Thiên Hạ

Chương 208: Minh nguyệt thăm ngục









Trong mật thất phủ Khánh vương, Dương Quốc Trung và Khánh Vương Lý Tông cùng cạn chén ăn mừng, Việc xảy ra hai ngày nay khiến hai người họ đắc ý vô cùng.



Dương Quốc Trung sắc mặt tưng bừng nói: “Xin điện hạ yên tâm, thái tử phen này bị phế truất đã thành định cục, Chiều hôm nay, thánh thượng mời thần đến ngự thư phòng, điện hạ đoán thử xem đã xảy ra việc gì? Ha ha! Người định nhậm mệnh cho thần làm chức Lại bộ Thương thư, cả gốc của Lý Lâm Phủ cũng bị đào lên.”



“Vậy ta xin chúc mừng Dương Thượng thư trước. Nào! Ta mời ngươi một ly đã.”



Hai người cạn ly nốc sạch ly rượu trong tay. Chốc chốc, Lý Tông lại nói: “Dương Thượng thư, không biết có thể xử tên Lý Khánh An kia trong ngục không, Ta thật sự hận thấu xương con người này.”



“Điện hạ, bây giờ thật không thể động hắn.”



“Vì sao?”



Dương Quốc Trung thở dài, nói: “Không biết là do sơ suất của thánh thượng hay do cố tình, Tất cả các chức của Lý Khánh An đều bị bãi miễn, nhưng vẫn giữ lại chức Ngự sử đại phu, Ta đoán thánh thượng giờ vẫn còn đang do dự chưa chắc chắn trong việc của hắn. ”



Lý Tông bất đắc dĩ, giận dữ nói: “Chỉ là hắn không chết, thì ta khó mà xuôi lòng được.”



“Điện hạ, thần thì cũng hận hắn không kém, nhưng giờ không nên để dây cà ra dây muống nữa, phải đợi thái tử bị truất phế hoàn toàn, chúng ta mới có thể động thủ, nếu không một khi bị thánh thượng phát hiện, thần chỉ e là được cái nhỏ mất cái to!”



“Cao! Quả thật cao tay!” Lý Tông dựng đứng ngón cái tán thưởng: “Dương Thượng thư quả không hổ danh là lòng tướng quốc, có thể nhẫn điều người thường không thể nhẫn, ta quả thật bội phục, Nào! Ta mời Thượng thư một ly, Sau này việc vào Đông Cung của ta còn mong Thượng thư chỉ bảo.”



“Nhất định! Nhất định!” Dương Quốc Trung lại nốc cạn, nheo mắt cười nói: “Có điều, chúng ta không thể giết Lý Khánh An quá gây chú ý, phải để hắn bất tri bất giác chết đi, như thế cũng có thể khả thi.”



...



Ngày hôm sau, cục thế trong triều vẫn gay gất, Ngự Sử Đài phát liền ba đạo đàn hạch, Hồng Lư Tự Thiếu khanh Mã Tri Lễ có vợ lẻ ở ngoài, bị đàn hạch miễn chức, Thiểm Châu Thái thú Vi Hoán bị nghi là nhận hối lộ lúc làm Thái thú ích Châu, bị miễn chứa vào Kinh thẩm tra, Khánh Châu Thái thú Từ Vân Sinh cường chiếm đất của dân, bị miễn chức tại chỗ, áp giải vào ngục.



Điều này nói rõ thái tử đảng đang bị triệt tiêu ngày càng triệt để, trong triều lòng người trên dưới bàng hoàng.



Sáng sớm, Độc Cô Minh Nguyệt dưới sự hộ tống của hai gia nhân, nàng đã cầm theo một chiếc giỏ to đến nhà lao Đại Lý Tự, Nhà lao Đại Lý Tự nằm ở trong Đại Lý Tự trong hoàng thành.



Thường dùng để giam những quan viên và gia quyến phạm tội, còn dân thường sẽ được giam giữ trong Kinh Triệu dục, Đại Lý Tự vào thời Chu Võ đã được mỡ rộng vài lần, dần dần thành nhà ngục trung ương quy mô khổng lồ như hiện nay.



Tuy chiêu thư chính thức phong Độc Cô Minh Nguyệt làm công chúa Minh Nguyệt vẫn chưa xuống, nhưng dẫu sao là trưởng nữ Độc Cô gia, thân phận cao quý, lại là cháu gái của Đại Lý Tự Thiếu khanh Bùi Mân, ngục thừa không dám qua loa, vội bẩm báo với Bùi Thiếu khanh đương thị sát lao ngục.



Bùi Mân là con của tiền tướng quốc Bùi Diệu Khanh, cháu của Bùi Khoan, vốn có thanh danh tốt, Hắn nghe tin Minh Nguyệt đến thăm ngục, không khỏi khó xử, Tuy Minh Nguyệt là cháu gái hắn, nhưng cũng không dễ nhận lời tùy tiện.



Đại Lý Tự không phải không cho thăm tù, nhưng chi hạn chế cho quan hệ thân thuộc, như vợ thăm chồng, con thăm cha... Tuy người người ở Trường An đều biết Minh Nguyệt và Lý Khánh An quan hệ gì, nhưng thân phận hiện nay của nàng đến thăm ngục vẫn không ổn.



Kỳ thực với quyền lực của Bùi Mân, hắn có thể chuẩn Minh Nguyệt vào thăm, nhưng giờ đang là thời khắc quan trọng của thế cục, với lại còn thăm một người có thân phận đặc biệt như Lý Khánh An, Hắn quả thật không dám tự tiện làm chủ.




Lúc này, ngục thừa nhỏ giọng nói: “Bùi Thiếu khanh, Lý Khánh An này từ đêm hôm trước đã bị bắt đến đây, một giọt nước chưa uống, nếu có bất trắc gì, bọn thuộc hạ quả thật không biết trả lời thế nào.”



Bùi Mân bỡ ngỡ, “Vì sao không cho hắn ăn uống?”



“Bọn thuộc hạ có cho, nhưng hắn không chịu dùng.”



Bùi Mân bỗng hiểu ra, đấy là Lý Khánh An trong lòng sợ người khác động thủ trong bóng tối, không dám dùng thức ăn trong ngục, hắn không lộ thanh sắc hỏi: “Hai đêm nay có tình hình gì không?”



Ngục thừa nhìn nhìn hai bên, thỏ thẻ bên tai hắn: “Đêm qua La ngục thừa trực, nghe nói Cát sứ quân một canh giờ đêm qua có đến, ở lại một lúc, bí mật nói điều gì với La Ngục thừa, cụ thể nói gì thuộc hạ cũng không biết.”



Bùi Mân cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc nói: “Vậy được, chỉ cho phép một mình cô nương ấy vào, nhưng không được quá lâu.”



Một lát sau, Độc Cô Minh Nguyệt dưới sự dẫn dắt của Ngưu Ngự thừa đã đi vào la của Đại Lý Tự, Phòng đặc biệt giam Lý Khánh An và Lư Hoán ở phía dưới tầng hầm, được xây bởi từng tàng đá xanh to, tất cả có tám căn phòng như vậy, Tầng tầng cửa ải đều bị canh gác nghiêm ngặt, thân phận của Minh Nguyệt đặc biệt nên không ai dám rà người nàng, lại có Bùi Thiếu khanh đi cùng, các sai ngục đều đề nàng dễ dàng vào.



“Két!” Khóa được mở, sợi dây xích to bằng cái bát được lấy xuống, từng cánh cửa sắt lớn lần lượt được mở ra, Minh Nguyệt đi xuống, tiếng đùng đùng của cửa sắt lại được đóng lại vẫn vang vảng sau lưng, nàng chỉ thấy một cơn choáng ngột,trước mặt nàng là một con thạch đạo sâu thãm thãm bất tận.



“Cô nương, xin hãy đi theo ta.”



Một tên sai ngục dẫn Minh Nguyệt đi xuống con thông đạo ẩm ướt ấy, hai bên vách đã toàn rong rêu bóng dày như những lớp vải nhưng dày dặn, Mỗi đi được mười bước hơn, trên vách lại có một ngọn đèn dầu, Ánh đèn như những nhánh mầm đậu yếu ớt, lí lắc tí tách lúc mờ lúc tỏa trên tường đá, khiến cho nơi này trông lại càng u ám quỷ quái hơn.



Minh Nguyệt một tay cầm giỏ, một tay dựa vào bờ tường từng bước đi xuống, Bỗng, nàng cảm nhận được có gì đấy vừa bò qua tay mình, làm nàng giật nảy mình, hoảng hốt rút vội tay về, Nàng phảng phất như còn nghe rõ tiếng xèn xẹt bò qua.



Nàng cảm giác nó đang bò qua chân mình, nhưng không biết được nó là gì, bỗng chốc làm nàng sợ hãi khiếp vía, Lúc này, họ đã đi đến tận cùng của thạch lao, Nơi đây lại bị một cánh cửa sắt dày dặn chắn lại, Sai ngục gõ gõ cửa, chỉ thấy một cửa sổ nhỏ được mở ra, Dưới ánh đèn mờ mờ kia, bộ mặt ghê tởm của lão sai ngục độc nhãn hiện ra. mặt lão đầy vết thẹo, giọng khàn khàn ú á hỏi: “Có việc gì?”



Sai ngục đựa một miếng lệnh bài bằng đồng ra nói: “Thăm ngục!”



Sai ngục lại quay đầu lại nhìn Minh Nguyệt nói: “Cô nương, Bùi Thiếu khanh đã đặc biệt dặn dò, bọn ta không dám rà người cô nương, hi vọng cô nương có thể nhanh một chút, đừng để bọn ta khó xử.”



Minh Nguyệt gật đầu, Một lát sau, tiếng ken két chói tai của cửa sắt được mở lại vang lên, mùi ẩm mốc khó chịu xộc thăng vào mũi, Minh Nguyệt không khỏi rùng mình, Nàng do dự một lúc rồi từ từ đi vào phòng lao tựa âm tào địa phủ kia.



Đi thẳng chừng hơn mười bước, lão sai ngục độc nhãn long dùng xích sắt gõ gõ lan can sắt dày.



“Số ba mươi lăm. có người đến thăm.”



Minh Nguyệt lúc này không kiềm nổi kích động trong lòng, nàng chạy ùa lên nắm lấy lan can sắt, giọng rung lẩy bẳy, trầm giọng hô hào: “Lý Khánh An!”



Trong phòng lao ẩm ướt và u ám, bốn bức tường rỗng tếch chỉ có đột một chiếc giường gỗ, và trê giường là tấm nệm rách nát, Nằm trên đấy là một người tinh thần íu xìu, nghe tiếng Minh Nguyệt, hắn đứng dựng dậy, Dưới ánh đèn âm u chiếu lên mặt, đấy chính là Lý Khánh An bị bắt ở Hàm Dương.



“Là nàng!?”



Trong lòng hắn đại hỉ, chỉ vài bước đã xông đến trước lan can, hắn nắm lấy tay nàng trìu mến hỏi: “Sao nàng lại đến đây?”



Minh Nguyệt nhìn hắn đầu tóc rối bù, mặt mày lấm lem, toàn thân chỉ có mỗi chiếc áo đơn màu trắng, lòng nàng đau như cắt, nước mắt không cầm được trải dài trên mặt.



“Không sao cả! Không sao cả!” Lý Khánh An vỗ vỗ tay nàng an ùi: “Bọn họ không dám động đến ta, ta còn là Ngự sứ đại phu! Hơn nữa, bên ngoài ta còn ba trăm thân binh, ai dám động đến một cọng tóc của ta, chắc là hắn chắn sống rồi.”



Hắn liếc nhìn chiếc giỏ trên tay Minh Nguyệt, cười nói: “Nàng mang đồ ăn cho ta đấy à?”



“ừm!” Minh Nguyệt vội rút khăn phủ trên giỏ ra, trong đấy là một hộp đựng thức ăn, bên cạnh là một bình rượu, Cai ngục mở hộp ra đưa thức ăn vào ô cửa sổ cho hắn, Minh Nguyệt cũng đưa hộp thức ăn và rượu vào.



“Đây là món do tự tay muội làm, huynh nếm thử.”



“Ha ha! Ta đói sắp chết rồi!”



Khánh An nhận qua hợp đựng thức ăn lại hỏi: “Bọn họ có kiểm tra chứ?”



“Muội nói chỉ là rượu và thức ăn, bọn họ liền không kiểm tra, bọn họ chi giở ra xem qua, không có động đến rượu và thức ăn.”



“Vậy được!”



Lý Khánh An ùng ục nốc cạn rượu, lại nhận lấy đũa, ngấu nghiến chiến đấu với thức ăn, Hắn âm ừ nói: “Ngon quá! Đây là món ngón nhất mà ta từng được ăn.”



Minh Nguyệt nhìn hắn có vẻ đúng là bị bỏ đói nhiều ngày, không khỏi xót xa: “Vậy đến tối, muội lại mang đến cho huynh.”



“Được, thế thì hay quá! Nàng nhớ mang cho ta một con gà quay nhé, thêm hai bình rượu nhỏ, Như thế, trừ khi họ một đao giết chết ta, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa, ha ha!”



Trong lòng Minh Nguyệt lo lắng vô cùng, nàng thấy sai ngục đã rời khỏi liền hỏi: “Huynh cần muội phải làm gì không?”



“Tạm thời không có.”



Nói đến đây, Lý Khánh An liếc nàng một phát, cười nói: “Cái tên vương tử Các La Lộc muốn cưới nàng làm vợ đã bị ta một tên bắn chết, nàng có vui không?”



Minh Nguyệt khẽ gật đầu, nhỏ nhẹ nói: “Minh Châu đã có nói cho muội biết.”



Mặt nàng đỏ ửng lên, nàng bỗng nhớ đến một việc, liền hỏi: “Minh Châu..



Vừa nhắc đến hai chữ “Minh Châu”, nàng đã thấy Lý Khánh An đang huơ tay với nàng, lập tức tinh ngộ ra.



Khánh An gật đầu khen ngợi, Lúc này, ngoài cửa có người đến hô to: “Được rồi! Thời gian thãm ngục đã kết thúc.”




“Ta biết rồi!”



Khánh An ăn nốt miếng thức ăn cuối cùng, xong hắn đưa bát đũa cùng hộp đựng thức ăn ra, Hắn rút một miếng ngọc trên người đưa nàng. cười nói: “Đây là vật do tồ tiên nhà ta đê lại. bây giờ ta sẽ tặng nó cho nàng, Nào! Để ta đeo nó cho nàng.”



Trong mắt Minh Châu ánh lên sắc màu diệu kỳ, nàng dần dần tiến lại gần rào cọc ngẩng đầu lên nhìn hắn đầy kích động, Hai tay nàng đặt trước ngực, phảng phất như đang đợi chờ thời khắc hạnh phúc nhất đời sắp đến, Khánh An mỉm cười, nhìn mặt nàng sáng sủa lộng lẫy như một bông hoa rạng ngời.



Hắn đeo ngọc bội lên chiếc cổ trắng thon như cổ thiên nga của nàng, Hai người không nói một lời, nhìn nhau. Ánh mắt họ đã chan chửa tất cả tình cảm giành cho đối phương.



Lúc này, ngoài cửa sai ngục lại vội vàng hối thúc, “Cô nương, đi thôi, nếu không đi sẽ không kịp nữa!”



“Muội đi đây, tối muội sẽ lại đến thăm huynh.”



Minh Nguyệt nhắc giỏ lên, lưu luyến quay lại nhìn Khánh An, chỉ thấy hắn mỉm cười vẫy tay với nàng, trên gương mặt xinh đẹp của nàng hai má hây hây, Cuối cùng nàng cũng đi theo cai ngục đi ra.



Đi ra khỏi thạch đạo dài và tối, Minh Nguyệt bỗng thấy trước mắt sáng trương, một cơn sió mát từ đâu ập vào mặt, Nàng lại quay đầu lại nhìn thông đạo tối tăm kia một hồi, Cửa sắt đang được đóng sầm lại, nàng có cảm giác như vừa trùng sinh trở về từ địa ngục.



Lúc này, từ xa xa một đội binh sĩ phóng đến, nàng đang định né sang một bên, bông đâu mộ quan viên đến gần. cao giọng hô: “Phụng mệnh Hình bộ, Ngự Sử đài để thẩm Lý Khánh An.”



“Cô nương, đi thôi!”Gia nhân nàng nhắc nhờ.



Minh Nguyệt thở dài, sau đó cũng bước lên xe ngựa, Nàng lập tức quan sát kỹ tín vật định tình mà Lý Khánh An giao cho nàng, Đây là một miếng mỹ ngọc tinh tế ôn nhuận, dưới ánh sáng chiếu rọi vào ngọc, miếng ngọc trong suốt long lanh, trong lòng Minh Nguyệt đầy hoa hỉ. Nàng nói với phu xe : “Được rồi. đi thôi!”



Phu xe trường roi vừa giơ, quay đầu xe ngựa nhanh chóng rời khỏi Đại Lý Tự.



0O0 CHƯƠNG 209: MINH NGUYỆT THĂM NGỤC (2) oOo



Minh Châu thi lễ nói: “Nương nương, tiểu nữ có một việc rất quan trọng đến cầu xin nương nương giúp đỡ.”



Dương Ngọc Hoàn nhìn thần sắc bi thương của Minh Châu không khỏi nghiêm túc hỏi: “Có việc gì thế?”



Minh Châu nhìn nhìn hai bên, Dương quý phi hiểu ý bèn khoát tay hạ lệnh: “Các ngươi lui xuống.”



Hoạn quan và cung nữ đều lui xuống, chỉ còn lại hai thị nữ cận thân của Dương Ngọc Hoàn, Minh Châu quỳ xuống nghẹn ngào nói: “Cầu xin nương nương cứu Lý Khánh An! Huynh ấy sắp bị thánh thượng giết mất!”



Dương Ngọc Hoàn ngỡ ngàng, vội hỏi: “Thế là thế nào? Lý Khánh An không phải vừa lập công tại chiến dịch Toái Diệp, được thánh thượng phong thưởng sao? Sao lại sẽ bị giết?”



“Nương nương, Lý Khánh An quả thực đã bị quân Vũ Lâm bắt tại Hàm Dương, Lúc ấy tiểu nữ cũng có mật, tiểu nữ còn giữ một lá thư huynh ấy viết cho nương nương.”



Nói xong, Minh Châu rút lá thư được cuốn thành dây dài nhét trong trâm gài tóc ra, hai tay trình lên giao cho thị nữ đê trình Dương Ngọc Hoàn.



Dương Ngọc Hoàn từ từ mở thư ra, chỉ thấy trong thư viết: “Thần từ đầu chí cuối một lòng tận trung thánh thượng, tận trung với Đại Đường, chi do liên lụy của Đông Cung bị điện hạ sinh nghi, bất hạnh lâm vào cảnh lao tù, tánh mạng khó giữ, khẩn xinh nương nương niệm nhân duyên ngày cũ, thỉnh cầu giúp hạ thần với thánh thượng, ơn nghĩa nương nương, thần xin kết thảo hàm hoàn khắc ghi trong tâm. (*Kết thảo hàm hoàn, dịch nôm là: Kết cỏ ngậm vành, chi sự nhớ ơn và báo đáp công ơn.) ”



Dương Ngọc Hoàn bàng hoàng: “Hoàng thượng đòi giết Lý tướng quân ư?”



“Nương nương, Lý đại ca đang bị giam trong ngục của Đại Lý Tự, dù hoàng thượng không giết huynh đi chăng nữa, cũng sẽ bị kẻ thù giết, Nương nương, cứu người như cứu lửa!”



Minh Châu sắp khóc cả ra, Dương Ngọc Hoàn an ủi nàng vài câu cũng đứng lên nói: “Ta sẽ đi gặp thánh thượng ngay, Lý tướng quân là sư phụ ta, ta làm sao có thể thấy chết không cứu.”



Nàng quay đầu lại nói: “Bị giá, ta phải đến Đại Minh cung ngay.”



Một khắc giờ sau, vài trăm thị vệ vây kín Loan giá của Dương Ngọc Hoàn hộ tống đi về hướng Đại Minh cung, Minh Châu không tiện đi theo liền xin ở lại Hưng Khánh cung.



Dương Ngọc Hoàn không đi Đan Phụng môn mà đi từ Tà Ngân Đài môn đi vào hậu cung, rồi lại từ hậu cung vòng đường đến Tử Hoàn điện, Từ khi vào cung đến nay, Dương Ngọc Hoàn chưa từng đến Ngự Thư phòng của Lý Long Cơ bao giờ, Đây là một hình thức biểu hiện nàng vốn không bao giờ can thiệp vào việc quốc sự.



Hôm nay vì cửu Lý Khánh An, nàng đã phá lệ không đến Ngự Thư phòng của mình.



Lúc cách Ngự Thư phòng không còn xa, vài hoạn quan đang trực đương tụ tập tán ngẫu, bỗng thấy nương nương giá lâm, bọn họ hoảng quá vội quỳ xuống, “Nô tài tham kiến nương nương!”



Dương Ngọc Hoàn thấy tất cả hoạn quan đều ở ngoài Ngự Thư phòng có phần kỳ lạ, Bọn họ không phải nên túc trực một bên thánh thượng để hầu hạ ư? Nàng thấy cửa Ngự Thư phòng đang đóng kín, liền hỏi: “Thánh thượng đang tiếp kiến đại thần ư?”



“Bẩm..bẩm.. .không..



Các vị công công ai nấy tinh thần căng thẳng, lắp ba lắp bắp trả lời, Dương Ngọc Hoàn trong lòng sinh nghi, hỏi: “Ai đang ở trong phòng? Sao các ngươi đều ra cả đây, Cao công công đâu?”



“Bẩm nương nương, Cao ông hôm qua bị thánh thượng đưa trở về phủ.”



Lúc này, Dương quý phi thấp thoáng nghe tiếng cười của nữ nhân từ trong phòng vọng ra, Trong lòng sinh nghi, nàng bước nhanh đến cửa, Vừa định gõ cửa thì nghe một giọng nói quen thuộc vang vọng từ bên trong. “Điện hạ. người nói thiếp với nương tử của người ai xinh đẹp hơn?”



“Ha ha! Tất nhiên là nàng, lúc ở Ngự Thư phòng, trẫm chỉ muốn gặp mỗi mình nàng.”



“Vậy tối nay người hãy ngủ ở Ngự Thư phòng, thiếp cũng không về nữa, được không?



Mặt Dương Ngọc Hoàn bỗng chốc đỏ bừng, Trong Ngự Thư phòng chính là Tam tỷ thân thiết nhất của nàng từ lúc nhỏ, Nàng cũng phát hiện giữa Tam tỷ và Tam Lang có ám muội từ lâu, cũng từng truy hỏi Tam Lang, thậm chí người còn thề thốt tuyệt không có việc này, Vạn vạn không ngờ được rằng hai người lại hẹn hò ngay trong Ngự Thư phòng.



“Ầm!”Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Trong Ngự Thư phòng Dương Hoa Hoa đang ngồi trên đùi Lý Long Cơ, hai tay ả đang ôm chằm lấy cô người, Cửa đột ngột mở ra làm hai người họ giật nảy mình, chỉ Dương Ngọc Hòan mặt bất mãn đứng trước cửa, cặp mắt nàng bừng bừng lửa giận.



Dương Hoa Hoa đứng dậy miễn cường nói: “Tứ muội có việc đến thế ?”



“Ta thật không nên đến, làm phiền hai người quá, Tam tỷ, tỷ làm thế không thấy có lỗi với muội sao?”



“Nương tử, sự tình không phải như nàng nghĩ đâu, nàng hiểu lầm rồi!” “Hiểu lầm?”




Nước mắt nơi khóe mắt nàng ứ ra, “Điện hạ, thiếp đã nghe phải điều không nên nghe, nhìn phải việc mình không nên nhìn, nên thiếp đã hiểu lầm, đúng không?”



Nàng chỉ vào Dương Hoa Hoa cắn chặt răng hỏi: “Người phụ nữ này, nếu không phải tỷ tỷ ruột thịt của thần thiếp, thiếp sẽ lập tức hạ đánh cho gậy đánh chết, Nhưng ta đã nhúng nhường đủ điều, để đổi lấy tổn thương từ y với muội muội ruột mình thế đây .Được! Các ngươi cứ tiếp tục, thiếp không nhìn thấy gì cả.”



Nàng quay lưng chạy ra ngoài, Lý Long Cơ hận quá đập mạnh lên bàn: “Ả nữ nhân chua chát này!”



Dương Hoa Hoa trong lòng vừa sợ vừa hoảng loạn, ả cũng không tâm trạng gì ở lại, liền nói: “Điện hạ, vậy thiếp xin về phủ trước.”



Thấy Lý Long Cơ không có phản ứng gì, liền lẳng lặng chuồn đi, Lý Long Cơ mãi một lúc sau mới phản ứng lại, người thở dài vô vị đứng lên: “Truyền ý chỉ của trẫm. về cung Hưng Khánh cung.”



Lý Long Cơ về đến thỉnh cung Hưng Khánh cung, vừa đi đến cửa, hắn do dự một lúc hỏi cung nữ: “Nương nương thế nào rồi?”



“Điện hạ, nương nương khóa mình trong phòng, không chịu gặp ai!”



Lý Long Cơ lắc đầu đi vào thỉnh cung Dương quý phi, chỉ thấy nàng đang ngồi trên giường thêu quay lưng ra ngoài, thở thẫn nhìn vách tường.



“Ta đã nói. đừng đến làm phiền ta.”



“Nương tử; là ta!”



Dương Ngọc Hoàn mãi một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Điện hạ còn về đây làm gì, người không phải nói là Ngự Thư phòng đang bận lắm sao?”



Lý Long Cơ thở dài, cúi người xuống dỗ ngọt nàng: “Nương tử, lần này là do lỗi của ta, sẽ không có lần sau nữa, Nương tử đừng có ghen bóng ghen gió thế.”



“Ghen bóng ghen gió?”Dương Ngọc Hoàn hừ lạnh một tiếng, “Thiếp mà dám ghen ư? Ghen là một trong thất xuất (* Thất xuất là bảy nguyên cớ có thể bỏ vợ thời phong kiến: Không con. dâm, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, mắc bệnh hiểm nghèo đều là thất xuất). Thiếp đã không thể sinh nở, đã phạm phải thất xuất từ lâu, nhờ phước điện hạ không chê, để thần thiếp được ở lại trong cung, thần thiếp còn dám đâu ghen tuông vô cớ.”



Lý Long Cơ biết nàng đang dỗi, bất đắc dĩ đành phải cúi người thi lễ tạ tội: “Nương tử, tướng công thật nhận lỗi với nương tử, nương từ đừng giận nữa!”



Dương Ngọc Hoàn không phải vì ghen tuông mà giận, hậu cung Lý Long Cơ có bốn vạn, nàng đâu có nhiều hơi sức thế để ghen? Điều quan trọng là người dan díu với chị vợ trong Ngự Thư phòng. Việc xấu này truyền ra ngoài, mặt mũi Dương gia còn đâu.



Nàng lại thở dài: “Điện hạ, thần thiếp không phải người hay ghen, Nếu người thích Tam tỷ ta, vậy hãy nạp tỷ vào cung, như thế thần thiếp cũng không có dị nghị gì, người thiên hạ cũng không thể nói gì.



Nhưng đằng này thân phận của tỷ là gì? Điện hạ lại có thế vụn trộm ngay tại nơi mình xử lý quốc gia đại sự, việc này mà lan truyền ra, sẽ tổn hại đến thanh danh của điện hạ, Điều thần thiếp lo chỉ có thế.”



Dương Ngọc Hoàn ngôn từ có phần gay gắt, khiến lòng Lý Long Cơ có phần không thoải mái, Người không vui nói: “Trẫm là thiên tử, là chủ của Đại Đường, ai dám dị nghị?”



“Điện hạ, miệng là của người khác, sử thư do hậu nhân viết, liệu điện hạ có thể ngăn được không?”



Dương Ngọc Hoàn phen này bất cần nữa, một thể nói hết bất mãn trong lòng mấy năm nay.



“Điện hạ vì sủng ái thần thiếp mà hậu đãi Dương gia, thần thiếp cảm kích vô cùng, nhưng thần thiết chỉ cần cho họ cẩm y ngọc thực, cho họ hưởng thụ phú quý đã đủ, Nhưng điện hạ đã cho quá nhiều, khiến họ ngạo mạn không coi ai ra gì, hoành hành Trường An.



Người Trường An nhắc đến ngũ Dương không ai không đay điếng, Điện hạ làm thế không phải hẫu đãi Dương gia mà là hại họ, Tam tỷ chi tu một hộ trạch tử mà mất gần trăm vạn quan tiền, tiêu hao bao nhiêu cái ăn cái mặc của người thiên hạ.



Đại tỷ đi một chuyến Chung Nam sơn, huyện lệnh châu phủ dùng gấm đỏ trải thảm năm dặm để hoan nghênh, Những điều này thần thiếp đều có nghe, Không muốn nói là sa sỉ bao nhiêu, đằng này điện hạ còn cho họ chức trọng quyền cao, Dương Thiêm và Dương Kỹ từ nhỏ đều là những tên du thủ du thực, cả chữ cũng không biết mấy, điện hạ để họ quản trọng trách trong triều.



Còn nữa, từ huynh trưởng Dương Chiêu thần thiếp cũng hiểu rất rõ, chẳng qua là một tên vô lại đầu đường xó chợ mê bạc bài, nhưng điện hạ lại để hắn làm tướng quốc Đại Đường, Ngược lại, những mãnh tướng lương hiền thực sự, điện hạ lại không thể nào dung nạp, điều bắt tù hỏi tội, Điện hạ, liệu đây chính là minh cử của đức minh quân ư? ”



“Đừng nói nữa!”



Lý Long Cơ bị nói cho bẽ mật chỉ thẳng vào Dương Ngọc Hoàn trách móc: “Đừng nghĩ nàng là quý phi thì có thể tự ý nói trẫm, Nếu trẫm nổi giận, trẫm vẫn có thể cho nàng vào lãnh cung.”



Dương Ngọc Hoàn vội quỳ xuống, tha thiết xin tội: “Điện hạ, thần thiếp không dám tùy tiện can thiệp vào quốc sự, nhưng thần thiếp không thể vì Dương gia mà hủy đi thịnh thế Đại Đường này, hủy đi tiếng tốt ngàn năm của điện hạ.”



“Trẫm nói thêm một lần, trẫm không cần nàng dạy đời, Nàng đã nghe rõ chưa?’Lý Long Cơ giận dữ quát lên.



Dương Ngọc Hoàn tủi thân, ứ lệ nói: “Năm xưa thần thiếp đúng là không nên đến Đại Minh cung này, xin điện hạ hãy để thần thiếp được về quê hương của mình.”



Vài tên hoạn quân nghe lệnh đi vào, Lý Long Cơ chỉ vào Dương Ngọc Hoàn hạ lệnh: “Đưa y về phủ



Dương Quốc Trung, trẫm không muốn nhìn thấy mặt y nữa!”



“Được! Được Tính khí Lý Long Cơ hai ngày nay hay cáu gắt, bị Cao Lực Sĩ làm phẫn nộ trước, nay lại đến Dương Ngọc Hoàn bức ép, Trong lúc thịnh nộ, người có phần mất đi lý trí.



“Nàng đừng nghĩ dùng rời cung để uy hiếp trẫm, trẫm sẽ sợ, người đâu!” Nói xong, người phất tay áo đùng đùng bỏ đi.



“Truyền chỉ, bãi giá Đại Minh cung!”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.