Đem người thiên hạ đều đắc tội, anh hùng cũng khó địch quần cẩu.
Dương Hàn cũng chưa có vội vàng đem môn công pháp này luyện ngay, mà cẩn thận đem toàn bộ công pháp quan tưởng ghi nhớ từng chút một.
Lặp đi lặp lại, mãi cho đến khi toàn bộ tâm pháp đã in sâu trong đầu, Dương Hàn mới cảm giác hài lòng.
Nhìn bên ngoài trời đã gần sáng, hắn vươn vai một cái, cũng vội vàng đi nghỉ ngơi.
Đáng c·hết thân thể yếu đuối, luôn luôn là lười biếng như vậy.
Một đêm trôi qua yên bình.
Làm tu sĩ tầng dưới chót, thức khuya dậy sớm cơ hồ buộc phải trở thành thói quen.
Dương Hàn vẫn như cũ ngày qua ngày đến Dược Thiên Phong hoàn thành công tác của mình.
Thỉnh thoảng có một vị nào đó đồng môn luyện đan nổ lô phế bỏ, cái khác tạp dịch đệ tử do dự không dám đi vào dọn dẹp, hắn liền việc nghĩa không chối từ xông lên phía trước.
Thủ pháp dung luyện cũng càng ngày càng nhanh lẹ tinh vi, mấu chốt nhất là không để người khác phát hiện.
Mà cũng vì thái độ này, Dương Hàn dần dần cũng có chút nhân khí cho riêng mình.
Hiện tại là tầm tháng mười, trời tối cực kỳ nhanh.
Cơm chiều không lâu mà bên ngoài đã bao phủ một màn đêm dày đặc.
Dương Hàn nhìn trước ngó sau, đêm khuya không người lai vãng, âm thầm nhẹ nhàng đi vòng ra men theo một con đường mòn ra sau núi.
Nơi này có một con suối kề bên một đống loạn thạch, phía sau con suối là một hang động cực kỳ xảo diệu.
Đứng từ bên ngoài nhìn vào sẽ không nhìn thấy bất cứ thứ gì, thậm chí âm thanh cũng bị tiếng nước ầm ầm của con suối át đi mất.
Là một nơi luyện công cực kỳ lý tưởng.
Dương Hàn phải rất vất vả mới tìm được nơi luyện công này.
Nửa tháng nay, mỗi đêm trời tối không người, Dương Hàn đều đặc biệt chạy đến chỗ này luyện công.
Luyện chính là Sát Cẩu Vô Hối.
Công pháp này bao hàm ba phần khác nhau, gồm Quyền pháp, cước pháp, thân pháp.
Thân pháp chú trọng nhanh, xảo, diệu.
Quyền pháp chú trọng chuẩn, mạnh, ác.
Cước pháp chú trọng Hung, nặng, dày.
Chỉ thấy Dương Hàn trong hang động chật hẹp đã bày ra lộn xộn đủ loại tảng đá hình dạng quái dị.
Dương Hàn đến nơi liền cởi phăng đồ ngoài, để trần nửa người trên, bắt đầu điên cuồng thực luyện.
Thỉnh thoảng, hắn lại va phải một hòn đá, đau đớn kêu lên oai oái.
Mồ hôi như hạt đậu đầm đìa.
Làm sơ nghỉ ngơi, Dương Hàn lần nữa ngồi dậy. Lần này cũng không có nhảy nhót như vừa rồi mà là hai tay bắt quyết.
Chỉ thấy trong kinh mạch linh khí chậm rãi tuân theo một quy luật kỳ dị bắt đầu vận chuyển.
Không bao lâu, lòng bàn tay của Dương Hàn linh khí tụ tập, trong chốc lát liền có một ngọn lửa nhỏ chậm rãi xuất hiện.
Ngọn lửa này ban đầu rất nhỏ bé mờ ảo, tựa như que diêm lung lay trong gió.
Nhưng theo thời gian, ngày càng cứng cáp lớn mạnh, cuối cùng thành một hỏa cầu nhỏ bằng nắm tay, hỏa diễm nóng nảy đỏ rực chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay Dương Hàn.
Cũng không biết vì lý do thần kỳ gì mà Hỏa cầu này bên trong nhiệt độ cực kỳ nóng bỏng, nhưng cầm trong lòng bàn tay lơ lửng vậy mà không mang cho tay của Dương Hàn bất cứ tổn thương nào.
Nhìn hỏa cầu này, Dương Hàn ánh mắt quyết đoán, đột nhiên đem hỏa cầu ném về một góc hang động cách đó khá xa.
Hỏa cầu ‘Vù’ một tiếng, lập tức v·a c·hạm với vách hang động, tạo thành một t·iếng n·ổ lớn.
Đất đá sau t·iếng n·ổ lớn lập tức văng tung tóe, bụi mù thoáng cái tràn ngập hang động.
Dưới chân Dương Hàn cũng vì đó mà cảm thấy có chút rung rẩy.
Dương Hàn ho khan, đưa tay vung vẩy xua tan bụi mù đi tới, lập tức nhìn thấy một cái hố sâu chừng năm sáu mét, bên trong còn có khói bốc lên nghi ngút khét lẹt.
Dương Hàn ánh mắt mừng rỡ.
Đây chính là một pháp thuật cơ bản mà bất cứ người tu sĩ nào sau khi sử dụng Cảm Khí Quyết bước vào Cảm Khí Cảnh đều có thể học tập và thi triển.
Nếu luyện đến nâng cao, một hơi có thể thi triển ra vô cùng vô tận hỏa cầu, đem địch nhân bình thường t·ấn c·ông liên tục.
Chỉ có điều lấy linh lực của Dương Hàn hiện tại, vừa thi triển một hỏa cầu cũng đã cảm thấy linh lực trong cơ thể tiêu hao hết một phần tư.
Đủ thấy pháp thuật này khi thi triển sẽ tốn hao linh lực lớn đến mức nào.
Nếu là không đến lúc cần thiết, hoặc là linh lực dồi dào, tuyệt đối không thể tùy tiện thi triển thuật pháp này nhiều lần.
Uy lực của Hỏa Cầu Thuật này tuy lớn, nhưng thời gian bấm niệm pháp quyết có chút rắc rối, linh lực thi triển cũng không nhỏ.
Dùng ngôn ngữ đơn giản để hình dung, tu sĩ chính là đem linh lực của mình làm nhiên liệu, sau đó dồn nén lại rồi đốt lên, ném về phía kẻ địch để tạo ra sát thương.
Dương Hàn cũng chưa vội vàng tiếp tục tập luyện Hỏa Cầu Thuật mà là ngồi tại chỗ, ánh mắt đăm chiêu.
Hắn muốn tìm cách cải tiến môn pháp thuật này.
Mặc dù Dương Hàn biết môn pháp thuật này hoàn toàn là một pháp thuật cực kỳ cơ bản, phổ thông đến nỗi người người đều biết. Thế nhưng hiện tại trước mắt hắn chỉ có môn này pháp thuật phòng thân, tự nhiên đem nó đào sâu nghiên cứu cải tiến.
Không nói có thể đem nó cải tiến thành kinh thiên động địa thần thông gì, chỉ cần làm cho nó thực dụng hơn, hữu ích hơn khi giao chiến là Dương Hàn đã cảm thấy cực kỳ đáng giá.
Vấn đề linh lực có thể dùng tu vi tăng lên hoặc là đan dược hồi phục linh khí để cải thiện.
Thế nhưng vấn đề thi triển chậm cùng hỏa lực tập trung tiêu hao quá lớn cho một lần thi triển cũng là vấn đề cần chậm rãi nghiên cứu.
Dương Hàn không nóng không vội dụng tâm suy ngẫm.
Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên mở mắt, hít thở thật sâu, bắt đầu dụng tâm điều khiển linh lực.
Lần này hắn cũng lẩm bẩm bấm niệm pháp quyết như lần trước thi triển ra Hỏa Cầu Thuật.
Thế nhưng khi đến giai đoạn tạo Hỏa cầu, lại cố ý cải biến đường đi của linh lực, thay vì truyền đến lòng bàn tay thì lại truyền đến ngón tay.
Linh lực vốn bình thường tập trung nơi lòng bàn tay, đột nhiên bị ý chí của Dương Hàn cải biến, bắt đầu chậm rãi di chuyển tụ họp nơi ngón tay cái của hắn.
Á~~
Dương Hàn đột nhiên thốt lên, ngón tay run run vung vung mấy cái rồi nhanh chóng chạy đến bên suối ngâm vào.
Rút ngón tay cái lên nhìn, liền thấy đầu ngón tay đỏ rực, sưng rộp lên.
Thì ra vừa rồi trong lúc vận chuyển điều khiển linh lực, Dương Hàn có chút phân tâm, khiến cho linh lực r·ối l·oạn, còn chưa kịp đến bước Tạo cầu đã tiến hành đốt cháy từ bên trong, khiến cho ngón tay vô tình bị đốt phồng lên.
Nghỉ ngơi một chút, dụng tâm nhớ lại sai lầm trước đó, Dương Hàn lại tiếp tục thử lại.
Lần này bởi vì ngón cái còn đau đớn, Dương Hàn mục tiêu chính là ngón tay trỏ.
Oái~~~
Lại là một âm thanh đau đớn.
Lần này là linh lực vận chuyển không cân bằng.
Oái~~~
Oái~~~
Không biết qua bao nhiêu tiếng kêu đau từ bên trong động âm ỉ truyền ra.
Dương Hàn đưa hai bàn tay lên, toàn bộ chín ngón tay đều đỏ lên, đau âm ỉ.
Hắn suy tư một hồi, cuối cùng hít một hơi thật sâu, bình tâm tĩnh khí.
Lần này mục tiêu chính là ngón út tay phải.
Linh lực vận chuyển, từng chút, từng chút một dụng tâm dẫn dắt.
Đem linh lực nhẹ nhàng tụ lực tại đầu ngón tay, Dương Hàn cũng không có chút buông lỏng, ngược lại tâm thần càng thêm tập trung.
Phụt!
Một ngọn lửa nhỏ như que diêm vụt sáng, b·ốc c·háy trên đầu ngón tay của Dương Hàn.
Thấy ngọn lửa này, ánh mắt Dương Hàn sáng lên, càng thêm dụng tâm điều khiển.
Bóng tối trong sơn động theo ánh lửa này sáng lên mà đem Dương Hàn bóng lưng chiếu lên vách động một cái bóng chập chờn run rẩy.
Bên trong hai tròng mắt của Dương Hàn phản chiếu lên ánh lửa chập chờn, run rẩy một chút rồi dần dần như bị một lực lượng kỳ bí dẫn dắt, chậm rãi xoay tròn thành một hỏa cầu.