Thiên Hạ

Chương 546: Vị tướng tham vọng









Hứa Thúc Kỹ và Đổng Tần của Hà Đông, Quý Quảng Sâm của Lạc Dương không aiống nhau, hắn xuất thân là một quan văn. nguyên nhiệm Hoạt Châu thái thú, khi Lý Hanh vẫn còn là thái tử đông cung, hắn bèn là đông cung hữu thiện tán đại phu. có quan hệ rất thân mật với tả thiện tán đại phu Đỗ Hữu Lân. sau khi nổ ra sự kiện Đỗ Hữu Lân. đông cung thuộc quan bị Lý Lâm Phủ thanh tầy, Hứa Thúc Ký vì hối lộ nặng Vương Củng mà may mắn thoát nạn. chỉ là bị biếm làm Linh Xương huyện lệnh, nhưng Hứa Thúc Ký lúc này lại vì mình lưu lại một con đường lui. hắn âm thầm thay Lý Hanh che giấu đi Đỗ lương đễ.



Thời gian dần trôi, Hứa Thúc Ký giói việc luồn cúi từng bước một lại thăng lên làm Hoạt Châu thái thú. Đúng lúc này, Lý Hanh cưỡng chế lên ngôi làm hoàng đế, bị bá quan và châu huyện thiên hạ phi nhổ, nhưng Hứa Thúc Ký lại từ trong đó nhìn thấy được cơ hội phát triên vô hạn. hắn là vị thái thú địa phương đầu tiên công khai bày tỏ thái độ ủng hộ Lý Hanh, cũng vì thế mà giành được sự tín nhiệm của Lý Hanh, phong hắn làm Hoạt Bộc tiết độ sứ. lại trước sau cho hắn ba vạn quân đội làm căn cơ để hắn phát triển, mệnh hắn lưu giữ cửa ngõ của Hà Nam đạo, phòng ngự An Lộc Sơn nam xâm.



Nhưng Hứa Thúc Ký khi có được cơ hội lại bắt đầu bành trướng dã tâm lên. hắn một mật dâng sớ cho Lý Hanh rằng An Lộc Sơn thế lực lớn mạnh, chi dựa vào ba vạn quân khó mà phòng ngự. một mặt khác hắn tự ý vượt ranh giói, thừa dịp Trung Nguyên trống rỗng. chiếm lình lấy năm châu Biện. Tào, Tống, Duyện, Từ. đồng thời tức tốc đem quân đội từ ba vạn người khuếch trương lên đến bày vạn người.



Lúc này Lý Hanh tuy rằng bất mãn sự tự ý hành sự của Hứa Thúc Ký. nhưng ván đã đóng thuyền, hắn cũng không thể làm gì được, chỉ đành đồng ý ngầm cho sự khuếch trương của Hứa Thúc Ký, đồng thời đem chức Hoạt Bộc tiết độ sứ của hắn sửa lại thành Hoạt Bộc Tống Từ thất châu tiết độ sứ. làm cho sự khuếch trương của hắn trở nên hợp pháp.



Thế nhưng dã tâm của con người một khi mất kiểm soát, nó sẽ mãi mãi tiếp tục bành trướng mà thôi. Lý Hanh đã thầm đồng ý cho Hứa Thúc Ký chiếm lĩnh bày châu, nhưng dã tâm của Hứa Thúc Ký lại chạy đi xa hơn nữa, dã tâm của hắn lại bao phủ cả tám châu Vận. Tế, Tề, Truy, Mật, Hài, Nghi, Thanh, chi đáng tiếc là binh lực và tài lực của hắn không đủ. làm cho hắn nhất thời khó mà khuếch trương, ngay lúc hắn chuẩn bị nâng thuế phú lên, mặc sức chiêu binh mãi mã quy mô lớn. Trường An lại đột nhiên truyền đến tin tức, Lý Khánh An đã đích thân dẫn quân đông chinh.



Tin tức này hệt như một mũi dùi sắc nhọn, thoáng chốc đã chọc thúng bọt khí dã tâm đang bành trướng đến tột đinh của Hứa Thúc Ký, hắn bắt đầu trở nên kinh hoàng.



Cơn mưa to càn quét Trung Nguyên cũng lan đến cả Biện Châu và Hoạt Châu, một đội kỵ binh dưới cơn mưa to phi gấp, đây chính là Hứa Thúc Ký đang vội vã kéo về Hoạt Châu. Đại bàn doanh trước mắt của Hứa Thúc Ký ở Biện Châu, nhưng sáng sớm hôm qua hắn đã nhận được tin rằng, đặc sứ của An Lộc Sơn đã đi đến Hoạt Châu, điều này bèn làm cho Hứa Thúc Ký sốt ruột đến không thể nào nán lại mà kéo vội về Hoạt Châu.



Trong làn mưa. Hứa Thúc Ký thả chậm mã tốc lại. hắn lau đi nước mưa đầy mặt



nhìn đi về phía xa. Hứa Thúc Ký năm nay trạc khoáng năm mươi tuổi rồi, dáng người nhỏ gầy, trên một khuôn mặt ngựa dài dài là một chiếc mũi ưng cong nho nhỏ, gây cho người ta một cảm giác nham hiểm xảo trá của phường nhỏ nhen không phóng khoáng.



Trong cơn mưa to mịt mùng, hắn đã thấp thoáng nhìn thấy được Linh Xương huyện huyện thành, đặc sứ An Lộc Sơn từ Hà Bắc kéo đến, lúc này chính là ở ngay trong huyện thành đợi hắn.



“Giá!” Hứa Thúc Ký vung mạnh một roi vào chiến mã, xe ngựa lao vào trong làn mưa, phi chạy về phía huyện thành Linh Xương.



Sau nửa canh giờ, Hứa Thúc Ký đã thay xong một trường bào sạch sẽ. trong tay cầm lấy một chén nước trà nóng hổi, ngồi trong nội thất của huyện nha nhâm nhi nước trà. thân binh của hắn đã đi tiếp đặc sứ của An Lộc Sơn rồi.



“Báo cáo sứ quân, đặc sứ đã đến!”



Ngoài cửa đã truyền đến tiếng bẩm báo của thân binh, sợ đến Hứa Thúc Ký vội vã đứng dậy, nước trà trong tay suýt nữa đã tràn ra ngoài, hắn vội ồn định tâm thái, đặt chén trà lên trên bàn. sửa soạn lại y phục, tức tốc đi mở cửa.



Trước cửa. hai viên thân binh đi cùng với một trung niên nam tử có thân hình cao béo đứng trước mặt hắn. Hứa Thúc Ký quen biết người này, là một trong những mưu sĩ tâm phúc của An Lộc Sơn. Trương Thông Nho.



Hứa Thúc Ký lập tức nhiệt tình cười nói: “Thì ra là Trương tiên sinh, mấy năm không gặp, Trương tiên sinh phong thái lại càng hơn xưa rồi.”




Trương Thông Nho là tổng đầu mục chủ quản trong thế hệ tình báo của An Lộc Sơn. hắn là hai hôm trước chịu sự sai khiển của An Lộc Sơn đi đến Hoạt Châu, mưa to đã làm ướt hết hai vạt áo trường bào trên người hắn. nhưng khó mà che dấu nét mặt ngạo mạn của hắn.



“ừm! Hứa sứ quân không cần khách khí. ta thời gian cấp bách, mau chóng bàn chuyện chính sự đi!”



Sự nhiệt tình của Hứa Thúc Kỷ đã vồ phải khoảng không, hắn cười gượng hai tiếng, vội vàng nói: “Mời! Trương tiên sinh mời vào.”



Trương Thông Nho chắp tay ra sau đi vào trong phòng, đuôi mắt quét qua một cái. thấy hai viên thán binh cũng muốn đi theo vào, bèn nói: “Hứa sứ quân, cuộc trò chuyện của chúng ta không cần thiết kẻ thứ ba có mặt.”



Hứa Thúc Ký nhìn thân binh của mình một cái. có chút khó xử nói: “Bọn họ đều là thân binh của ta. tuyệt đối không có vấn đề gì.”



Trương Thông Nho thộn mặt ra. lại một lần nữa nhấn mạnh nói: “Ta lặp lại lần nữa. cuộc trò chuyện của chúng ta không cần thiết kẻ thứ ba có mặt.”



Hứa Thúc Ký trong lòng chửi lớn, nhưng lại không thể làm gì được, chỉ đành phất phất tay với thân binh nói: “Các ngươi đều lui xuống đi!”



Thân binh lui xuống, hắn đóng chặt cửa lại, lại đích thân rót một chén trà nóng, cầm đến trước mặt Trương Thông Nho cười nói: “Trương tiên sinh hãy uống chén trà nóng để xua đi hàn khí. trời mới tháng bảy, lại đã đầy ý thu rồi.”



Trương Thông Nho đón lấy chén trà, sự ngạo mạn trên khuôn mặt mới thu lại được một chút, nói: “Hai hôm nay đột nhiên mưa to, Hứa sứ quân từ Biện Châu qua đây, dọc đường nhất định rất khó đi chứ hả?”



“Vâng! Vâng! Trên đường lầy lội, quả thật rất khó đi, ta ở Hà Nam đạo mấy năm nay, trận mưa to như thế cực hiếm thấy, có lẽ là ông trời chiếu cố ta, ngăn chặn bước chân Lý Khánh An đông tiến, ha ha!’



“Hứa sứ quân rất sợ Lý Khánh An ư?” Trương Thông Nho ánh mắt sắc bén dán chặt vào Hứa Thúc Ký.



Hứa Thúc Ký trở nên cứng họng, nhưng cũng không biết nên giải thích thế nào, hắn đương nhiên là sợ Lý Khánh An rồi, không sợ hắn tìm đến An Lộc Sơn để làm gì chứ, An Lộc Sơn không phải cũng sợ hay sao?



Trong lòng mặc dù là nghĩ vậy, nhưng hắn lại không dám nói ra, chỉ đành thở dài nói: “Ta vừa mới nhận được tin tức, Quý Quảng Sâm đã toàn quân bị diệt.”



“Cái gì?” Trương Thông Nho chấn động khôn xiết, Quỹ Quảng Sâm đã toàn quân bị diệt rồi ư? Hắn lại chăng mày may biết được chuyện này, tai mắt mà hắn cải vào trong quân của Quý Quảng Sâm và Huỳnh Dương đều không thông báo hắn. Trương Thông Nho thoắt chuyển niệm, hắn đột nhiên hiểu ra, chắc là đã thông báo rồi, chỉ là thông báo U Châu rồi, An Lộc Sơn ắt là đã biết rồi.



Quý Quảng Sâm bị diệt, trong lòng Trương Thông Nho trở nên cánh giác, theo sự phân tích của bọn họ, Lý Khánh An ắt là đối phó với Hứa Thúc Ký trước, sau đó mới quay đầu lại nuốt chửng Quý Quảng Sâm. nhưng bây giờ Quý Quảng Sâm lại bị tiêu diệt trước rồi, xem ra bọn họ đều đã đánh giá thấp quyết tâm của Lý Khánh An, kế hoạch của bọn họ cũng phải gia tăng tốc độ rồi, nghĩ vậy, Trương Thông Nho bèn nói với Hứa Thúc Ký: “Ý của Yến vương là, quân đội của ngươi phải tập trung trong một tuyến Hoạt Châu, đừng quá phân tán. phải gia tăng tốc độ bị chiến, làm tốt sự chuân bị nghênh đón đại chiến.”



Hứa Thúc Ký sững người, hắn đã lờ mờ nghe ra ý của đối phương, là muốn để hắn làm mồi như ư? Trong lòng hắn nôn nao, hớt hãi lắp bắp nói; “Vậy, vậy quân đội của Yên vương đâu? Các ngươi không phải là nhận lời ta tiến công Trịnh Châu sao?”



“Ngươi yên tâm!”



Trương Thông Nho đứng dậy vỗ vỗ vào bờ vai nhỏ gầy của hắn. cười tủm tim nói: “Nếu ngươi đã nguyện lòng quy hàng Yến vương, vậy thì đã là quân Phạm Dương của bọn ta rồi. Yến vương làm sao để mặc ngươi được, kế hoạch của Yến vương không đổi, đợi đến khi đại quân Lý Khánh An tiến công Hoạt Châu, chúng ta sẽ vượt sông tiến quân Trịnh Châu, dùng kế sách ‘vây Ngụy cứu Triệu’ (*) mà công đánh Lạc Dương, ép Lý Khánh An tây triệt, sau đó hai quân ta giáp công, lần này phải toàn bộ tiêu diệt hết quân An Tây!”



[(*) Kế ‘vây Ngụy cứu Triệu’: kế thứ hai trong tam thập lục kế trong binh pháp: tức là chẳng thà công đánh kè địch nơi trực diện lớn mạnh, chi bằng lui đến hậu phương yếu ớt trống trải của kẻ địch, sau đó lợi dụng lúc tinh nhuệ của kẻ địch đang công đánh nước khác, hơn nữa đang lúc hai quân đang giằng co không dứt được, thừa dịp công chiếm bàn thổ của bên địch, ép buộc kẻ địch lui binh hoặc chia binh; sau đó tìm kiếm cơ hội, tiêu dịch quân địch.]



Hứa Thúc Ký trầm tư chốc lát, việc đến nước này, hắn cũng không thể làm gì khác, bèn gật đầu nói: “Vậy được rồi! Ta lập tức đi triệu tập quân đội.”



CHƯƠNG 547: THỜI cục HÀ ĐÔNG (1)- oOo



Huyện Hà Âm. trong cơn mưa to mịt mù cả đất trời, sông Hoàng Hà gầm gừ cuộn trào, tiếng vỗ như núi long đất lở, Lý Khánh An dắt ngựa đứng trên bờ đê sông Hoàng Hà. Hoàng Hà chiếm đi sự uy vũ của đất tròi, dòng chảy mênh mông cuồn cuộn, làm cho hắn tâm dao thần động.



Lý Khánh An đã từng đi qua đầu nguồn sông Hoàng Hà, dòng chảy róc rách mềm mại kia trải qua sự chảy xô nghìn vạn dặm, dùng lồng ngực rộng mở khổng lồ của nó thu nạp hết trăm dòng đổ đến, cuối cùng mới hình thành nên dòng sông lớn bao la bát ngát như hôm nay.



“Quân không thấy, nước sông Hoàng Hà đến từ trời, đổ ra biển không quay lại nữa!”



Lý Khánh An bị chấn động, bị cảm khái bởi dòng sông mẹ ở trước mặt, một cảm giác mênh mông phóng khoáng chưa từng có dâng trào trong lòng hắn.



Lúc này, một chiếc ô che ngang trên đỉnh đầu của hắn, Lý Quang Bật từ từ đi đến bên cạnh hắn. chăm chú nhìn vào bờ đối diện bị mưa mù che phú, hắn tiếng nói trầm thấp nói: “Ban nãy vừa nhận được tin, một toán quân đội tám vạn người của An Lộc Sơn lấy cớ là huấn luyện, đã vượt qua khỏi Tương Châu, đang đi tới bên Hoàng Hà.”



“Nằm trong dự liệu của bọn ta. An Lộc Sơn không cam cô đơn a!” Khóe miệng của An Lộc Sơn đã nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn đã đoán được từ lâu, cục thế Trung Nguyên sẽ không bình yên như vậy, Hứa Thúc Ký rất có thể đã âm thầm đầu hàng An Lộc Sơn rồi. hoặc là nói hắn thừa nhận ngụy đề do An Lộc Sơn sở lập.



“Đại tướng quân, vậy chúng ta có giữ nguyên kế hoạch tiến quân sang Hoạc Châu không?”



Lý Khánh An trầm ngâm trong chốc lát. bèn hỏi: “Quân đội của Quỹ Quảng Sâm bây giờ tình hình thu biên thế nào rồi?”



“Rất không tồi, loại bỏ một số thương bệnh và già yếu, chúng ta đã có được hai vạn bốn nghìn thanh niên trai tráng, mọi quan quân cấp trung trong quân đều đã đổi thành quân An Tây, có thể chiến đấu một trận.”



“Được! Hãy gia tăng thêm huấn luyện, trong vòng một tháng, hãy để bọn họ lột xác hoàn toàn!”



“Chiến dịch lần này không cần đến họ ư?” Lý Quang Bật có chút kinh ngạc hỏi.




Lý Khánh An khẽ lắc đầu. hắn dõi mắt vào chỗ sâu của sông Hoàng Hà. chậm rãi nói: “Nếu như là ngươi, trận chiến này ngươi sẽ đánh thế nào?”



Lý Quang Bật sớm đã suy nghĩ nhiều lần. bèn nói: “Nếu như thuộc hạ phán đoán không sai, An Lộc Sơn sẽ hi vọng chúng ta tiến công Hoạt Châu, sau đó hắn vượt sông chặt đứt đường lui của chúng ta, có lẽ hắn sẽ tiến công Lạc Dương, ép chúng ta lui binh, đợi lúc chúng ta hoàng loạn lui bước, quân An Lộc Sơn sẽ trước sau gọng kìm với quân Hứa Thúc Ký, chính là nhằm vào khà năng này, thuộc hạ sẽ xuất kỳ binh, lệnh cho hàng quân của Quý Quảng Sâm giả vờ chủ lực tiến quân Hoạt Châu, vây mà không đánh, đợi đến khi đại quân An Lộc Sơn vượt sông, chủ lực của chúng ta mới đột ngột xuất kích, chặn giết nửa dòng, làm cho bọn họ thảm bại giữa sông Hoàng Hà.”



Lý Khánh An thán nhiên cười nói: “Phán đoán của ngươi không sai, ắt hẳn là như vậy, đối sách cũng rất cay độc, quân đội An Lộc Sơn tất sẽ thảm bại, thế như ta vẫn là không định chọn cách này.”



“Vì sao?” Lý Quang Bật kinh ngạc nói.



“Rất đơn giản, trận chiến này không thể chỉ mưu tính một khu vực, mà phải mưu tính hết toàn cục.”



Lúc này, Lý Khánh An quay đầu. ánh mắt hướng về phía Hà Đông, Hứa Thúc Ký chỉ là một chú hề, không đáng để lo nghĩ, hắn cần phải để cục thế áằng co này ráng bay lên thêm nửa năm.



Hắn trầm tư chốc lát, lại nói với Lý Quang Bật: “Ngươi hãy dẫn hai vạn quân vào Biện Châu trước, nếu như ta đoán không lầm, lúc này Biện Châu đã không còn trú quân!”



Quách Tử Nghi là một người cực kỳ xem trọng chữ tín, lúc ở Tử Thần điện hắn đã đích thân nhận lời với Lý Khánh An là sẽ dẫn binh chủ lực Hà Đông xuất binh, sau đó hắn đã lập tức trở về Sóc Phương chinh binh đông tiến ngay. Vào thời khắc Lý Khánh An ra khỏi Đồng Quan thì tám vạn đại quân của Quách Tử Nghi cũng được vượt qua sông Hoàng Hà.



Quân Sóc Phương qua sông từ Mạnh Môn quan của huyện Định Hồ, nơi đây là địa giới của Thạch Châu, thuộc phạm vi khống chế của Lý Khánh An. Đội quân ngàn người trú thủ tại Thạch Châu, trước mắt một phủ tám châu mà Lý Khánh An khống chế được trú một vạn năm ngàn người, do Lôi Vạn Xuân thống soái.



Tuy binh lực không nhiều nhưng Lôi Vạn Xuân lại huấn luyện được mười vạn đoàn luyện binh. Có lẽ đây cũng là lý do Lý Khánh An muốn hắn nhận nhiệm vụ lần này, tàng binh trong dân!



Lôi Vạn Xuân đã nhận được mệnh lệnh của Lý Khánh An. lệnh cho hắn phục tùng bố trí quân sự của Quách Tử Nghi. Chiều hôm đó hắn dẫn năm ngàn quân từ Thái Nguyên thẳng đường phóng đến. cuối cùng cũng đến được huyện Văn Thủy phía tây nam Thái Nguyên.



“Lôi tướng quân, người xem!” Có binh sĩ chỉ vào quan lộ phía xa hô to.



Lôi Vạn Xuân kéo chiến mã lại, hắn giơ tay lên che ngang mày để nhìn về phía tây, chỉ thấy trên quan đạo ở xa xa đang có một doanh bản khổng lồ kéo dài đến vài dặm đang đóng tại đấy. Từ quy mô của doanh trại lại có thể đoán được ít nhất có mười vạn đại quân đang đóng trại, đây chắc là quân chủ lực của Quách Tử Nghi rồi.



Lúc này, một đội kỵ binh đang phóng ào ào đến từ đối diện và dừng lại trước mặt họ, hiệu úy đứng đầu của đội ky binh này từ xa xa đã chấp tay nói: “Xin hỏi có phải Lôi Vạn Xuân tướng quân không?”



Lôi Vạn Xuân thúc ngựa đi ra khỏi hàng nói: “Chính ta đây! Quách lão tướng quân người đang ở đâu?”



“Quách lão tướng quân đã đợi tướng quân tại đại doanh, xin mời tướng quân hãy đi theo bọn ta!”



Lôi Vạn Xuân hiểu rõ ý của Quách Tử Nghi, hắn phái người đến để nghênh tiếp chính là không hi vọng kỵ binh của mình quá áp sát đại doanh. Nghĩ thế, Lôi Vạn Xuân bèn quay đầu lại nói với đội kỵ binh: “Mỗi người đứng đợi tại chỗ, không được sơ ý!”



Lúc này, một tướng lĩnh tâm phúc của hắn đi lên khẽ tiếng nói: “Tướng quân cẩn thận Quách Tử Nghi có âm mưu gì. tốt nhất tướng quân đừng nên đến quân doanh của đối phương. hội đàm ở một nơi thứ ba là tốt nhất.”



Lôi Vạn Xuân trầm ngâm một hắn. bề mặt hắn trông có vẻ thô lỗ lỗ mãng, nhưng thực chất hắn lại là một người rất ư tinh tế, đạo lý hắn làm sao lại có thể không nghĩ ra được. Hắn lắc lắc đầu nói với thủ hạ mình: “Nếu như đại tướng quân lệnh ta nghe theo bố trí của Quách Tử Nghi. vậy chúng ta tuyệt không được có dị tâm, nên đến gặp thì vẫn phải đến thôi, có điều cẩn thận một chút là chắc sẽ không vấn đề gì. Ngươi có thể dẫn kỵ binh rút ra ngoài mười dặm, nếu thấy nửa ngày qua đi mà ta vẫn chưa quay về thì ngươi lập tức dẫn binh trở về Thái Nguyên, đóng chặt thành môn lại rồi phát báo tin cho đại tướng quân, ngươi hiểu rõ rồi chứ?”



“Mạt tướng đã hiểu!”



Sau khi dặn dò thủ hạ xong. Lôi Vạn Xuân bèn dẫn theo mười mấy thân binh thủ hạ phóng về phía đại doanh của Quách Tử Nghi. Năm ngàn kỵ binh của hắn đều tự động rút lui ra ngoài mười dặm. và cho lượng lớn xích hầu xuất phát đến giám sát động tĩnh đại doanh của quân Sóc Phương.



Phía trước đại doanh của quân Sóc Phương Quách Tử Nghi đã dẫn vài trăm người xếp hàng dàn trận sẵn đi ra doanh môn. Quách Tử Nghi người toàn chiến giáp, lưng dắt chiến đao, làn tóc bạc phơ của hắn phấp phới trong gió lại càng tỏ rõ sức mạnh khí thế của một vị tướng già giàu kinh nghiệm.



Tuy Quách Tử Nghi biết mình đã bị Lý Khánh An dùng kế đuổi ra khỏi Quan Nội Đạo, nhưng hắn cũng chẳng oán hận chi. Trên thực tế binh lực của quân An Tây không nhiều, cần hắn xuất binh để phối hợp, suy nghĩ cho đại cục thì Quách Tử Nghi cũng nguyện ý tạm gác bỏ những ân oán cá nhân lại, phối hợp Lý Khánh An đối phó An Lộc Sơn.



Một mặt khác. Lý Khánh An hạ lệnh Lôi Vạn Xuân phục tùng sự bố trí của mình cũng nói rõ Lý Khánh An đã nhượng cả Hà Đồng cho mình, dùng Hà Đông để đồi lại Quan Nội Đạo, xét trên mặt chiến lược thì Quách Tử Nghi cũng có thể hiểu được khổ tâm của Lý Khánh An, dẫu sao vị trí chiến lược của Sóc Phương với An Tây mà nói là quá ư nhạy cả. Nếu ngược lại là Quách Tử Nghi, bản thân hắn cũng không nguyện ý một đội quân khác đóng ngay tại phụ cận vùng yết hầu của mình.



Quách Tử Nghi tuy không ủng hộ Lý Khánh An. nhưng hắn tận trung cho triều đình nhà Đường. hắn vẫn một lòng trung thành với vương triều Đại Đường. với loại phản tặc như An Lộc Sơn này hắn cũng không thể nào dung tha được. Đấy cũng là nguyên do thật sự mà cuối cùng hắn lại quyết định xuất binh Hà Đông, ngăn chặn An Lộc Sơn đông phạm, trách nhiệm của hắn cũng không thể nào đùn đẩy được.



“Lão tướng quân, hắn đã đến.”



Một đội kỵ binh từ xa phóng về, đứng đầu là một một tướng quân thân hình hùng tráng vạm vỡ đang ngồi trên con bào mã Đại Uyển thần tốc. toàn thân là chiến giáp đen tuyền và mũ giáp cùng màu, một khí thế uy vũ nghiễm như tựa ngọn tháp huyền vũ trên thiên giới giáng trần, khiến Quách Tử Nghi không khỏi thầm ta thán, đây quả thật là bậc hô tướng dũng mãnh!



“Lui ra!”



Hắn hạ lệnh một tiếng, ngay lập tức bèn thúc ngựa đi lên nghênh đón. Lúc này Lôi Vạn Xuân chỉ đứng cách hắn ngoài ba trượng. Lôi Vạn Xuân ngay cái nhìn đầu tiên đã nhận ra được lão tướng quân Quách Tử Nghi. hắn chấp tay nói: “Vân Châu đô đốc. Đại Đồng quân sứ Lôi Vạn Xuân tham kiến Quách lão tướng quân!”



Tiếng hắn trầm như sấm mùa hạ, mặt như Trương Phi tái thế. rất nhiều thân binh của Quách Tử Nghi nhìn hắn mà không khỏi khiếp sợ trong lòng, bất giác nắm chặt cán đao lại. Nhưng Quách Tử Nghi lại không chút hoảng hốt, bình tĩnh mỉm cười, tay chấp quyền hoàn lễ nói: “Trước giờ đã nghe danh Lôi tướng quân là An Tây đệ nhất mãnh tướng, hôm nay mới được gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền.”



Lôi Vạn Xuân nhoẻn cái miệng rộng của mình ra cười nói: “Đứng trước thần tiễn đại tướng quân của bọn ta thì đáng là gì? Ngoài hai trăm bước hắn đã có thể lấy mạng ta như chơi!”



Các tướng lĩnh Sóc Phương nghe hắn vẫn đang ngồi nhắc uy dũng của Lý Khánh An trong lòng không khỏi có chút khinh khi. Đây quả nhiên chỉ là một tên mãng tướng, đến cả đạo lý soái không nói dũng đơn giản này mà hắn cũng không biết. Nhưng Quách Tử Nghi lại nhìn hắn chằm chằm một lúc. vừa vuốt râu vừa nói: “Thần tiễn của Lý đại tướng quân thì người thiên hạ đều biết rồi, nhưng vạn nhân địch như Lôi tướng quân lại càng khiến lão phu phải bái phục.”



Lôi Vạn Xuân lại cười phá lên ha hả. chấp quyền nói: “Lão tướng quân đã quá khen, đại tướng quân của ta có lệnh đế ta mọi việc điều phải nghe theo điều khiên của Quách lão tướng quân, lão tướng quân cử hạ lệnh, ta nhất định sẽ nhất nhất nghe theo!”




“Như thế này thì tốt quá. hai quân một lòng thì tát biền Đông cũng cạn. Lôi tướng quân xin mời vào đại trưởng nói chuyện.”



“Lão tướng quân mời!”



Mọi người yểm hộ Lôi Vạn Xuân cùng Quách Tử Nghi đi về hướng đại trướng, vào đến soái trướng cả khách chủ đều đã an tọa. Quách Tử Nghi lệnh người dâng trà lên cho khách, xong lại bày vài đĩa điểm tâm mời. Lôi Vạn Xuân xem có vẻ như đói lắm rồi, chỉ thấy hắn hai tay cùng tiến công, như gió cuốn mây bay thoáng chốc đã quét sạch sành sanh mấy đĩa điểm tâm. rồi lại một hơi nốc sạch chén trà rồi mới giơ tay áo chùi mép, nói: “Lão tướng quân xin cử nói! Muốn ta làm gì thì ta nhấn định sẽ phục tùng.”



Quách Tử Nghi hơi cúi cúi người cười nói: “Lôi tướng quân không cần phải sốt ruột, ta đã có kế sách, ắt sẽ an bài đâu vào đấy, chì là ta muốn hỏi tướng quân một câu đã. Lôi tướng quân có nhận được tin gì của Triệu vương điện hạ không? Đối phó với tên Đồng Tần này chúng ta phải đánh thế nào?”



Lôi Vạn Xuân khoát khoát bàn tay to tướng của mình, sang sảng cười nói: “Còn có thể đánh thế nào được nữa. ta dẫn năm ngàn thiết kỵ làm tiên phong. san bằng mẹ cha đại trướng của bọn quân địch, ta đã sớm không còn nhịn nổi nữa. chi đợi lão tướng quân đến thôi!”



“Không được! Không được!” Quách Tử Nghi lắc đầu nói: “Đối đầu với quân đội An Lộc Sơn thì mới như thế, nhưng với quân đội của Đổng Tần chúng ta phải thu lạm toàn bộ, không được giết đi!”



“Việc này... Thôi được rồi! Ta xin nghe theo an bài của lão tướng quân, bảo ta giết thì ta giết, bảo ta nạp thì ta nạp.”



Quách Tử Nghi thấy hắn dễ nói chuyện, lại rất thẳng thắn trong lòng cũng có phần quý, bèn cười nói: “Vậy ta cũng không giữ chán tướng quân nữa. từ đại doanh của ta đi thêm bảy dặm về phía đông bắc có một tòa thố thành. Lôi tướng quân có thể dẫn quân đến đó trú thân, nếu có yêu cầu gì cứ nói với ta.”



“Không vấn đề gì. vậy ta xin cáo từ trước đây!”



Lôi Vạn Xuân đứng dậy thi một lễ xong lại chấp quyền chào một vòng đại tướng trong trướng. “Các vậy, ta cáo từ trước đây!”



Nói xong hắn bước nhanh ra về. Quách Tử Nghi dẫn theo chúng tướng lình tiễn hắn mãi cho ra đến tận cửa doanh mới dừng bước. Dõi theo tấm lưng hùng tráng của Lôi Vạn Xuân, chư tướng lĩnh Sóc Phương đều không khỏi thầm lắc đầu. phó tướng Trình Thiên Lý cũng than thở nói: “Dũng thì đúng là có dũng. chi tiếc là vô mưu!”



“Sai rồi! Các ngươi đều đánh giá sai hắn rồi!”



Quách Tử Nghi quay đầu lại nhìn mọi người nói: “Con người này nhìn có vẻ thô lỗ, nhưng thực chất hắn mới tinh anh vô cùng. Quân đội của hắn đang đóng trại cách đây mười dặm chính là để đề phòng chúng ta sau khi giết người sẽ đến tập kích. Chỉ cần nghe hắn nói chuyện trong doanh, ngươi thấy có lộ ra chút phong thanh nào không? Từ hắn dẫn bao nhiêu quân, đến mang theo bao nhiêu quân lương, cả Thái Nguyên phải phòng thủ như thế nào, hắn một chữ cũng không nhắc đến. Các ngươi thử nghĩ mà xem. liệu Lý Khánh An có để cho một người đầu óc đơn giản trú thủ tại bắc đô Thái Nguyên không? Hắn chãng qua là đang mê hoặc chúng ta mà thôi, các ngươi đều rơi vào bẫy của hắn rồi!”



Mọi người ngẫm nghĩ, quả thực như thế, Trình Thiên Lý lại chau mày hỏi: “Có điều hắn làm thế lại là ý gì đây?”



“Lòng phòng người không thể không có, nếu ta là hắn thì ta cũng sẽ giả điên giả khờ như hắn thôi.” Quách Tử Nghi thở dài một hơi. vì sao người tài trong thiên hạ này đều vào hết tay Lý Khánh An thế này?



“Vậy lão tướng quân, chúng ta phải làm sao đây?”



“Tu chinh một ngày, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát về phía nam.”



Quách Tử Nghi là một người có chuẩn bị kỹ càng, phía nam mà hắn nói chính là chi Lộ Châu. Trên thực tế vượt sông Hoàng Hà đã được bốn ngày, bốn ngày này họ đều chi từ từ tiến quân. Quách Tử Nghi phải hiểu rõ tình hình đã rồi mới tùy bệnh mà cho thuốc. Tình báo đầu tiên mà Quách Tử Nghi nhận được là hai vạn quân của Đổng Tần đều ở Lộ Châu. Hắn không có vượt ranh giới đi lên phía bắc, cũng không vì đại quân Sóc Phương đến mà rút về Hà Bắc ở phía đông. chi những thông tin này đã nói rõ sự do dự của Đổng Tần, nhất thời khó mà có quyết định chắc chắn.



Quách Tử Nghi tự tin là xuất phát từ sự hiểu biết của hắn về Đổng Tần. Người này tòng quân từ tuổi niên thiếu, mãi vẫn ở trong quân Phạm Dương, từng lần lượt đi theo hai tiết độ sứ Trương Thủ Khuê và An Lộc Sơn. năm ngoái khi An Lộc Sơn tự xung làm Yến vương, chớm lộ ý phản loạn đã có không ít Hán tướng lũ lượt bỏ hắn mà ra đi. Đổng Tần là một trong số đó, hắn trốn chạy đến Hà Đông, tập hợp được hơn hai vạn người các binh sĩ Phạm Dương đã đào vong, rồi cuối cùng rút về Bồ Châu phía nam, được triều đình nhậm mệnh làm Bồ Châu thái thú. Trong thời gian đó Lôi Vạn Xuân đã mấy lần đến chiêu lạm hắn. nhưng hắn đều không đồng ý. Sau này Lý Hanh lên ngôi, phái sứ thần đến níu kéo hắn. nên sau cùng Đông Tần đã ngã sang tận trung cho Lý Hanh, sau đó được phong làm Bồ Giáng tiết độ sứ.



Lần này Lý Hanh trốn chạy về Thành Đô phía nam, Đổng Tần cũng chưa kịp vào quan bị cô lập tại Hà Đông. Phen này Lý Khánh An xuất binh Lạc Dương. Quách Tử Nghi xuất binh Hà Đông khiến Đổng Tần vô cùng bàng hoàng hoang mang. hắn đã bỏ cả Bồ Châu rút binh về Lộ Châu để quan sát cục thế.



Đổng Tần cũng là một trong các tướng phiên trấn thời kỳ trung Đường. Trong An Sử chi loạn hắn đã đi theo Quách Tử Nghi đại chiến cùng An Lộc Sơn. sau khi chiến bại hắn vờ đầu hàng Sử Tư Minh, sau đó lại trở về với Đại Đường, được triều đình phong danh hiệu Lý Trung Thần.



Lúc này, Đổng Tần dẫn hai vạn quân trú binh tại Thạch Hội quan nằm ở phía cực bắc của Lộ Châu. Nơi đây là phía bắc Thái Nhạc sơn. thế núi hiểm trở, kéo dài bất tận.



Thạch Hội quan là một trong các hùng quan, được xây nên bởi những đá tảng khổng lồ, có trách nhiệm bảo vệ thông đạo hà cốc đầu nguồn của Thái Nhạc sơn. có thể nói là nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai. (*Một người gác quan thì có vạn người cũng đừng mong phá quan.)



Suốt hai ngày đêm nay, lòng Đổng Tần vẫn nôn nao bất an. Hắn là người rất ham nữ sắc, đặc biệt là phụ nhân, nên tâm phúc của hắn đã tìm đến mấy mươi người phụ nhân xinh đẹp tại các châu huyện xung quanh đế cho hắn ngày đêm trút ưu. Có điều giờ nữ nhân vẫn không thể khiến nội tâm hắn bình tĩnh lại. hắn lo lắng rằng hai vạn quân của mình một khi chiến bại. hắn sẽ lâm vào con đường cùng không lối ra.



Đồng Tần năm nay đã hơn bốn mươi. hắn là người cũng có tướng tá vạm vờ, anh dũng quả cảm vô cùng như bao vị mãnh tướng khác. Nhưng tính thế nào thì hắn cũng được xem như là người mang một nửa dòng máu người Hồ, phụ thân hắn là người Hồ Bình Lư. nhưng mẫu thân lại là một Hán nữ. Vào năm hắn mười ba tuổi thì mẫu thân mắc bệnh qua đời, hắn vì không chịu nổi sự nhục mạ của người trong tộc nên đã trốn đến Phạm Dương tòng quân, và từ đó bắt đầu cuộc đời quân lừ gần ba mươi năm của mình. Cả đời này hắn đã nam chinh bắc chiến, tham gia không biết bao nhiêu trận chiến, lập nhiều chiến công tích lũy mà về sau lên được chức tướng quân.



Hắn vốn dĩ nghĩ mình sẽ sống cả đời trên lưng ngựa trong quân đội Phạm Dương, nhưng cuối cùng không ngờ An Lộc Sơn lại muốn tạo phải, khiến hắn cực kỳ không chướng tai gai mắt bèn dẫn binh sĩ dưới chướng bỏ về phía nam. được triều đình tiếp nạp. Nhưng giờ đây hắn lại sắp không còn đường lui nữa rồi!



Đương lúc hắn nôn như con kiến trên chảo lửa thì binh sĩ của hắn bỗng đến bẩm báo: “Khởi bẩm tướng quân. Quách Tử Nghi đơn thân độc mã đến cầu kiến tướng quân dưới quan!”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.