Thiên Vu

Chương 942: Nhân sinh nếu chỉ như lúc gặp gỡ ban đầu



Hắn vừa từ Thiên Sơn trực tiếp trở lại vực Tây Ách, lấy tu vi thực lực của hắn hiện giờ, linh hồn còn nhảy ra khỏi pháp tắc thiên địa, chỉ cần hắn muốn tìm một người chỉ là chuyện đơn giản mà thôi, nói không chút khoa trương, bất luận gió thổi cỏ lay trong xung quanh vạn dặm đều bị hắn nắm bắt rõ ràng như ngay trước mắt.

Nhìn Lạc Anh nằm trên giường ngọc hàn băng, trong lòng Trần Lạc tựa như bị ngàn vạn mũi kim châm, cũng không biết là vì áy náy hay là thứ gì khác, chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhẹ nhàng đi tới vỗ về khuôn mặt tuyệt mỹ của Lạc Anh, trong đầu không khỏi hiện ra tất cả hồi ức, còn nhớ rõ năm đó mình tức giận xông vào tiểu linh giới Băng Hỏa tại học phủ Trung Ương, lần đầu tiên gặp gỡ Lạc Anh cả hai còn là địch nhân, sau đó hai người song song vượt qua đến một thời không xa lạ, tại nơi đó hai người gặp nhau, quen nhau, hiểu nhau, mến nhau, cho đến khi chia lìa. Mãi cho tới khi gặp tại học viện tiểu Kim Câu, sau đó gặp lại ở học phủ Trung Ương mới biết được thân phận của nhau…

Giữa hắn và Lạc Anh có rất nhiều hồi ức, cũng có rất nhiều tình cảm phức tạp, nói thật hắn thích nhất Lạc Anh ở chỗ, nàng không thèm quan tâm hay không thèm che giấu bất cứ điều gì, tính cách thích làm gì là làm của nàng đã từng chút từng chút khiến hắn phi thường mê muội.

Hắn hiểu Lạc Anh, cũng như Lạc Anh hiểu hắn.

Về phần tại sao hai người đi tới bước này, trong lúc nhất thời bản thân Trần Lạc cũng không nói ra được, hắn chỉ biết bản thân mình mắc nợ nữ nhân này nhiều lắm, cũng làm liên lụy nàng nhiều lắm. Hiện tại Lạc Anh đã phong Ma càng thêm khiến hắn áy náy không thôi, nếu như vận mệnh của hắn không bị nguyền rủa, thiên duyên của hắn cũng không bị nguyền rủa, nhân quả của hắn đồng dạng cũng không bị nguyền rủa…

Nhưng là có nếu như sao? Câu trả lời là không.

Trên phương diện tình cảm, Trần Lạc vẫn không thể hứa hẹn bất kỳ điều gì, hiện tại là thế, tương lai cũng thế.

Không phải hắn chưa từng nghĩ tới liều lĩnh dẫn Lạc Anh rời xa chốn phân tranh, nhưng khi thấy được Ngũ y thiên hạ phải chịu cảnh thống khổ luân hồi, hắn lại do dự, hắn thực không muốn cho Lạc Anh sau này cũng phải chịu cảnh như Ngũ y thiên hạ, hết thảy đều vì thứ nguyền rủa vận mệnh chết tiệt kia, Trần Lạc âm thầm thế sẽ không tiếc bất cứ giá nào cũng phải cởi bỏ xuống thứ nguyền rủa vận mệnh này.

Không nghĩ nhiều nữa, Trần Lạc lập tức kiểm tra tình huống của Lạc Anh, bởi vì bản thân hắn đã từng năm lần bảy lượt chạy qua chạy lại giữa biên giới phong Ma, thế nên cũng coi như hiểu biết về thứ này, nó giống như bệnh độc, khởi nguồn từ tâm tình bắt đầu Ma biến, sau đó chậm rãi khuếch tán ra tới linh hải, linh tượng, linh thể… Tới linh hồn là một đạo phòng tuyến cuối cùng, nếu như linh hồn cuối cùng cũng ma biến, trên cơ bản là không còn cứu chữa được nữa. May thay, linh hồn Lạc Anh tạm thời còn không có ma biến, bất quá linh hải, linh tượng và linh thể của nàng đều đã thay đổi, không chỉ thế, dường như ngay cả huyết mạch của Lạc Anh cũng đã sinh ra Ma biến, tình huống vô cùng nghiêm trọng.

Trần Lạc cmar ứng được linh hồn Lạc Anh bị rất nhiều lực lượng không rõ bảo vệ, chừng hơn mười đạo lực lượng, có đạo đến từ đại tự nhiên, có đạo đến từ cửu thiên, có đạo đến từ cửu u… Những lực lượng không cùng loại này đang bảo vệ linh hồn Lạc Anh, tránh cho linh hồn nàng bị Ma biến. Mặc dù là thế, Ma biến vẫn đang điên cuồng liên tục ăn mòm nhằm phá tan những lực lượng này, lỗ lực Ma biến linh hồn Lạc Anh, nghiêm trọng nhất trong đó là huyết mạch Phượng Hoàng.

Trần Lạc thử cảm ứng, mới vừa trạm vào, trong đầu lập tức truyền đến một đạo phượng hót bén nhọn, hắn thử xem có thể tinh lọc lực lượng Ma biến của con phượng hoàng tà ác trong cơ thể Lach Anh hay không, bất quá thử qua rất nhiều biện pháp đều không thể tinh lọc được thứ này, thứ phong ma kia cơ hồ kinh khủng ngang ngửa với linh tượng của hắn, căn bản không thể tinh lọc.

Trần Lạc suy nghĩ xem có thể ngăn chặn được hay không, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút thì vẫn nên bỏ qua, đầu phượng hoàng tà ác phong ma trong cơ thể Lạc Anh kia còn muốn tà ác, khủng bố và cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, tạm thời không nói chuyện có thể ngăn chặn hay không, cho dù liều lĩnh mạnh mẽ áp chế cũng tuyệt đối tạo thành tổn hại cực lớn với cơ thể Lạc Anh.

Phải làm cách nào, dưới điều kiện tiên quyết không tạo thành thương tổn với Lạc Anh, đồng thời có thể khiến phượng hoàng tà ác bị phong ma kia đình chỉ ăn mòn linh hồn của nàng chứ? Trần Lạc nhìn ra được những lực lượng đang thủ hộ linh hồn của Lạc Anh tuy một đạo cường đại hơn một đạo, nhưng cũng chỉ đảm bảo cho linh hồn Lạc Anh được một đoạn thời gian, còn nếu cứ tiếp tục, thủy chung sẽ có một ngày bị ăn mòn.

- Anh Tử là người của thần tộc phượng hoàng cổ xưa, mặc dù có thần thông cường đại hơn nữa cũng không cách nào làm tinh lòng được, dù có lực lượng cường đại hơn nữa cũng khó áp chế nổi.

Một đạo thanh âm xa lạ truyền đến, Trần Lạc cũng không kinh ngạc, bởi vì từ sớm trước đó hắn đã cảm giác được sự tồn tại của đối phương. Xoay người nhìn lại, người đến là một vị nữ tử phong hoa tuyệt đại, duyên dáng giống như một vị quý phi, nàng là Táng Hoa.

Lại nói tiếp, tính toán đâu ra đấy thì hắn và Táng Hoa mới chỉ gặp mặt nhau ba lần, nhưng cảm giác hai người giống như đã quen biết từ lâu lắm rồi. Trần Lạc biết đây hết thảy là do nhân quả kiếp trước, huống chi khi còn ở trong núi Táng Cổ, hắn đã từng tự mình trải qua một đoạn có thể nói là chuyện tốt với Táng Hoa ở kiếp trước.

Lạc Anh được truyền thừa từ thần tộc Phượng Hoàng cổ xưa, trước đó Trần Lạc cũng nghe được như vậy ở chỗ Nữ Vu, bất quá cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi, hắn cũng không quá hiểu biết đối với thứ này, dù sao đó là thần tộc Phượng Hoàng cổ xưa, ai biết được nó cường đại tới mức nào chứ.

- Không có biện pháp khác sao?

Táng Hoa yếu ớt nhìn hắn lắc đầu, nàng thấy được ánh mắt Trần Lạc cũng như Trần Lạc thấy được ánh mắt của nàng.

Trần Lạc trầm tư, chốc lát sau mới thở dài một tiếng, chỉ có thể lựa chọn tế xuất một đạo lực lượng, trước tiên tạm thời bảo hộ linh hồn Lạc Anh rồi nói sau.

- Không phải ngươi vẫn luôn là kẻ ý chí sắt đá, lãnh khốc vô tình hay sao? Chẳng phải trước núi Táng Cổ đã chặt đứt tình duyên với Lạc Anh, đã nói cả đời không qua lại với nhau sao? Lần này còn len lén chạy đến làm gì?

Táng Hoa vẫn đứng đó, tiếp tục nói:

- Có phải nghe được Anh Tử vì ngươi mới bị phong Ma hay không, ngươi vì bị lương tâm lên án mới chịu quay lại sửa chữa sai lầm? Ngươi không cảm thấy quá muộn rồi sao?

Trần Lạc nhìn nàng một cái, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại lặng yên, chỉ chăm chú tế xuất lực lượng bảo vệ cho linh hồn Lạc Anh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.