Thịt Phượng Hoàng

Chương 82: Thường Yên Bình



Hai giờ chiều Phượng xuất hiện tại triển lãm cưới khách sạn Melia.

Triển lãm cưới lớn nhất miền Bắc được tổ chức hàng năm tại khách sạn Melia. Đây là thời điểm tuyệt vời cho các trung tâm tổ chức sự kiện, hãng lễ phục cưới, bánh cưới,…tham gia và quảng bá thương hiệu của mình.

Tới sảnh khách sạn Phượng liền gọi cho chị Linh.

Một lúc sau thấy chị Linh kéo tay anh Lợi, rảo bước về phía cô.

Tại sao anh Lợi ở đây? Kể ra thì cũng buồn cười.

Chị Linh mở công ty tổ chức sự kiện. Tiệc cưới là một trong số các dịch vụ công ty chị cung cấp. Tuy từ trước tới nay thế mạnh của chị Linh là tổ chức tiệc tùng, nhưng từ năm sau chị muốn đẩy mạnh mảng tiệc cưới hơn.

Lên kế hoạch như vậy, chị Linh mò tới triển lãm cưới để điều tra thị trường và thăm dò các đối thủ lớn. Sau tiệc sinh nhật của Mike, Linh quen anh Lợi. Thấy anh Lợi dễ tính, chị Linh bèn nửa nài nỉ nửa đe dọa lôi anh đi cùng. Hai người họ âm mưu giả làm cặp đôi chuẩn bị cưới vào năm sau, mon men vào các công ty tổ chức sự kiện khác để lấy thông tin về bảng báo giá của đối thủ.

Chị Linh túm tay Phượng than thở.

“Chị vào chỗ nào cũng bị xua loạn ạ. Không ngờ chị đã bắt đầu có tiếng trong giới tổ chức sự kiện rồi đấy. Họ gõ tên chị trên mạng là ra luôn. Không biết nên mừng hay buồn nữa. Biết chị là đối thủ, không bên nào thèm tư vấn cho chị cả. Ôi, điên cả lên mất! Vừa tức vừa thấy vui Phượng ạ.

Phượng cười vỗ ngực nhìn chị Linh.

“Hay là em với anh Lợi đi dò la đối thủ hộ chị nhé.”

Chị Linh ôm chặt khiến cô nghẹt thở.

“Ôi em yêu, mày đúng là chị em tốt của chị! Mấy công ty tổ chức tiệc cưới tập trung ở cánh trái. Giúp chị. Ôi, quý mày ghê đấy! Mày đi cùng anh Lợi nhé! Cái ông này lình khuỳnh chán lắm. Diễn cho đạt vào. Bây giờ chị chạy đi làm quen với mấy chủ nhà hàng tiệc cưới đây.”

Phượng và Lợi bất đắc dĩ phải sắm vai đôi tình nhân lên kế hoạch cưới vào đầu năm sau. Giả vờ đang hồ hởi tham khảo chỗ tổ chức tiệc cưới.

Phượng và anh Lợi đi cùng nhau liền vô cùng thuận lợi. Khác hẳn thảm cảnh của chị Linh diễn ra vài giờ trước.

Các nhân viên tư vấn nhiệt tình báo giá và liệt kê hết các ưu đãi cho họ. Thậm chí có bên sẵn sàng tặng miễn phí hoa trang trí bàn lễ tân bởi thấy họ quá đẹp đôi. Tất nhiên rồi, giữa Phượng và Lợi luôn có bầu không khí thân thiết tự nhiên vô cùng khó tả. Mặc dù họ chưa từng nhận ra điều này.

Nhưng bước ra khỏi các quầy tư vấn đó, không khí giữa hai người trầm xuống hẳn. Giữa chốn đông đúc náo nhiệt, Phượng và Lợi chậm rãi bước đi. Cả hai cùng im lặng. Rốt cuộc, anh Lợi lên tiếng trước.

“Anh xin lỗi. Lần đó tại anh liên lụy mày.”

Phượng biết anh Lợi đang nói đến việc Đạt lợi dụng anh để ép cô tới Panarea. Cô kiên quyết lắc đầu.

“Không. Là em đã liên lụy anh. Nếu anh không cứu em khỏi Đạt thì anh đã chẳng bị kéo vào mớ bòng bong này.”

Anh Lợi kiên quyết.

“Đừng đổ lỗi cho bản thân. Đấy không phải lỗi của em. Là lỗi của thằng ngu đó khi gây sự với em. Nhưng nếu biết rõ là bẫy thì mày còn tới làm gì. Mày cứ mặc kệ anh. Anh là đàn ông, chúng nó có thể làm gì anh? Còn mày, mày tới đó để chết à?”

Kiếp trước, cô chết thật.

Anh Lợi thở hắt ra, quay mặt đi. Anh Lợi là người vô can. Và là người lương thiện. Cô làm sao nỡ để mặc anh cho chúng hành hạ được.

Đáy mắt anh Lợi lưu chuyển, dường như anh đang ra một quyết định khó khăn.

“Anh chuẩn bị vào Nam, Phượng ạ.”

Cô giật mình.

“Anh tính đi xa? Nhưng còn bằng tâm lý của anh đang bảo lưu ở Đại học thì sao?”

“Chắc bỏ thôi. Bảo lưu gì nữa. Anh mày quá cục súc để làm chuyên gia tâm lý. Phượng này, Đạt đã bị tạm giam nhưng chuyện phía sau thế nào còn khó nói. Nó lại có ông bố làm to. Sớm muộn mình cũng bị trả thù em ạ.

Phía cảnh sát cũng dặn anh chú ý cẩn thận. Nếu thấy điều gì bất thường lập tức báo cho họ. Phòng ngày một ngày hai chứ đâu phòng được cả đời. Chi bằng anh rời khỏi địa bàn của nhà nó. Miền Nam cũng là đất làm ăn. Chăm chỉ thì đi đâu cũng không lo chết đói. Nếu công việc ổn thỏa anh sẽ ổn định ở đó luôn.”

Anh Lợi không bộc lộ ra. Nhưng việc bắt cóc, tra tấn ngang nhiên vừa qua để lại dấu vết trong lòng anh. Nhà Đạt vừa có tiền vừa có quyền. Mà biểu tượng nữ thần công lý lại là một người phụ nữ đeo bịt mắt.

Kiếp trước lão Phước cho người đánh anh Lợi thành người thọt chân. Vì liên tục bị hăm dọa và truy đuổi, anh Lợi rời Hà Nội đi biệt xứ. Kiếp này chuyện ra đi của Lợi cũng không thay đổi.

Hai mắt Phượng rưng rưng. Anh Lợi vội xoa đầu cô. Cái xoa đầu vẫn mạnh và vội vàng khiến cô đau tới rụt cổ. Nhưng chẳng bao giờ cô tránh. Có lẽ đây là cái xoa đầu cuối cùng của anh rồi.

Cô ngước mắt nhìn anh Lợi.

“Miền Nam nóng lắm. Đống áo khoác da của anh phải tống vào kho rồi.”

Anh Lợi luôn để cho Phượng ấn tượng là một ông anh hiền lành. Nếu suy nghĩ này để người khác biết được chắc chắn cô sẽ bị cười cho thối mũi.

Kỳ thực ngoại hình của Lợi có chút gấu biển, giống dân chơi. Anh to khỏe và cơ bắp, hàng lông mày rậm khiến mặt hơi dữ. Làm bartender cho một Club lớn như Panarea thì tính chất công việc ăn vào máu một chút cũng phải thôi. Lành quá làm sao tồn tại ở Panarea được.

Ngoại hình dữ dằn này là một phần lý do lần đầu đụng độ với Đạt để bảo vệ Phượng, anh đã dọa cho Đạt chạy bán sống.

Dù Phượng chưa được tận mắt thấy, nhưng Lợi nói anh ấy là dân đi xe máy phân khối lớn. Anh còn sở hữu một bộ sưu tập áo khoác da để mặc khi lái xe cho đúng chất. Miền Nam không nóng thì mưa, đống áo khoác da của anh không có cửa được trình diễn rồi.

Anh Lợi cười trước câu nói chẳng liên quan của cô, vò tóc cô mạnh hơn.

“Đầu tháng sau anh đi rồi. Mày cũng phải cẩn thận đấy.”

Phượng nói:

“Sau này mở được quán rượu, anh mời em về làm nhạc công nhé.”

Anh Lợi ngạc nhiên.

“Sao mày biết anh có ý định mở quán riêng? Anh đã nói cho mày rồi à?”

Anh Lợi đã nói, nhưng là nói từ kiếp trước. Sau khi cô chết, có thể ở một thời điểm nào đó trong đời, anh Lợi thực hiện được dự định, hoặc có thể là không bao giờ.

Dù là thế nào, cô đã không có cơ hội thực hiện được phần lời hứa của mình, chơi nhạc trong quán rượu của anh Lợi.

“Em xin lỗi anh.”

“Không có gì phải xin lỗi cả. Anh vốn có dự định vào Nam lập nghiệp lâu rồi. Chẳng qua chưa tìm được cú huých để hành động thôi. Tự nhiên giờ có động lực. Anh phải cảm ơn mày ấy chứ!”

“Em xin lỗi. Em thực sự xin lỗi anh.”

Câu xin lỗi này cô vốn muốn nói từ rất lâu, rất lâu. Từ kiếp trước. Anh Lợi, xin lỗi vì đã liên lụy tới anh. Và cảm ơn. Cảm ơn đã bảo vệ em. Ơn của anh em sẽ không bao giờ quên.

Không gian chợt trở nên tĩnh lặng. Như thể toàn bộ loài người trên thế giới đồng loạt biến mất sau một cú búng tay. Toàn bộ không gian trở nên tĩnh lặng tới chết chóc.

Áp lực mạnh mẽ này vô cùng quen thuộc. Phượng ngẩng đầu lên.

Anh đứng ngay sau lưng cô. Chằm chằm nhìn vào bàn tay anh Lợi đặt trên tóc cô.

Quả nhiên người có sức mạnh ấy chỉ có thể là anh. Sức mạnh có thể áp đảo khí thế của hàng trăm người chỉ bằng một ánh mắt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.