Thịt Phượng Hoàng

Chương 83: Anh Và Cô Ấy



Đứng bên cạnh anh là Lileen. Anh mặc vest, Lileen mặc váy tay bồng. Đẹp hệt đôi kim đồng ngọc nữ, như mọi khi. Nhan sắc đỉnh cao của anh và Lileen khi kết hợp khiến cô cảm thấy như thường dân khúm núm cạnh hoàng tộc vậy.

Đúng lúc này cậu nhân viên tư vấn sẵn sàng giảm giá cho cô chạy tới, nhét tờ brochure quảng cáo vào tay cô.

“Chị ơi, em quên mất lúc nãy chưa giới thiệu cho chị về gói ưu đãi của bên em. Nếu anh chị đăng ký trong ngày hôm nay, em sẽ chiết khấu cho anh chị mười phần trăm. Anh chị dự tính cưới vào tháng ba năm sau đúng không ạ? Chuẩn bị từ bây giờ là vừa rồi. Không sớm đâu ạ.”

Cậu nhân viên thao thao bất tuyệt về dịch vụ của công ty cậu ta.

Lileen che miệng cười, cắt ngang.

“Tôi nghĩ cô nên đăng ký luôn ngày hôm nay đi. Giảm mười phần trăm…cũng là một khoản đáng kể đối với hai người đấy.”

Phượng cười thản nhiên.

“Còn nhiều thời gian để tham khảo. Không vội.”

Thấy bốn người đứng cạnh nhau cộng với lời Phượng và Lileen trao đổi, cậu nhân viên ngỡ tưởng họ là bạn, cùng đi tới triển lãm cưới.

Anh và Lileen đứng cạnh nhau, cậu ta liền khẳng định họ cũng là một cặp đôi tới tham khảo dịch vụ ở triển lãm cưới, bèn ra sức thúc đẩy tiêu thụ.

“Anh chị trông thật đẹp đôi. Không biết anh chị đã dự định ngày cưới chưa ạ?”

Lileen liếc mắt qua Phượng rồi trả lời.

“Ngày đẹp phải để bố mẹ hai bên lựa chọn cân nhắc cẩn thận. Không thể vì giảm giá mười phần trăm mà quyết bừa đâu. Hơn nữa…đám cưới của chúng tôi sợ công ty con của cậu không kham nổi.”

Cậu nhân viên đầy nhiệt huyết bật lại.

“Công ty của chúng tôi rất có uy tín trong ngành. Trong năm năm hoạt động từng tổ chức những đám cưới quy mô tới ba trăm người.”

Lileen cong môi khinh thường.

“Tháng trước tôi vừa dự một đám cưới tổ chức bên bờ biển Kuta ở Bali. Quy mô năm trăm người. Đám cưới tầm trung như vậy công ty “uy tín” của anh nhận được không? Anh An lại là người cẩn trọng. Những thứ “tầm thường” không lọt vào mắt anh ấy được đâu.”

Giọng điệu khinh người của Lileen khiến cậu nhân viên cứng họng.

“Tôi…tôi…”

“Những thứ tầm thường”? Giết gà dọa khỉ đây mà. Cô tự hỏi một con phượng hoàng như Lileen việc gì phải so đo với con gà rừng như cô.

Phượng tội nghiệp thay cậu thanh niên trẻ, bèn vẫy cậu lại. Cô để lại số điện thoại và email – tất nhiên là địa chỉ liên lạc của chị Linh. Rồi dặn hẹn cậu ta gửi thông tin chi tiết qua liên hệ này.

Cậu ta vui mừng cảm ơn Phượng, lườm đểu Lileen một cái rồi mới đi.

Lileen cười hiền với Phượng.

“Thì ra đây là chồng sắp cưới của cô sao? Chúc mừng hai người nhé!”

Lileen liếc mắt nhìn Lợi từ đầu xuống chân.

“Hai người…rất xứng đôi.”

Anh luôn đối xử hòa nhã với mọi người. Chưa từng bị anh mặt nặng mày nhẹ bao giờ, Lileen đã quẳng lại cảnh cáo của anh ra sau đầu. Thêm vào đó, Lileen có thể đoán được mập mờ cuối cùng giữa anh và Phượng đã kết thúc. Hai người họ chẳng khác nào người dưng.

Lileen có thêm tự tin mà lấn tới.

“Người xưa có câu “Nồi nào vung nấy”. Đó chính là câu miêu tả bốn người chúng ta. Cô thấy có đúng không, Phượng?”

Anh Lợi nóng tính, không biết kiêng dè người quyền cao chức trọng bao giờ. Lợi cau mày nhìn vị tiểu thư trước mắt. Phượng còn chưa buồn phản ứng, anh Lợi đã lên tiếng.

“Này cô, tôi không biết cô là ai. Nhưng cô đang cư xử rất kém duyên đấy! Phượng, chúng ta đi thôi! Nghe loại người này nói chuyện chỉ tổ bẩn tai.”

Anh Lợi kéo cổ tay cô, lôi đi. Phượng loạng choạng theo sau.

Lileen xoay người mỉm cười nhìn anh, muốn mở miệng cạnh khóe vài câu. Nhưng vẻ mặt đáng sợ của anh khiến cô ta im bặt.

Giọng anh trầm. Nhưng không phải sự trầm ấm mọi khi. Mà chất giọng trầm mang theo nỗi khiếp đảm.

“Em đã vượt giới hạn, Liên.”

“Anh An, em…”

“Anh không cắt lời để em tránh bị mất mặt trước người ngoài. Đó là sự kiên nhẫn cuối cùng anh dành cho em. Đây là chỗ làm của anh. Em không được phép tới.”

Anh cất bước, Lileen vội đuổi theo. Đứng trước anh, một người nổi tiếng như cô nàng chẳng màng gì tới mặt mũi ở chốn đông người mà lớn tiếng tranh luận.

“Anh An, lớn lên cùng anh bao năm, chỉ nhìn ánh mắt là em hiểu anh đang nghĩ gì. Anh đang đau lòng chết đi được, em nói đúng không? Tại sao? Em không tài nào hiểu nổi! Anh có tư chất, gia thế hiển hách, giỏi giang thành đạt, tiền hay quyền đều đứng bật nhất. Tại sao anh lại… lại cứ đâm đầu vào một con bé vô danh tiểu tốt như vậy? Cô ta thì có gì hơn người? Có gì hơn em cơ chứ!”

Anh không muốn giải thích với Lileen. Chỉ nói:

“Nếu em hiểu anh, thì sẽ biết rằng không có đám cưới nào hết.”

Tim Lileen chết lặng. Anh để cô ta đứng tẽn tò giữa hội trường đông đúc.

Lileen cắn đôi môi thoa lớp son đỏ rực. Giờ cô ta hiểu tại sao Hoàng Anh năm lần bảy lượt tính kế Phượng rồi.

Lileen đay nghiến.

“Một cục ghèn chướng mắt.”

Lileen so sánh Phượng với cục ghèn trong mắt. Và cô ta cảm thấy Phượng sinh ra để làm chủ thể cho phép so sánh này. Cục ghèn ngu xuẩn nằm ngay trong mắt. Vừa đau vừa ngứa. Có thể nhìn thấy, thậm chí cảm nhận được rõ ràng. Nhưng lại làm người ta tức tối vì không thể lấy ra.

“Chị gì ơi, phiền chị tránh đường.”

Tiếng gọi ồn ào làm Lileen bừng tỉnh. Một xe đẩy chở toàn manocanh xếp chồng lên nhau, cao hơn đầu người đi qua. Triển lãm có nhiều hãng váy cưới và lễ phục. Đây là manocanh của họ.

Bỗng ánh mắt Lileen lóe lên. Cô ta nhìn về hướng Phượng vừa rời đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.