Thiên Hạ

Chương 547: Thời cuộc hà đông









Huyện Hà Âm. trong cơn mưa to mịt mù cả đất trời, sông Hoàng Hà gầm gừ cuộn trào, tiếng vỗ như núi long đất lở, Lý Khánh An dắt ngựa đứng trên bờ đê sông Hoàng Hà. Hoàng Hà chiếm đi sự uy vũ của đất tròi, dòng chảy mênh mông cuồn cuộn, làm cho hắn tâm dao thần động.



Lý Khánh An đã từng đi qua đầu nguồn sông Hoàng Hà, dòng chảy róc rách mềm mại kia trải qua sự chảy xô nghìn vạn dặm, dùng lồng ngực rộng mở khổng lồ của nó thu nạp hết trăm dòng đổ đến, cuối cùng mới hình thành nên dòng sông lớn bao la bát ngát như hôm nay.



“Quân không thấy, nước sông Hoàng Hà đến từ trời, đổ ra biển không quay lại nữa!”



Lý Khánh An bị chấn động, bị cảm khái bởi dòng sông mẹ ở trước mặt, một cảm giác mênh mông phóng khoáng chưa từng có dâng trào trong lòng hắn.



Lúc này, một chiếc ô che ngang trên đỉnh đầu của hắn, Lý Quang Bật từ từ đi đến bên cạnh hắn. chăm chú nhìn vào bờ đối diện bị mưa mù che phú, hắn tiếng nói trầm thấp nói: “Ban nãy vừa nhận được tin, một toán quân đội tám vạn người của An Lộc Sơn lấy cớ là huấn luyện, đã vượt qua khỏi Tương Châu, đang đi tới bên Hoàng Hà.”



“Nằm trong dự liệu của bọn ta. An Lộc Sơn không cam cô đơn a!” Khóe miệng của An Lộc Sơn đã nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn đã đoán được từ lâu, cục thế Trung Nguyên sẽ không bình yên như vậy, Hứa Thúc Ký rất có thể đã âm thầm đầu hàng An Lộc Sơn rồi. hoặc là nói hắn thừa nhận ngụy đề do An Lộc Sơn sở lập.



“Đại tướng quân, vậy chúng ta có giữ nguyên kế hoạch tiến quân sang Hoạc Châu không?”



Lý Khánh An trầm ngâm trong chốc lát. bèn hỏi: “Quân đội của Quỹ Quảng Sâm bây giờ tình hình thu biên thế nào rồi?”



“Rất không tồi, loại bỏ một số thương bệnh và già yếu, chúng ta đã có được hai vạn bốn nghìn thanh niên trai tráng, mọi quan quân cấp trung trong quân đều đã đổi thành quân An Tây, có thể chiến đấu một trận.”



“Được! Hãy gia tăng thêm huấn luyện, trong vòng một tháng, hãy để bọn họ lột xác hoàn toàn!”




“Chiến dịch lần này không cần đến họ ư?” Lý Quang Bật có chút kinh ngạc hỏi.



Lý Khánh An khẽ lắc đầu. hắn dõi mắt vào chỗ sâu của sông Hoàng Hà. chậm rãi nói: “Nếu như là ngươi, trận chiến này ngươi sẽ đánh thế nào?”



Lý Quang Bật sớm đã suy nghĩ nhiều lần. bèn nói: “Nếu như thuộc hạ phán đoán không sai, An Lộc Sơn sẽ hi vọng chúng ta tiến công Hoạt Châu, sau đó hắn vượt sông chặt đứt đường lui của chúng ta, có lẽ hắn sẽ tiến công Lạc Dương, ép chúng ta lui binh, đợi lúc chúng ta hoàng loạn lui bước, quân An Lộc Sơn sẽ trước sau gọng kìm với quân Hứa Thúc Ký, chính là nhằm vào khà năng này, thuộc hạ sẽ xuất kỳ binh, lệnh cho hàng quân của Quý Quảng Sâm giả vờ chủ lực tiến quân Hoạt Châu, vây mà không đánh, đợi đến khi đại quân An Lộc Sơn vượt sông, chủ lực của chúng ta mới đột ngột xuất kích, chặn giết nửa dòng, làm cho bọn họ thảm bại giữa sông Hoàng Hà.”



Lý Khánh An thán nhiên cười nói: “Phán đoán của ngươi không sai, ắt hẳn là như vậy, đối sách cũng rất cay độc, quân đội An Lộc Sơn tất sẽ thảm bại, thế như ta vẫn là không định chọn cách này.”



“Vì sao?” Lý Quang Bật kinh ngạc nói.



“Rất đơn giản, trận chiến này không thể chỉ mưu tính một khu vực, mà phải mưu tính hết toàn cục.”



Lúc này, Lý Khánh An quay đầu. ánh mắt hướng về phía Hà Đông, Hứa Thúc Ký chỉ là một chú hề, không đáng để lo nghĩ, hắn cần phải để cục thế áằng co này ráng bay lên thêm nửa năm.



Hắn trầm tư chốc lát, lại nói với Lý Quang Bật: “Ngươi hãy dẫn hai vạn quân vào Biện Châu trước, nếu như ta đoán không lầm, lúc này Biện Châu đã không còn trú quân!”



Quách Tử Nghi là một người cực kỳ xem trọng chữ tín, lúc ở Tử Thần điện hắn đã đích thân nhận lời với Lý Khánh An là sẽ dẫn binh chủ lực Hà Đông xuất binh, sau đó hắn đã lập tức trở về Sóc Phương chinh binh đông tiến ngay. Vào thời khắc Lý Khánh An ra khỏi Đồng Quan thì tám vạn đại quân của Quách Tử Nghi cũng được vượt qua sông Hoàng Hà.



Quân Sóc Phương qua sông từ Mạnh Môn quan của huyện Định Hồ, nơi đây là địa giới của Thạch Châu, thuộc phạm vi khống chế của Lý Khánh An. Đội quân ngàn người trú thủ tại Thạch Châu, trước mắt một phủ tám châu mà Lý Khánh An khống chế được trú một vạn năm ngàn người, do Lôi Vạn Xuân thống soái.



Tuy binh lực không nhiều nhưng Lôi Vạn Xuân lại huấn luyện được mười vạn đoàn luyện binh. Có lẽ đây cũng là lý do Lý Khánh An muốn hắn nhận nhiệm vụ lần này, tàng binh trong dân!



Lôi Vạn Xuân đã nhận được mệnh lệnh của Lý Khánh An. lệnh cho hắn phục tùng bố trí quân sự của Quách Tử Nghi. Chiều hôm đó hắn dẫn năm ngàn quân từ Thái Nguyên thẳng đường phóng đến. cuối cùng cũng đến được huyện Văn Thủy phía tây nam Thái Nguyên.



“Lôi tướng quân, người xem!” Có binh sĩ chỉ vào quan lộ phía xa hô to.



Lôi Vạn Xuân kéo chiến mã lại, hắn giơ tay lên che ngang mày để nhìn về phía tây, chỉ thấy trên quan đạo ở xa xa đang có một doanh bản khổng lồ kéo dài đến vài dặm đang đóng tại đấy. Từ quy mô của doanh trại lại có thể đoán được ít nhất có mười vạn đại quân đang đóng trại, đây chắc là quân chủ lực của Quách Tử Nghi rồi.



Lúc này, một đội kỵ binh đang phóng ào ào đến từ đối diện và dừng lại trước mặt họ, hiệu úy đứng đầu của đội ky binh này từ xa xa đã chấp tay nói: “Xin hỏi có phải Lôi Vạn Xuân tướng quân không?”



Lôi Vạn Xuân thúc ngựa đi ra khỏi hàng nói: “Chính ta đây! Quách lão tướng quân người đang ở đâu?”



“Quách lão tướng quân đã đợi tướng quân tại đại doanh, xin mời tướng quân hãy đi theo bọn ta!”



Lôi Vạn Xuân hiểu rõ ý của Quách Tử Nghi, hắn phái người đến để nghênh tiếp chính là không hi vọng kỵ binh của mình quá áp sát đại doanh. Nghĩ thế, Lôi Vạn Xuân bèn quay đầu lại nói với đội kỵ binh: “Mỗi người đứng đợi tại chỗ, không được sơ ý!”



Lúc này, một tướng lĩnh tâm phúc của hắn đi lên khẽ tiếng nói: “Tướng quân cẩn thận Quách Tử Nghi có âm mưu gì. tốt nhất tướng quân đừng nên đến quân doanh của đối phương. hội đàm ở một nơi thứ ba là tốt nhất.”



Lôi Vạn Xuân trầm ngâm một hắn. bề mặt hắn trông có vẻ thô lỗ lỗ mãng, nhưng thực chất hắn lại là một người rất ư tinh tế, đạo lý hắn làm sao lại có thể không nghĩ ra được. Hắn lắc lắc đầu nói với thủ hạ mình: “Nếu như đại tướng quân lệnh ta nghe theo bố trí của Quách Tử Nghi. vậy chúng ta tuyệt không được có dị tâm, nên đến gặp thì vẫn phải đến thôi, có điều cẩn thận một chút là chắc sẽ không vấn đề gì. Ngươi có thể dẫn kỵ binh rút ra ngoài mười dặm, nếu thấy nửa ngày qua đi mà ta vẫn chưa quay về thì ngươi lập tức dẫn binh trở về Thái Nguyên, đóng chặt thành môn lại rồi phát báo tin cho đại tướng quân, ngươi hiểu rõ rồi chứ?”



“Mạt tướng đã hiểu!”



Sau khi dặn dò thủ hạ xong. Lôi Vạn Xuân bèn dẫn theo mười mấy thân binh thủ hạ phóng về phía đại doanh của Quách Tử Nghi. Năm ngàn kỵ binh của hắn đều tự động rút lui ra ngoài mười dặm. và cho lượng lớn xích hầu xuất phát đến giám sát động tĩnh đại doanh của quân Sóc Phương.




Phía trước đại doanh của quân Sóc Phương Quách Tử Nghi đã dẫn vài trăm người xếp hàng dàn trận sẵn đi ra doanh môn. Quách Tử Nghi người toàn chiến giáp, lưng dắt chiến đao, làn tóc bạc phơ của hắn phấp phới trong gió lại càng tỏ rõ sức mạnh khí thế của một vị tướng già giàu kinh nghiệm.



Tuy Quách Tử Nghi biết mình đã bị Lý Khánh An dùng kế đuổi ra khỏi Quan Nội Đạo, nhưng hắn cũng chẳng oán hận chi. Trên thực tế binh lực của quân An Tây không nhiều, cần hắn xuất binh để phối hợp, suy nghĩ cho đại cục thì Quách Tử Nghi cũng nguyện ý tạm gác bỏ những ân oán cá nhân lại, phối hợp Lý Khánh An đối phó An Lộc Sơn.



Một mặt khác. Lý Khánh An hạ lệnh Lôi Vạn Xuân phục tùng sự bố trí của mình cũng nói rõ Lý Khánh An đã nhượng cả Hà Đồng cho mình, dùng Hà Đông để đồi lại Quan Nội Đạo, xét trên mặt chiến lược thì Quách Tử Nghi cũng có thể hiểu được khổ tâm của Lý Khánh An, dẫu sao vị trí chiến lược của Sóc Phương với An Tây mà nói là quá ư nhạy cả. Nếu ngược lại là Quách Tử Nghi, bản thân hắn cũng không nguyện ý một đội quân khác đóng ngay tại phụ cận vùng yết hầu của mình.



Quách Tử Nghi tuy không ủng hộ Lý Khánh An. nhưng hắn tận trung cho triều đình nhà Đường. hắn vẫn một lòng trung thành với vương triều Đại Đường. với loại phản tặc như An Lộc Sơn này hắn cũng không thể nào dung tha được. Đấy cũng là nguyên do thật sự mà cuối cùng hắn lại quyết định xuất binh Hà Đông, ngăn chặn An Lộc Sơn đông phạm, trách nhiệm của hắn cũng không thể nào đùn đẩy được.



“Lão tướng quân, hắn đã đến.”



Một đội kỵ binh từ xa phóng về, đứng đầu là một một tướng quân thân hình hùng tráng vạm vỡ đang ngồi trên con bào mã Đại Uyển thần tốc. toàn thân là chiến giáp đen tuyền và mũ giáp cùng màu, một khí thế uy vũ nghiễm như tựa ngọn tháp huyền vũ trên thiên giới giáng trần, khiến Quách Tử Nghi không khỏi thầm ta thán, đây quả thật là bậc hô tướng dũng mãnh!



“Lui ra!”



Hắn hạ lệnh một tiếng, ngay lập tức bèn thúc ngựa đi lên nghênh đón. Lúc này Lôi Vạn Xuân chỉ đứng cách hắn ngoài ba trượng. Lôi Vạn Xuân ngay cái nhìn đầu tiên đã nhận ra được lão tướng quân Quách Tử Nghi. hắn chấp tay nói: “Vân Châu đô đốc. Đại Đồng quân sứ Lôi Vạn Xuân tham kiến Quách lão tướng quân!”



Tiếng hắn trầm như sấm mùa hạ, mặt như Trương Phi tái thế. rất nhiều thân binh của Quách Tử Nghi nhìn hắn mà không khỏi khiếp sợ trong lòng, bất giác nắm chặt cán đao lại. Nhưng Quách Tử Nghi lại không chút hoảng hốt, bình tĩnh mỉm cười, tay chấp quyền hoàn lễ nói: “Trước giờ đã nghe danh Lôi tướng quân là An Tây đệ nhất mãnh tướng, hôm nay mới được gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền.”



Lôi Vạn Xuân nhoẻn cái miệng rộng của mình ra cười nói: “Đứng trước thần tiễn đại tướng quân của bọn ta thì đáng là gì? Ngoài hai trăm bước hắn đã có thể lấy mạng ta như chơi!”



Các tướng lĩnh Sóc Phương nghe hắn vẫn đang ngồi nhắc uy dũng của Lý Khánh An trong lòng không khỏi có chút khinh khi. Đây quả nhiên chỉ là một tên mãng tướng, đến cả đạo lý soái không nói dũng đơn giản này mà hắn cũng không biết. Nhưng Quách Tử Nghi lại nhìn hắn chằm chằm một lúc. vừa vuốt râu vừa nói: “Thần tiễn của Lý đại tướng quân thì người thiên hạ đều biết rồi, nhưng vạn nhân địch như Lôi tướng quân lại càng khiến lão phu phải bái phục.”



Lôi Vạn Xuân lại cười phá lên ha hả. chấp quyền nói: “Lão tướng quân đã quá khen, đại tướng quân của ta có lệnh đế ta mọi việc điều phải nghe theo điều khiên của Quách lão tướng quân, lão tướng quân cử hạ lệnh, ta nhất định sẽ nhất nhất nghe theo!”



“Như thế này thì tốt quá. hai quân một lòng thì tát biền Đông cũng cạn. Lôi tướng quân xin mời vào đại trưởng nói chuyện.”



“Lão tướng quân mời!”



Mọi người yểm hộ Lôi Vạn Xuân cùng Quách Tử Nghi đi về hướng đại trướng, vào đến soái trướng cả khách chủ đều đã an tọa. Quách Tử Nghi lệnh người dâng trà lên cho khách, xong lại bày vài đĩa điểm tâm mời. Lôi Vạn Xuân xem có vẻ như đói lắm rồi, chỉ thấy hắn hai tay cùng tiến công, như gió cuốn mây bay thoáng chốc đã quét sạch sành sanh mấy đĩa điểm tâm. rồi lại một hơi nốc sạch chén trà rồi mới giơ tay áo chùi mép, nói: “Lão tướng quân xin cử nói! Muốn ta làm gì thì ta nhấn định sẽ phục tùng.”



Quách Tử Nghi hơi cúi cúi người cười nói: “Lôi tướng quân không cần phải sốt ruột, ta đã có kế sách, ắt sẽ an bài đâu vào đấy, chì là ta muốn hỏi tướng quân một câu đã. Lôi tướng quân có nhận được tin gì của Triệu vương điện hạ không? Đối phó với tên Đồng Tần này chúng ta phải đánh thế nào?”



Lôi Vạn Xuân khoát khoát bàn tay to tướng của mình, sang sảng cười nói: “Còn có thể đánh thế nào được nữa. ta dẫn năm ngàn thiết kỵ làm tiên phong. san bằng mẹ cha đại trướng của bọn quân địch, ta đã sớm không còn nhịn nổi nữa. chi đợi lão tướng quân đến thôi!”



“Không được! Không được!” Quách Tử Nghi lắc đầu nói: “Đối đầu với quân đội An Lộc Sơn thì mới như thế, nhưng với quân đội của Đổng Tần chúng ta phải thu lạm toàn bộ, không được giết đi!”



“Việc này... Thôi được rồi! Ta xin nghe theo an bài của lão tướng quân, bảo ta giết thì ta giết, bảo ta nạp thì ta nạp.”



Quách Tử Nghi thấy hắn dễ nói chuyện, lại rất thẳng thắn trong lòng cũng có phần quý, bèn cười nói: “Vậy ta cũng không giữ chán tướng quân nữa. từ đại doanh của ta đi thêm bảy dặm về phía đông bắc có một tòa thố thành. Lôi tướng quân có thể dẫn quân đến đó trú thân, nếu có yêu cầu gì cứ nói với ta.”



“Không vấn đề gì. vậy ta xin cáo từ trước đây!”




Lôi Vạn Xuân đứng dậy thi một lễ xong lại chấp quyền chào một vòng đại tướng trong trướng. “Các vậy, ta cáo từ trước đây!”



Nói xong hắn bước nhanh ra về. Quách Tử Nghi dẫn theo chúng tướng lình tiễn hắn mãi cho ra đến tận cửa doanh mới dừng bước. Dõi theo tấm lưng hùng tráng của Lôi Vạn Xuân, chư tướng lĩnh Sóc Phương đều không khỏi thầm lắc đầu. phó tướng Trình Thiên Lý cũng than thở nói: “Dũng thì đúng là có dũng. chi tiếc là vô mưu!”



“Sai rồi! Các ngươi đều đánh giá sai hắn rồi!”



Quách Tử Nghi quay đầu lại nhìn mọi người nói: “Con người này nhìn có vẻ thô lỗ, nhưng thực chất hắn mới tinh anh vô cùng. Quân đội của hắn đang đóng trại cách đây mười dặm chính là để đề phòng chúng ta sau khi giết người sẽ đến tập kích. Chỉ cần nghe hắn nói chuyện trong doanh, ngươi thấy có lộ ra chút phong thanh nào không? Từ hắn dẫn bao nhiêu quân, đến mang theo bao nhiêu quân lương, cả Thái Nguyên phải phòng thủ như thế nào, hắn một chữ cũng không nhắc đến. Các ngươi thử nghĩ mà xem. liệu Lý Khánh An có để cho một người đầu óc đơn giản trú thủ tại bắc đô Thái Nguyên không? Hắn chãng qua là đang mê hoặc chúng ta mà thôi, các ngươi đều rơi vào bẫy của hắn rồi!”



Mọi người ngẫm nghĩ, quả thực như thế, Trình Thiên Lý lại chau mày hỏi: “Có điều hắn làm thế lại là ý gì đây?”



“Lòng phòng người không thể không có, nếu ta là hắn thì ta cũng sẽ giả điên giả khờ như hắn thôi.” Quách Tử Nghi thở dài một hơi. vì sao người tài trong thiên hạ này đều vào hết tay Lý Khánh An thế này?



“Vậy lão tướng quân, chúng ta phải làm sao đây?”



“Tu chinh một ngày, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát về phía nam.”



Quách Tử Nghi là một người có chuẩn bị kỹ càng, phía nam mà hắn nói chính là chi Lộ Châu. Trên thực tế vượt sông Hoàng Hà đã được bốn ngày, bốn ngày này họ đều chi từ từ tiến quân. Quách Tử Nghi phải hiểu rõ tình hình đã rồi mới tùy bệnh mà cho thuốc. Tình báo đầu tiên mà Quách Tử Nghi nhận được là hai vạn quân của Đổng Tần đều ở Lộ Châu. Hắn không có vượt ranh giới đi lên phía bắc, cũng không vì đại quân Sóc Phương đến mà rút về Hà Bắc ở phía đông. chi những thông tin này đã nói rõ sự do dự của Đổng Tần, nhất thời khó mà có quyết định chắc chắn.



Quách Tử Nghi tự tin là xuất phát từ sự hiểu biết của hắn về Đổng Tần. Người này tòng quân từ tuổi niên thiếu, mãi vẫn ở trong quân Phạm Dương, từng lần lượt đi theo hai tiết độ sứ Trương Thủ Khuê và An Lộc Sơn. năm ngoái khi An Lộc Sơn tự xung làm Yến vương, chớm lộ ý phản loạn đã có không ít Hán tướng lũ lượt bỏ hắn mà ra đi. Đổng Tần là một trong số đó, hắn trốn chạy đến Hà Đông, tập hợp được hơn hai vạn người các binh sĩ Phạm Dương đã đào vong, rồi cuối cùng rút về Bồ Châu phía nam, được triều đình nhậm mệnh làm Bồ Châu thái thú. Trong thời gian đó Lôi Vạn Xuân đã mấy lần đến chiêu lạm hắn. nhưng hắn đều không đồng ý. Sau này Lý Hanh lên ngôi, phái sứ thần đến níu kéo hắn. nên sau cùng Đông Tần đã ngã sang tận trung cho Lý Hanh, sau đó được phong làm Bồ Giáng tiết độ sứ.



Lần này Lý Hanh trốn chạy về Thành Đô phía nam, Đổng Tần cũng chưa kịp vào quan bị cô lập tại Hà Đông. Phen này Lý Khánh An xuất binh Lạc Dương. Quách Tử Nghi xuất binh Hà Đông khiến Đổng Tần vô cùng bàng hoàng hoang mang. hắn đã bỏ cả Bồ Châu rút binh về Lộ Châu để quan sát cục thế.



Đổng Tần cũng là một trong các tướng phiên trấn thời kỳ trung Đường. Trong An Sử chi loạn hắn đã đi theo Quách Tử Nghi đại chiến cùng An Lộc Sơn. sau khi chiến bại hắn vờ đầu hàng Sử Tư Minh, sau đó lại trở về với Đại Đường, được triều đình phong danh hiệu Lý Trung Thần.



Lúc này, Đổng Tần dẫn hai vạn quân trú binh tại Thạch Hội quan nằm ở phía cực bắc của Lộ Châu. Nơi đây là phía bắc Thái Nhạc sơn. thế núi hiểm trở, kéo dài bất tận.



Thạch Hội quan là một trong các hùng quan, được xây nên bởi những đá tảng khổng lồ, có trách nhiệm bảo vệ thông đạo hà cốc đầu nguồn của Thái Nhạc sơn. có thể nói là nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai. (*Một người gác quan thì có vạn người cũng đừng mong phá quan.)



Suốt hai ngày đêm nay, lòng Đổng Tần vẫn nôn nao bất an. Hắn là người rất ham nữ sắc, đặc biệt là phụ nhân, nên tâm phúc của hắn đã tìm đến mấy mươi người phụ nhân xinh đẹp tại các châu huyện xung quanh đế cho hắn ngày đêm trút ưu. Có điều giờ nữ nhân vẫn không thể khiến nội tâm hắn bình tĩnh lại. hắn lo lắng rằng hai vạn quân của mình một khi chiến bại. hắn sẽ lâm vào con đường cùng không lối ra.



Đồng Tần năm nay đã hơn bốn mươi. hắn là người cũng có tướng tá vạm vờ, anh dũng quả cảm vô cùng như bao vị mãnh tướng khác. Nhưng tính thế nào thì hắn cũng được xem như là người mang một nửa dòng máu người Hồ, phụ thân hắn là người Hồ Bình Lư. nhưng mẫu thân lại là một Hán nữ. Vào năm hắn mười ba tuổi thì mẫu thân mắc bệnh qua đời, hắn vì không chịu nổi sự nhục mạ của người trong tộc nên đã trốn đến Phạm Dương tòng quân, và từ đó bắt đầu cuộc đời quân lừ gần ba mươi năm của mình. Cả đời này hắn đã nam chinh bắc chiến, tham gia không biết bao nhiêu trận chiến, lập nhiều chiến công tích lũy mà về sau lên được chức tướng quân.



Hắn vốn dĩ nghĩ mình sẽ sống cả đời trên lưng ngựa trong quân đội Phạm Dương, nhưng cuối cùng không ngờ An Lộc Sơn lại muốn tạo phải, khiến hắn cực kỳ không chướng tai gai mắt bèn dẫn binh sĩ dưới chướng bỏ về phía nam. được triều đình tiếp nạp. Nhưng giờ đây hắn lại sắp không còn đường lui nữa rồi!



Đương lúc hắn nôn như con kiến trên chảo lửa thì binh sĩ của hắn bỗng đến bẩm báo: “Khởi bẩm tướng quân. Quách Tử Nghi đơn thân độc mã đến cầu kiến tướng quân dưới quan!”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.