà nhà đều biết ông đưa con gái ruột về nhà nhận tổ quy tông nhưng lại không trả tiền nuôi dưỡng cho ba mẹ nuôi, để xem ông sống ở cái đất này làm sao nhé.”
“Chiêu này của Lý Đại Ngưu hay thật.” Phó Kình Hiên nhìn màn kịch từ trong phòng, cuối cùng cũng cất tiếng cảm thán.
Bạch Dương quay đầu nhìn anh: “Sao lại nói thế?”
Phó Kình Hiên đút tay vào túi rồi cười khẽ: “Như những gì Lý Đại Ngưu đã nói đấy, Cố Việt Bân rất xem trọng mặt mũi, ông ta nhất định không muốn để Lý Đại Ngưu quậy đến mức ai ai cũng biết, bởi thế chắc chắn Cố Việt Bân sẽ trả ba tỷ cho ông ta.”
“Không chắc đây, anh đừng quên vợ chồng Lý Đại Ngưu cũng chỉ là người bình thường thôi, có thể bây giờ Cố Việt Bân đồng ý chi ba tỷ nhưng rồi lại lần lữa không chừng, cho dù Gố Việt Bân có sa sút đến đâu đi chăng nữa, trừng trị vợ chồng Lý Đại Ngưu cũng là chuyện dễ như bỡn, đừng nói là gây rối, bọn họ còn giữ được mạng hay không cũng chưa biết nữa là.”
“Nói thì nói thế, nhưng tiền đề là chúng ta không có mặt ở đây.” Ánh mắt Phó Kình Hiên trở nên sắc bén: “Chúng ta đều được xem màn kịch hay này hết rồi, bởi thế cho dù Cố Việt Bân muốn giết chết vợ chồng Lý Đại Ngưu thì ông ta cũng không dám làm thế, một khi vợ chồng Lý Đại Ngưu xảy ra chuyện thì chắc chắn ông ta chạy không thoát, rồi ông ta cũng sẽ chỉ ra số tiền này thôi.”
Bạch Dương chợt bừng tỉnh, cô gật đầu: “Anh nói cũng có lý thật.
“Em cứ đợi mà xem, Cố Việt Bân sẽ đồng ý ngay thôi.” Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên nhếch lên.
Bạch Dương không đáp, chỉ im lặng chờ đợi.
Quả nhiên giống như những gì Phó Kình Hiên đã nói, cuối cùng Cố Việt Bân cũng đồng ý trả 3 tỷ cho Lý Đại Ngưu.
Không trả còn biết làm thế nào đây?
Lẽ nào lại để cho cặp vợ chồng bỉ ổi này đến Tam Thịnh và nhà họ Cố làm loạn à?
Cố Việt Bân hằm hằm nhìn vẻ mặt hớn hở của vợ chồng Lý Đại rồi mới rút cây bút và chi phiếu từ trong túi ra, ông ta viết 3 tỷ lên đó, ném cho bọn họ: “Cầm 3 tỷ này rồi cút xa tôi ra, càng xa càng tốt, cả đời này cũng đừng đến Hải Thành làm phiền Mạn Tình nữa, chứ bằng không cứ chờ đó mà xem tôi xử lý hai người thế nào, không tin cứ thử đi!”