Thiên Vu

Chương 943: Nhân sinh nếu chỉ như lúc gặp gỡ ban đầu (2)



Thấy hắn không nói lời nào, Táng Hoa đi tới nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Lạc Anh, ưu thương nói:

- Ngươi không cảm thấy Anh Tử cực kỳ đáng thương sao? Nàng nỗ lực vì ngươi nhiều như thế, yêu ngươi đến chết đi sống lại, kết quả là… Nàng nhận được cái gì? Nàng chẳng nhận được gì cả, không những thế, trái lại còn vì ngươi mà phải trả giá rất nhiều.

- Có ý tứ gì?

Trần Lạc hỏi ngược một câu.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

- Ngươi nên biết tình huống của ta.

- Tất nhiên là ta biết, chính vì biết nên ngươi mới có thể gặp mặt Anh Tử, bằng không thì ngươi cho rằng mình có thể sống khá giả được sao?

Táng Hoa tỏ ý rõ ràng, ý nói với Trần Lạc rằng, vì biết Trần Lạc bị nguyền rủa nên mới không so đo với hắn, bằng không thì đã sớm đánh cho hắn rơi răng đầy đất rồi.

- Mẹ nó!

Trần Lạc đột nhiên chửi tục một câu khiến thần tình Táng Hoa đột nhiên ngẩn ra, cau mày thoáng giận, không vui nói:

- Ngươi mắng ai đó?

- Mắng ta được chưa?

- Mắng thế còn chưa đủ.

Trần Lạc lắc đầu rất bất đắc dĩ, trong nháy mắt vửa rồi cũng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy bản thân sống cực kỳ khổ cực, không tự chủ được chửi bậy một câu, quả thực cứ mãi chịu cái cảnh này khiến hắn không thể không phát tiết, không hiểu sao gánh trên lưng nhiều loại nguyền rủa như thế, không hiểu sống kiểu gì đến cả thiên địa không dung, cũng không hiểu sao dính phải nhiều khoản nợ tình đến vậy, đây không phải khổ cực thì là gì? Hắn không tính toán thiệt hơn với những khoản nợ tình mình gây ra, chỉ là những khoản nợ tình từ kiếp trước kia, đúng là oan uổng không chịu nổi.

Đưa vào một đạo lực lượng thủ hộ linh hồn Lạc Anh, sau đó Trần Lạc đứng dậy định rời đi, lúc này thanh âm Táng Hoa một lần nữa truyền đến.

- Ngươi muốn đi sao?

- Không đi thì làm gì?

- Ngươi không cảm thấy cần phải nói gì đó sao?

Trần Lạc khóc không ra nước mắt, nói:

- Táng Hoa à, ngươi muốn ta nói gì bây giờ? Nguwoi cảm thấy ta còn có thể nói được gì? Ta biết ngươi muốn hỏi ta chuyện thừa nhận một đoạn cố sự ở kiếp trước…

Lời còn chưa dứt, Táng Hoa trực tiếp cắn đứt lời hắn:

- Ngươi có ý gì? Ngươi không thừa nhận chuyện kiếp trước đúng không?

Trần Lạc đúng là muốn rống giận một câu: những chuyện hư hỏng kiếp trước kia chẳng có nửa điểm liên hệ gì với ta. Có điều lời đến cửa miệng vẫn cố nhịn không nói ra, bởi vì hắn biết một khi nói ra những lời này, sợ là sẽ chọc giận Táng Hoa, hơn nữa không chỉ Táng Hoa có nhân quả ở kiếp trước với mình, còn có cả mấy người Cổ Du Nhiên, Tri Thu, còn có Ngũ y thiên hạ… Mẹ ơi…

- Đại tỷ ơi, chuyện kiếp trước không phải ta không thừa nhận, ta nào nói vậy bao giờ?

- Tốt nhất là ngươi nên thừa nhận, hừ, kiếp trước nếu không phải vì ngươi, ta nào lưu lạc đến trình độ này? Cả ngày lo lắng hãi hùng, rất sợ một ngày kia sẽ biến thành giống như mấy người Trường Hận, chịu thống khổ luân hồi…

Đối với chuyện này, dường như Táng Hoa có oán niệm rất lớn, nói một hơi rất nhiều nghi vấn xen lẫn trách mắng, khiến Trần Lạc lại thêm đau đầu một phen.

- Ngươi nói gì đi chứ.

- Cái gì cần nói ngươi đã nói cả rồi, không nên nói ngươi cũng nói rồi, ngươi còn bảo ta nói gì nữa?

Có vẻ như Táng Hoa đang tức giận không chỗ phát tiết, nói:

- Ngươi nói xem, ngươi định làm gì?

- Định làm cái gì?

- Nguyền rủa trên người ngươi? Ngươi gặp Nữ Vu rồi chứ? Nàng nói như thế nào?

- Một lời hai chữ cũng không nói, ta trái lại muốn hỏi ngươi một việc.

- Chuyện gì?

- Ngươi nói xem, kiếp trước hai chúng ta cũng coi như đôi tình nhân gì?

- Ai thèm yêu ngươi?

- Không phải, ý của ta là ngươi có biết kiếp trước vì sao ta phải táng cổ không? Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?

- Vấn đề này, trong thiên địa trừ bản thân ngươi ra, không ai có thể giải đáp được.

Trước đó Nữ Vu mới nói lời này xong, hiện giờ Táng Hoa cũng lặp lại y nguyên.

- Ngươi đột nhiên hỏi tới vấn đề này, chẳng lẽ có quan hệ tới nguyền rủa trên người ngươi hay sao?

Trần Lạc gật đầu, cũng không giấu diếm gì, kể lại rõ ràng từ đầu tới cuối cho Táng Hoa nghe một lượt. Khi nghe được muốn cởi ra nguyền rủa trên người Trần Lạc cần phải dung hợp tam thư Thiên, Địa, Nhân, Táng Hoa không khỏi chấn kinh, lại nghe Trần Lạc nói không thể xác nhận kiếp trước táng cổ có phải vì dung hợp tam thư Thiên, Địa, Nhân hay không, Táng Hoa không khỏi rơi vào trầm tư, một hồi lâu sau mới mở miệng nói:

- Ta không nhớ được nhiều về chuyện liên quan từ kiếp trước, về phần ngươi nói đến cùng vì sao phải táng cổ thì ta càng không biết, bất quá…

- Bất quá cái gì?

- Bất quá nếu ngươi không ngại, thử đến linh giới Tiểu Phật xem, ở đó có một khối Thiên Ngộ bia.

- Ta biết Thiên Ngộ bia, nhưng nó có quan hệ gì tới chuyện này? Ta nhớ kỹ, Thiên Ngộ bia kia hình như là một tấm tạo hóa bia đi? Hiện tại ta không cần cơ duyên, cũng không cần tạo hóa, ta chỉ muốn biết kiếp trước ta táng cổ đến cùng có phải vì dung hợp tam thư Thiên, Địa, Nhân hay không thôi.

- Ngu ngốc, khối phật bia kia được truyền thừa từ xa xưa, đến thời đại hiện tại mới đổi tên thành Thiên Ngộ bia, ngươi có biết ở thời thượng cổ nó có tên là gì không?

- Là gì?

- Nhân Quả bia.

- Nhân Quả bia? Phật bia cũng cầu nhân quả?

- Đúng vậy, hơn nữa ở kiếp trước, thời điểm ngươi chuẩn bị táng cổ đã đi xem Nhân Quả bia một lần.

- Thực có chuyện này?

- Lần này ngươi đi tới Thiên Sơn cũng chưa từng gặp Nhân Quả nương nương sao?

- Nhân Quả nương nương? Ta chỉ gặp Thiên Duyên và Nữ Vu, cũng không gặp mặt vị Nhân Quả nương nương kia.

- Vậy được rồi, Nhân Quả bia sẽ mở ra, Nhân Quả nương nương tất nhiên sẽ ở đó…

Nhân quả?

Nhân quả là gì? Không biết.

Trong suy nghĩ của Trần Lạc, thứ nhân quả này cũng hư vô mờ mịt y hệt như vận mệnh, khác biệt duy nhất chính là, hắn không tin vận mệnh, nhưng hắn tin nhân quả, nghe nói kiếp trước tại thời điểm mình chuẩn bị táng cổ đã đi xem Thiên Ngộ bia, cũng là cái gọi Nhân Quả bia kia, Trần Lạc cảm giác mình cần phải đi nhìn xem một chút, hiện giờ quả thực hắn rất muốn biết vì sao kiếp trước mình phải táng cổ.

Thiên Ngộ bia nằm trong Tiểu Phật linh giới, trước kia Trần Lạc đi khắp nơi trộm trận cũng đã từng tới một lần, Tiểu Phật linh giới cho hắn một loại cảm giác như một nền văn minh cổ bị bỏ quên, có rất nhiều chùa chiền bị bỏ hoang, không ai biết những chùa chiền này được truyền thừa từ niên đại nào, trong điển tịch cũng không thấy ghi chép kể lại.

Lại nói tiếp, Tiểu Phật linh giới cũng quái dị vô cùng, nơi này ngoại trừ chùa chiền hoang vu thì không có gì cả, cho dù ngay cả một con ma thú cũng không nhìn thấy, nếu không phải nơi này có một khối Thiên Ngộ bia thần kỳ, sợ rằng sẽ chẳng có ai chịu ghé qua cái tiểu linh giới này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.