Vị Đạo Trưởng Này Quá Cục Súc

Chương 7: Tiểu bảo bối, ca tới



Chương 7: Tiểu bảo bối, ca tới

Huyền Đạo Tông, Dược Thiên Phong.

Làm một trong sáu đại sơn phong của Huyền Đạo Tông, Dược Thiên Phong diện tích chiếm trọn một ngọn núi lớn.

Nhìn từ trên xuống, Dược Thiên Phong sừng sững như cột chống trời, đỉnh núi đâm vào mây xanh, sườn núi thanh tuyền róc rách, chân núi dược thảo hương thơm theo gió khuếch tán ngào ngạt.

Dược Thiên Phong nghe nói càng lên trên đỉnh, địa vị càng lớn.

Dưới chân núi cũng chính là nơi các Dược đồ mới nhập môn ở lại học tập.

Đám dược đồ này cả đời sở nguyện, chính là hướng phía đỉnh núi từng bước bò lên.

Nghành nghề chơi đùa đan dược này đi đâu cũng đều là đỉnh tiêm nghề nghiệp.

Bởi vì đặc thù như vậy, những đệ tử này dù thân phận ngang hàng Tạp dịch, nhưng hưởng thụ đãi ngộ lại ngày đêm khác biệt so với những người như Dương Hàn.

Chẳng những có chỗ ở lại riêng ở Dược Thiên Phong, mà còn được hưởng thụ dạy dỗ đặc biệt.

Lúc này, trong một gian Dược Đồ Phòng, nơi chuyên dùng cho các Dược Đồ học tập chế thuốc, có một thiếu niên đang hai mắt đỏ bừng, hai tay liên tục bắt quyết.

Trước mặt hắn là một đan đỉnh bằng đồng thau đang chậm rãi xoay tròn.

Đan đỉnh có ba chân, bên dưới có hỏa diễm câu thông từ dưới mặt đất đốt lên, đem đỉnh nung nóng b·ốc k·hói nghi ngút.

Không khí trong phòng lúc này cực kỳ vẫn đục, mùi của các loại thảo dược hỗn hợp lại cùng nhau giống như rất nhiều loại lá cây bị đốt cùng với khói thuốc lá trộn lại, có loại cảm giác cực kỳ khó tả.

Thiếu niên nét mặt căng thẳng, mồ hôi nhễ nhại, quan sát đan đỉnh.

Đột nhiên, y cắn răng, móc từ trong ngực ra một góc nhân sâm bằng hai ngón tay, đem nó bẻ ra một đoạn rễ, ném vào trong đỉnh.

Hỗn hợp dược thảo bên trong đỉnh đang sôi sùng sục, đột nhiên theo một đoạn rễ này ném vào, liền vậy mà lấy mắt thường có thể nhìn thấy nó đang ổn định lại.

Một mùi dược hương phiêu tán mà ra.

Nhưng thiếu niên còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên đan đỉnh rung lắc dữ dội, có t·iếng n·ổ lốp bốp truyền ra.

Thiếu niên sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, không kịp nghĩ nhiều từ chỗ ngồi vụt dậy chạy ra ngoài.

“Bủm…Bùm…Bum…Phụt….”



Từng đoàn t·iếng n·ổ vang rền theo trong phòng truyền ra.

Chẳng mấy chốc, trong phòng tràn ngập khói.

“Ngươi, vào trong dọn dẹp.” Thiếu niên ánh mắt giận dữ xen lẫn cay cú, đột nhiên nhìn thấy một tạp dịch đệ tử đang đứng quét sân gần đó, liền quát lên.

Đệ tử này ngũ quan đoan chính, mi thanh mục tú, không phải Dương Hàn thì là ai.

Dương Hàn lúc này mặt mũi cũng tràn đầy mộng bức.

Kể từ ngày tiếp nhận nhiệm vụ kia đến nay đã trôi qua năm ngày.

Ban đầu Dương Hàn còn có chút lo lắng, nhưng khi đến Dược Thiên Phong, liền rất nhẹ nhàng được giao cho một cây chổi.

“Trước mắt ngươi đem mấy sân nhỏ khu vực quanh đây quét dọn tốt, sau đó đem bàn ghế lau dọn. Chuyện khác sẽ phân phối sau.”

Đây là lời của vị sư huynh Dược Thiên Phong lúc đó dặn dò.

Từ hôm đó đến nay, Dương Hàn sáng sớm đến đây nhận chổi, chiều trả chổi cắp đít đi về.

Hắn cũng chứng kiến qua không ít vị Dược đồ tiến vào bên trong luyện đan, sau đó rời đi.

Cũng chưa từng xảy ra sự cố gì.

Cuộc sống chính là như thế tẻ nhạt cùng thư thái.

Nhưng hôm nay bị vị Dược đồ này sai khiến, Dương Hàn nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Vị này Diệp Tiếu Thiên nghe nói là một vị đan dược học đồ rất có tư chất, được các vị trưởng lão bên trên coi trọng.

Ân, họ Diệp, hèn chi bức khí tràn đầy.

Đừng nói với ta trong chiếc nhẫn ngươi đang đeo có vị lão gia gia đi.

Dương Hàn thầm nghĩ.

“Sư huynh, Vu sư huynh giao cho ta quét sân, cũng không có dặn dò việc dọn đan phòng. Sợ rằng làm không được chu toàn.”

Cùng là đệ tử tạp dịch, bị nhìn thấy chuyện xấu hổ của bản thân liền đem hắn ra trút giận, Dương Hàn cũng cảm thấy không dễ chịu.



“Làm sao, Vu sư huynh nói thế nào thì liền như thế ấy rồi sao, ngươi biết cha ta là ai không?” Thiếu niên tức giận cười lạnh.

Dương Hàn nghe xong nhíu mài, trong lòng rất muốn trở về một câu: “Làm sao, ngươi mẫu thân không có nói cho ngươi biết?”

Nhưng cũng may, hắn kịp thời kìm nén lại, nhất thời không tìm ra cách thoái thác, liền nghe bên ngoài có người đi tới.

Người đi vào chính là một trung niên hán tử, dáng vẻ đường hoàng, sắc mặt không được dễ nhìn lắm.

“Đường sư đệ, có chuyện gì?” Vu sư huynh vừa vào liền hỏi.

“Sư huynh, chuyện này…” Đường Tiếu Thiên nét mặt co lại, ánh mắt có chút trốn tránh, sau đó tròng mắt xoay chuyển, chỉ về phía Dương Hàn lớn tiếng trách mắng:

“Sư huynh, người này vừa rồi bên ngoài làm ra động tĩnh quá lớn, khiến ta phân tâm. Một lò Uẩn Khí Đan của ta đến bước cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Ngươi xem, chuyện này xử lý thế nào...”

Vu sư huynh nghe vậy, ánh mắt xẹt qua một tia khinh thường, nhưng cuối cùng vẫn phất tay nói:

“Dương Hàn, từ hôm nay mỗi ngày ngoài việc quét dọn, ngươi còn phải quét dọn Đan phòng khi có yêu cầu. Hiểu chưa?”

Nói xong, lại quay sang Diệp Tiếu Thiên: “Diệp sư đệ, luyện đan một đường yêu cầu tâm bình khí hòa, tỉ lệ sẽ tăng cao một chút. Sư đệ trở về ổn định lại tinh thần, qua mấy ngày thử lại xem sao. Không nên xao động vội vàng.”

“Cẩn tuân sư huynh dạy bảo.” Diệp Tiếu Thiên thở ra một hơi, chắp tay nói.

Nói xong, Diệp Tiếu Thiên ánh mắt lóe lên vẻ giễu cợt nhìn qua Dương Hàn sau đó theo Vu sư huynh rời khỏi nơi này.

Dương Hàn nhìn theo bóng lưng Diệp Tiếu Thiên, hai nắm tay siết chặt lại, sau đó chậm rãi buông lỏng.

“Cũng may, bần đạo sớm đã nghĩ ra đối sách.”

Dương Hàn thần bí cười cười, đưa mắt nhìn quanh.

Đến khi không có ai, hắn mới cẩn thận đi đến bên Đan phòng, lấy từ trong ngực ra một bó túi bóng loáng.

Túi này là mấy ngày trước Dương Hàn đặc biệt chạy đến phía sau nhà bếp, tìm các vị sư huynh nơi đó, cắn răng bỏ ra một viên Uẩn Khí Đan, đem bó túi này cho đổi.

Túi này bình thường đều được dùng để đựng gạo.

Cũng không biết túi này được chế bằng tài liệu gì, vậy mà mỏng như cánh gián, gói lại gọn trong lòng bàn tay nhưng khi mở ra lại có không gian cực kỳ lớn, lại kín gió kháng nước.

Nhớ lúc Dương Hàn tìm ra được thứ này, nhất thời mừng rỡ như điên.



Mà các vị sư huynh nơi đó đem một đống túi thải bỏ đi này đổi lại được một viên Uẩn Khí Đan, cũng là vô cùng hài lòng.

Còn đặc biệt dặn dò Dương Hàn ngày sau nếu còn cần, cứ tiếp tục đến nơi đó, bọn họ vì Dương Hàn mở rộng cánh cửa.

Mà Dương Hàn lấy được mấy chục cái túi, cũng luôn đem theo bên mình, coi như bảo bối hộ thân.

Dương Hàn lấy ra một miếng vải nhỏ bịt mũi, lâm thời chế tác một cái khẩu trang, bước vào trong phòng.

Lập tức, mùi cay nồng cùng mùi khét xộc vào mũi, khiến hắn không khỏi đầu váng mắt hoa, vội vàng ngưng thở, vung túi trong tay, đem khói trong phòng chứa đi vào.

「 Đing! Phát hiện một túi phế khí Uẩn Khí Đan. 」

「 Dung luyện một túi phế khí Uẩn Khí Đan thất bại, nguyên liệu biến mất. 」

Thành công!

Lụm kèo!

Dương Hàn dù trước đó ở bên ngoài từng đem túi thử qua và thành công, nhưng chân chính đem đến nơi này sử dụng thành công vẫn làm cho hắn mừng rỡ như điên.

「 Dung luyện một túi phế khí Uẩn Khí Đan thất bại, nguyên liệu biến mất. 」

「 Dung luyện một túi phế khí Uẩn Khí Đan thất bại, nguyên liệu biến mất. 」

Dương Hàn tâm tình vui thích, thỉnh thoảng lui ra khỏi phòng hít thở, sau đó nín thở đi vào phòng đem phế khí thu thập rồi dùng phụ trợ dung luyện.

Làm không biết mệt.

「 Chúc mừng dung luyện một túi phế khí Uẩn Khí Đan thành công, nhận được nửa viên Hạ phẩm Uẩn Khí Đan . 」

Quát đờ hợi?!?

Còn có thành công?

Thật là quà quê ngoài ý muốn a!

Luyện thiên luyện địa luyện không khí!

Ha ha!

Dương Hàn không nhịn được cười dâm tiện, ánh mắt nhìn từng đám khói trôi nổi trong phòng chẳng khác nào bảo bối.

Tiểu bảo bối, ca tới!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.