Thời Gian Quay Trở Lại, Em Sẽ Không Yêu Anh

Chương 28: Con muốn kết hôn với Hạ Băng.



Mặc dù Minh Khôi rất nôn nóng nhưng anh cố gắng nhẹ nhàng dẫn giấc Hạ Băng, anh biết cô là lần đầu tiên và anh cũng thế cả hai đều có sự lúng túng.

Nhưng anh là đàn ông nên phải cho cô gái nhỏ sự tin tưởng tuyệt đối với mình, khi vật nam tính của anh từ từ tiến sâu vào bên trong cô, Hạ Băng cảm thấy rất đau như phía dưới của mình bị xé đôi vậy.

Cô cố gắng bám chặt vào anh và kìm chế âm thanh của mình, Hạ Băng cũng không nói gì với Minh Khôi cả, anh nhìn thấy sự chịu đựng của cô hiện rõ trên mặt, anh hỏi:

-Em đau à?

-Ừm...dạ...

-Ngốc đau phải nói với anh chứ.

Rồi Minh Khôi cúi xuống hôn lên môi cô anh ngậm lấy đôi môi ngọt ngào của cô gái nhỏ, từ từ hôn lấy và một tay anh xoa nhẹ nơi gò bồng đảo của cô, mục đích là dẫn giấc sự chú ý của cô đi để Hạ Băng không cảm thấy đau quá.

Và Minh Khôi thành công chuyển hướng chú ý của cô, đến khi phía dưới anh cảm nhận được Hạ Băng đã thả lỏng ra, anh liền tiến vào một cách mạnh mẽ.

Khi lớp màn mỏng bị phá vỡ Hạ Băng liền hét lớn:

-Áaaa... anh ơi...huhu...em đau quá...

Minh Khôi ngừng lại mọi hoạt động anh nói nhỏ vào tai cô:

-Bé cưng ngoan em cố gắng thả lỏng ra nhé! Nếu không cả hai chúng ta đều sẽ không thoải mái đâu.

Hạ Băng gật đầu và có gắng thả lỏng như lời anh nói, nhưng mỗi lần Minh Khôi cử động cô lại rất đau, cô ôm chặt vai anh trên vai bây giờ đã có vài vết cào của cô rồi.

Nhưng Minh Khôi không quan tâm anh bắt đầu duy chuyển chậm rãi, anh không để Hạ Băng phải đau nhiều, đến một lúc sau khi cô đã quen dần với cảm giác được lắp đầy.

Cô bắt đầu phát ra những âm thanh mê người, Minh Khôi mỉm cười đắt ý bởi vì cuối cùng cô gái nhỏ của anh cũng hiểu phải làm thế nào, và hơn hết là cô đã hoàn toàn thuộc về anh rồi, chỉ riêng mình anh mà thôi.



Sáng hôm sau khi Hạ Băng tỉnh dậy thì đã không thấy Minh Khôi đâu nữa, cô cố gắng ngồi dậy mặc dù cơ thể cô khắp nơi đều không còn sức lực.

Khi cô vừa bước đến cửa định mở khóa bước ra ngoài tìm anh ấy, thì Hạ Băng nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện của ba mẹ Dương và Minh Khôi, mẹ Dương hỏi:

-Bây giờ con trả lời mẹ đi kết cuộc là con muốn như thế nào hả?

-Như thế nào là sao mẹ?

-Con có yêu Hạ Băng không? Để ba mẹ còn biết đường mà tính chuyện tương lại của con bé nữa.

Lúc này Hạ Băng cũng vô cùng hồi hộp, bởi vì cô không biết tình cảm thật sự của Minh Khôi là thế nào? Là thật lòng hay là anh lại muốn chơi trò gì với cô?

Anh đã rất ghét cô từ khi cô mới đến nhà họ Dương sống, liệu bây giờ mọi thứ có thay đổi không? Bên ngoài im lặng một lúc Minh Khôi mới lên tiếng:

-Con không yêu Hạ Băng.

Lúc này cô ở trong phòng ôm mặt khóc không thành tiếng, còn ba mẹ Dương tức giận vì sự cố chấp của anh, ba Dương lên tiếng nói:

-Nếu không yêu thì tại sao con lại đi ràng buộc con bé? Con đừng nghĩ chuyện con làm ba không biết.

Minh Khôi tiếp tục nói:

-Ba mẹ bình tĩnh nghe con nói.

Nghe anh nói như vậy ba mẹ Dương đều êm lặng để nghe anh nói tiếp:

-Thật ra từ khi còn nhỏ con đã luôn ghét Hạ Băng, con cứ nghỉ em ấy đã cướp

đi tình yêu thương của ba mẹ, thứ mà con và các em con đang có.



Hạ Băng ôm mặt vừa khóc vừa thì thầm:

-Em... em không có mà....hic...

Bên ngoài lại tiếp tục cuộc đối thoại và Minh Khôi là người đang nói:

-Thế nhưng có một ngày con nằm mơ thấy chính mình đã đánh mất Hạ Băng, lúc đó con mới nhận ra con chưa từng ghét em ấy, con thật sự yêu em ấy rất nhiều, nếu cuộc đời con không có em ấy con cũng không thiết sống để làm gì?

Ba mẹ Dương nghe anh nói như vậy thì vô cùng bất ngờ, mà Hạ Băng bên trong phòng đang khóc cũng ngừng lại, cô có nghe lầm không? Minh Khôi nói anh ấy yêu cô là thật à?

Minh Khôi tiếp tục nói:

-Vậy nên ba mẹ con muốn lập tức kết hôn với Hạ Băng, để cô ấy đường đường chính chính có danh phận trong Dương gia.

Ba mẹ Dương trố mắt nhìn nhau rồi mẹ Dương nói:

-Nhưng con bé còn đang đi học.

-Vậy con xin phép ba mẹ cho chúng con đăng ký kết hôn trước, đợi Hạ Băng tốt nghiệp sẽ tổ chức hôn lễ.

Ba Dương thì vô cùng vui vẻ nói:

-Nếu như con đã quyết định như vậy rồi, thì con bàn lại với Hạ Băng sau đó hai đứa cho ba mẹ hay.

-Dạ, đợi em ấy tỉnh dậy con sẽ nói chuyện với em ấy.

-Vậy thôi ba mẹ về dù sao Hạ Băng đã khỏe và đang ngủ thì thôi, vì mẹ con lo lắng quá nên sáng sớm đã bắt ba đưa qua đây rồi.

-Ba mẹ về thông thả ạ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.