Thời Gian Quay Trở Lại, Em Sẽ Không Yêu Anh

Chương 27: Anh yêu em Hạ Băng.



Khi Minh Khôi nói như vậy Hạ Băng suy nghĩ một lúc lâu, cô có nên thử mở lòng ra và tin tưởng anh một lần hay không?

Cô không phải sắc đá với những việc làm của Minh Khôi, cô cũng cảm động trước sự dịu dàng và quan tâm của anh, cúi cùng Hạ Băng mỉm cười hỏi:

-Những lời anh nói em có thể tin được không? Rồi đến một lúc nào đó anh gặp người con gái anh yêu, anh sẽ lại tổn thương em....ưm...

Lời cô nói còn chưa hết Minh Khôi đã cúi xuống hôn cô thật xâu, anh ngậm lấy môi cô nhẹ nhàng rồi từ từ tiến vào bên trong, khám phá đến một lúc sau khi cô không chịu nổi nữa anh mới buông ra nói:

-Em hãy tin anh và cho anh cơ hội để bù đắp lại cho em được không? Suốt mười mấy năm qua anh đã quá ngu ngốc rồi, hiện tại và mãi mãi sao này anh sẽ không để mất em một lần nào nữa hết.

Minh Khôi dịu dàng nhìn thẳng vào mắt Hạ Băng, bằng tất cả sự chân thành anh nói:

-Anh yêu em, Hạ Băng có thể cho anh một cơ hội để sửa chữa những sai lầm, mà trước đây anh đã vô tình làm em tổn thương, được không em?

Nghe anh nói mà nước mắt cô không thể kìm chế được, cô đợi câu nói này của anh từ rất lâu rồi từ kiếp trước, cho đến mãi bây giờ cô mới nghe được Hạ Băng gật đầu trả lời:

-Em đồng ý, em sẽ thử tin tưởng anh lần này.

Nghe cô nói như vậy Minh Khôi vô cùng mừng rỡ, cuối cùng thì cô cũng chịu mở lòng ra với anh rồi, anh hôn lên môi cô và duy chuyển đến vành tai mẩn cảm của cô hỏi:

-Vậy đêm nay em có đồng ý tin tưởng anh không?

-Hå?

Cô không hiểu anh đang muốn nói gì? Ngước mắt lên nhìn anh hỏi:

-Ý của anh là sao?

Minh Khôi cúi xuống ngậm lấy vành tai mẩn cảm của cô mút nhẹ một cái, làm cho Hạ Băng rùng mình anh nói:

-Anh muốn em, đêm nay em có thể cho anh được không em?

-Nhưng mà em....chúng ta...

Chut...

Minh Khôi hôn lên môi cô một cái nói:



-Anh hứa sẽ chịu trách nhiệm với em, sau này em làm vợ của anh thì chúng ta cũng làm việc này thôi, nên bé cưng cho anh nhé! Anh đã nhịn lâu rồi.

Hạ Băng ngại ngùng không trả lời anh mà nhìn đi hướng khác, với lại trên người cô đầy vết thương làm sao mà có thể được, cô nói:

-Không được hôm nay trên người em toàn là vết thương thôi.

Minh Khôi tiếp tục hôn lên má cô và đi từ từ xuống dưới, vừa hôn anh vừa nói:

-Không sao anh sẽ cẩn thận mà.

Và sau đó anh từ từ hôn dài xuống môi cô cầm cổ và xương quai xanh xinh đẹp, Minh Khôi rất nhẹ nhàng dịu dàng giống như cô là một món đồ thủy tinh quí giá dễ vỡ.

Hạ Băng cảm thấy rất lạ cơ thể cô chưa từng có cảm giác này, từng chỗ anh qua cô đều cảm thấy ấm áp và nhột nhột.

đi

Tay cô đặt trên vai anh cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, Minh Khôi cảm nhận được hết anh mỉm cười mãn nguyện.

Đến đôi gò bồng đảo của cô anh mút nhẹ một cái, Hạ Băng không kìm chế được âm thanh trong cổ họng, rên nhẹ.

-Um...

Nghe được tiếng rên khẽ của cô anh như được cổ vũ mạnh mẽ, anh càng mút nhiều hơn và một tay Minh Khôi xoa bóp nhẹ nhàng bên còn lại của cô.

Lúc này Hạ Băng đã không còn kìm chế được âm thanh của mình nữa, cô nói:

-Ưm..anh...ưm...lạ quá em cảm thấy rất lạ...ưm...

-Bé cưng anh rất thích...

Minh Khôi mò mẫm ra phía sau tìm kiếm khóa áo ngực của cô, thuận tay anh cởi luôn chiếc váy ngủ trên người cô xuống.

Hiện tại trên người Hạ Băng chỉ còn lại mỗi chiếc quần chip mỏng manh, là hàng rào cuối cùng cô ngại ngùng lấy tay che lại cơ thể mình.

Anh mỉm cười hôn lên mu bàn tay của cô và nhẹ nhàng mở ra hai bên, anh nói:



-Em ngại gì chứ? Anh đều thấy hết rồi anh rất thích.

Cô lấy tay che mặt lại nói:

-Cơ thể em đang bị thương rất xấu anh đừng nhìn mà.

Minh Khôi mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô nói:

-Ngốc quá, em thế nào anh cũng thương hết bé cưng.

Rồi Minh Khôi từ từ khám phá cơ thể cô mọi nơi anh đi qua đều để lại ấn ký của mình, những nơi có vết thương của cô anh hôn rất nhẹ nhàng nâng niu.

Đến khi trên người Hạ Băng không còn một mảnh vải che thân, anh mỉm cười nói:

-Cơ thể của em rất đẹp bé cưng.

-Anh... anh đừng chọc em mà...

Minh Khôi nói nhỏ vào tai cô:

-Em có muốn chạm vào anh không?

-Em không...

Lời còn chưa nói hết thì Hạ Băng đã ngại đỏ mặt và im lặng, bởi vì anh đã cầm tay cô để vào nơi nam tính của mình, anh nói:

-Có phải nó rất tốt không? Một chút nữa thôi nó sẽ vào bên trong em đấy.

Hạ Băng đỏ mặt quay đi hướng khác và cố gắng rút tay lại nhưng không được, cô nói:

-Anh... anh đừng có nói nữa mà.

Minh Khôi biết cô đang ngại ngùng anh cúi xuống nói nhỏ vào tai cô:

-Được rồi anh sẽ không nói nữa, anh sẽ làm cho em thích.

Và sau đó thật sự anh chuyên tâm vào việc của mình mà không nói gì thêm nữa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.