Thiên Hạ

Chương 207: Ba kế liên hoàn









Lý Khánh An đến thời Đường đã bốn năm, hắn chưa từng nghĩ tới chính mình lại dính đến việc tranh giành ngôi vị hoàng đế của đại Đường, cũng không nghĩ tới chính mình lại lâm vào cục diện nguy hiểm đến thế, giờ khắc này hắn cách cái chết chi có một bước, đây chính là sự đấu tranh chính trị, dưới tổ bị lật, khó mà có trứng nguyên vẹn, hắn là người phe thái tử, nếu thái tử mà bị lật, thì hắn há có thể chỉ lo thân mình, từ xưa vẫn thế.



Lý Khánh An thở dài nói: “Ba kế sách đó, tiên sinh cứ việc nói rõ.”



“Trước tiên là nói về hạ sách, chính là sứ quân lập tức dẫn binh tạo phản, nhưng dẫn binh tạo phản không có lý do gì, ủng hộ thái tử, nhưng thái tử chỉ là bị giữ chân tại đông cung, vẫn chưa bị phế, cho nên chỉ cần sứ quân tạo phản lúc này, sẽ bị đánh mất lòng dân, rơi vào thân bại danh liệt, cho nên thuộc hạ không tán thành hạ sách này.”



Lý Khánh An yên lặng gật gật đầu, hắn cũng không tán thành, tạo phản lúc này, hắn và cả nhà đều chỉ có con đường chết, Nghiêm Trang lại nói: “Nói đến trung sách, chính là lấy cớ không trở về Trường An. tỷ như thế cục Toái Hiệp không ổn vân vân. vịn cớ thì dễ tìm, nhưng vấn đề là Thánh Thượng sẽ không nghĩ như vậy, cớ của sứ quân chỉ làm tăng quyết tâm mà hắn muốn diệt trừ sứ quân thôi.



Nửa năm sau nếu hắn điều sứ quân vào kinh nhận chức đại tướng quân, sứ quân đi hay là không đi? Đi chỉ còn con đường chết, không đi cũng là một con đường chết, khi đó kết cục tốt nhất của sứ quân tốt nhất chính là dẫn người nhà đi mai danh ẩn tích trốn đến phương tây, thuộc hạ tin tưởng sứ quân cũng sẽ không chấp nhận kế sách này.”



Lý Khánh An cười khổ một tiếng: “Tiên sinh nói thượng sách đi!”



“Thượng sách chinh là sứ quân phải nghĩ biện pháp làm cho Thánh Thượng tin tưởng, sứ quân trung thành với hắn hơn thái tử rất nhiều, tuyệt không vì việc thái tử bị phế mà tạo phản, sứ quân cần phải đi một nước cờ mạo hiểm, lui một bước, trời cao biển rộng.”



“Tiên sinh có sách lược cụ thể không?”



“Có!” Nghiêm Trang khẽ vuốt râu chuột của mình cười nói: “Thuộc hạ có ba kế liên hoàn, có thể giữ cho sứ quân bình an vượt qua kiếp nạn này.”



...



Trường An, hai ngày nay thế cục Trường An đột nhiên rộn rạo, nguyên nhân là do Lý Long Cơ đột nhiên xuống chỉ, Trường An giới nghiêm trước thời gian một canh giờ, cũng chính là lúc trời vừa tối, cửa thành, cửa phường Trường An đều đóng, tiếp theo, toàn bộ thị vệ đông cung đổi mới, toàn bộ đổi thành vũ lâm quân, đồng thời tăng cường phòng bị.



Lý Long Cơ cũng tạm thời từ Hưng Khánh cung dọn về Đại Mình cung, khôi phục chế độ lâm triều sớm, cũng tham dự hội nghị của chính sự đường, Ba tin tức này truyền ra, cả triều dã Trường An lòng người hoang mang, rất nhiều người đều ý thức được, ngôi vị của thái tử nguy rồi.



Tại Tử Thần điện ở Đại Minh cung, Lý Long Cơ về tới ngự thư phòng mà hắn đã xa cách hai năm, ngự thư phòng đã thu dọn sạch sẽ gọn gàng, rộng rãi mà sáng sủa, hai tháng nay, Lý Long Cơ bận việc chính vụ, rất ít sa vào trong tửu sắc, lại ngủ sớm dậy sớm, tinh thần so với trước khỏe khoắn hơn rất nhiều, nhưng mà như vậy thì, Lý Long Cơ càng nhận định việc hắn uể oải xuống sức là do chịu sự khống chế của vu thuật.



Lý Long Cơ ngồi ở sau ngự án, đọc đi đọc lại một bản tấu chương trước mặt, tấu chương là do Bắc Đình tiết độ sứ Lý Khánh An dâng lên, nói hắn ở trận chiến Toái Hiệp bị thương nghiêm trọng, hy vọng có thể tạm thời từ chức Bắc Đình tiết độ sứ.



Quay về Trung Nguyên dưỡng thương, tấu xin này làm cho Lý Long Cơ rất bất ngờ, hắn đương nhiên hiểu được ý tại ngôn ngoại của Lý Khánh An, chính là tự giao nộp binh quyền, chẳng lẻ Lý Khánh An đã nhìn thấu sách lược của mình?



Mấy ngày trước hắn đã nhận được tin tức, Lý Khánh An đã qua Hà Tây, tiến vào Lũng Hữu, chỉ dẫn theo ba trăm thân vệ, cho đến khi nhận được bí mật bẩm báo của Ca Thư Hàn, đã phái quân chặt đứt đường lui của Lý Khánh An. khống chế được mối họa lớn nhất của phe thái tử.



Lý Long Cơ lúc này mới gấp rút thực thi kế hoạch cắt đứt kẻ kế thừa, không ngờ Lý Khánh An lại chủ động tự giao nộp binh quyền, Từ nơi xuất phát của tấu chương cho thấy, là từ Bắc Đình phát ra, hẳn là phát ra cùng lúc Lý Khánh An vào kinh, đồng thời cũng chính là lúc Lý Khánh An vào kinh báo cáo công vụ, liền quyết định từ chức quân Bắc Đình rồi, Lý Khánh An tỏ rõ thái độ làm cho Lý Long Cơ nhất thời có chút do dự.




Hắn chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, lần này họa bùa chú ở đông cung tuy rằng lúc ấy hắn rất thịnh nộ khó mà nguôi ngoai, nhưng khi hắn bình tỉnh lại, hắn rất nhanh liền phát hiện trong đó một số chỗ không hợp lý chút nào.



Một là Quảng Bình vương phủ và đông cung đồng thời tra xét ra cùng loại vu thuật của cùng một bà phù thủy, hơn nữa này hai vụ án này không hề có liên quan với nhau, việc này không khỏi quá trùng hợp rồi, kế đến hình nộm tiểu nhân tra xét ra từ Quảng Bình vương phủ.



Lúc ấy thái tử cũng có mặt, dựa theo lẽ thường, hắn phải là lập tức trở về thư phòng tiêu hủy hình nộm tiểu nhân của hắn, nhưng hắn không có làm như vậy, điều này cũng rất không hợp lý, vả lại dưới tình trạng trên rất nhiều chi tiết nhỏ cũng đều chưa được xác thực, thì bà phù thủy kia lại bỗng nhiên uống thuốc độc tự sát.



Lý Long Cơ đã ý thức được cái vụ án đông cung này không phải đơn giản như vậy, rất có có thể là bị người hãm hại, nhưng Lý Long Cơ cũng không muốn thay đổi cái gì, hắn cần lấy cớ này đổi thái tử mới, thế lực ngày một lớn rộng và các biểu hiện của thái tử này làm cho Lý Long Cơ cảm thấy như một thứ uy hiếp, một thứ uy hiếp đối với ngôi vị hoàng đế của hắn.



Thái tử thì đã không thể không phế rồi, không chi có như thế, hắn còn muốn tẩy trừ phe thái tử, trong danh sách nồng cốt của phe thái tử, tổng cộng hai mươi ba người. Bùi Khoan. Lô Hoán. Độc Cô Hạo Nhiên. Lý Khánh An, Vi Hoán. Vi Thao, Vương Trung Tự...



Trong đó điều hắn chú ý nhất chính là hai người, một là Vương Trung Tự, ở trong quân đội chiếm uy danh rất cao, năm trước không có giết hắn, là vì muốn để cho Ca Thư Hàn thuận lợi tiếp nhận quân quyền, hiện tại hắn đáng chết, người này đã trừ khử hơn một tháng trước rồi, đã không còn đáng ngại nữa.



Nhưng Bắc Đình tiết độ sứ Lý Khánh An làm cho Lý Long Cơ có một chút khó xử, Lý Long Cơ cũng biết, Lý Khánh An và thế gia, hoàng thân không giống nhau, là quân nhân xuất thân hèn mọn, hơn nữa lại vào phe thái tử không lâu, chính là sau vụ án buôn lậu muối ở Dương Châu năm trước, người như vậy sẽ không trở thành trụ cột tâm phúc của thái tử. đồng thời người này cũng xứng là người tuổi trẻ đầy hứa hẹn, giết hắn quả thật có chút đáng tiếc.



Tục ngừ nói. thái độ quyết định lập trường, việc Lý Khánh An tự mình từ chức làm cho quyết tâm mà Lý Long Cơ muốn giết hắn đã dao động, hắn trầm ngâm thật lâu sau, cuối cùng đề bút đem quyết định xử trí Lý Khánh An trong danh sách phe thái tử sửa đi, từ lập tức xử trảm đổi thành thẩm tra.



...



Lúc này đoàn người Lý Khánh An đã đến trạm dịch Hàm Dương huyện, hắn đã nhận được tin tức khẩn cấp về thế cục Trường An, Lý Khánh An không thể không bội phục cái nhìn sắc bén của Nghiêm Trang, trước đó đã nhìn thấu thủ đoạn Lý Long Cơ đối với thái tử chi cấm mà không phế, thật ra chính là vì ứng phó với hắn - người nắm quân quyền trong tay.



Lúc hắn vừa đến Lũng Hữu, Lý Long Cơ liền phát động, thời giàn dành cho mình đã không còn nhiều nữa, Lý Khánh An ngồi ở trước bàn phóng bút viết nhanh, hắn đang thực hành kế sách thứ hai trong ba kế liên hoàn của Nghiêm Trang: tìm kiếm chỗ dựa vững chắc, hắn cũng biết, thái tử bị phế là đại sự chấn động quốc thể, tất cả những người phe thái tử một người cũng trốn không thoát, nhất là thứ nhân vật quan trong nắm trong tay binh quyền như hắn. có đến chín mươi phần trăm là giết để trừ hậu hoạn.



Lý Khánh An hăng hái viết một phong thư ngắn, nói với thân vệ: “Mời Minh Châu cô nương đến đây.”



Lát sau, Minh Châu vội vàng đi vào phòng: “Lý đại ca. huynh tìm muội sao?”



“Minh Châu, muội còn nhớ rõ ta từng hỏi qua muội, chuyện có thể gặp được với quý phi hay không?”



Minh Châu gật gật đầu: “Quý phi nương nương vài lần triệu muội đến Lê Viên ca hát, muội hẳn là có thể nhìn thấy bà.”



“Như thế thì tốt, ta nơi này có phong thư, muội thay ta lập tức chuyển giao cho quý phi nương nương, sự tình liên quan đến việc sống chết của ta, muội nhất định phải nghĩ biện pháp thay ta giao cho bà.”



Minh Châu hoàng sợ: “Lý đại ca, xảy ra chuyện gì thế?”



“Muội đừng quản, muội phải nhanh một chút đem thư cho bà!”



Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên một viên thân binh chạy tới bẩm báo: “Sứ quân, chúng ta phát hiện có rất nhiều quân đội đang hướng bên này đi tới.”



Lý Khánh An biến sắc mặt, đem thư đưa cho Minh Châu: “Muội mau từ cửa mà đi! Đi mau!”



“Lý đại ca!”



Minh Châu dọa sắc mặt tái nhợt, Lý Khánh An dậm chân một cái, mệnh lệnh thân binh: “Các ngươi mau dẫn nàng đi!”



Mấy viên thân binh hộ vệ Minh Châu chạy về phía cửa sau. Minh Châu vừa chạy vừa quay đầu lại lưu luyến nhìn Lý Khánh An. dần dần chạy xa.



Lý Khánh An đem mũ giáp đội ngay ngắn trên đầu, bình tĩnh chờ đợi quân đội đến, rất nhanh, tiếng vó ngựa phá tan bóng đêm yên tĩnh, chỉ nghe một tiếng hét lớn: “Bắc Đình tiết độ sứ Lý Khánh An có ở trong này không?”



Lý Khánh An nghe ra đây là tiếng của Trưởng tôn Toàn Tự, chỉ nghe dịch thừa nói: “ở đây! Lý sứ quân ở ngay trong dịch trạm.”



“Vây lấy dịch trạm, nếu có người phản kháng giết không cần hỏi.”



Tiếng của Trưởng Tôn Toàn Tự đặc biệt vang dội, đấy là đang nhắc nhở Lý Khánh An, Lý Khánh An lập tức lệnh nói: “Truyền mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được phản kháng.”



Hắn đứng lên, chậm rãi hướng bên ngoài dịch trạm đi ra, bên ngoài dịch trạm ánh lửa hừng hực, cây đuốc soi rõ dịch trạm như ban ngày, binh lính vũ lâm quân dày đặc bao vây quanh dịch trạm, ước chừng có đến ba nghìn người.



Giương cung bạt kiếm, tân nhiệm tả vũ lâm quân đại tướng quân Trưởng Tôn Toàn Tự cưỡi ngựa dẫn đầu, tay chấp một thanh trường mâu, hoạn quan Ngư Triều Ân đứng bên cạnh, tay cầm một quyển thánh chỉ bằng vải bố trắng.



Ngoài ra, ở mật sau quân đội còn có hình bộ thị lang Trương Ỷ, Đại Lý tự khanh Cát ôn, ngự sử trung thừa Tống Hồn.



Lúc này Lý Khánh An chậm rãi đi ra dịch trạm, hắn thấy các quan to của Đại Lý tự, hình bộ và Ngự Sử đài đều ở đây, không khỏi cười xòa, đây phải là đại tam ti hội thẩm rồi, không biết Lý Long Cơ muốn cho chính mình tội danh gì đây?



Trưởng tôn Toàn Tự nhìn thẳng Lý Khánh An, vẻ mặt rất phức tạp, hắn bỗng nhiên thét lên ra lệnh một tiếng: “Lý Khánh An, ta phụng bệ hạ chỉ mệnh mà đến, hy vọng ngươi đừng phản kháng làm bữa nữa.”



Lý Khánh An gật gật đầu: “Việc này không quan hệ đến thân vệ của ta, có thể thả bọn họ đi được không?”



“Có thể! Nhưng không được vào kinh.”




Lý Khánh An lập tức quay đầu lại lệnh nói: “Các ngươi tự mà giải tán đi, không được vào kinh.”



Lúc này, Ngư Triều Ân tiến lên, giơ lên thánh chi nói: “Thánh chỉ ở đây, Lý Khánh An tiếp chỉ.”



Lý Khánh An quỳ xuống: “Thần Lý Khánh An tiếp chỉ.”



Ngư Triều Ân xoạt một tiếng mở thánh chỉ ra, cất cao giọng nói: “Bắc Đình tiết độ sứ Lý Khánh An, chưa được phép của trẫm binh bộ, trên đường khài hoàn trở về kinh tự tiện xuất binh bắc đánh Cát La Lộc, qua sự thẩm tra của giám quân, xác thực có việc này, phải hỏi này tội, tạm miễn chức Bắc Đình tiết độ sứ, đại đô đốc Bắc Đình và quan khách thái tử, giao đại tam ti hội thẩm, để định tội trạng, khâm thử!”



Lý Khánh An cười khổ một tiếng, cái này gọi là muốn gán tội cho người, lo gì không có tội danh, biên cương tiết độ sứ đánh người Hồ, muốn đánh thì đánh tùy ý, sau còn có công có thưởng, đến lượt mình, lại biến thành chịu tội, cũng không phải trận chiến chính thức, đâu cần hắn Lý Long Cơ phê chuẩn? Xem ra, để cho Minh Nguyệt hòa thân, hắn đã dụng tâm do lắng lắm rồi.



“Thần tiếp chỉ!”



Lúc này, hình bộ thị lang Trương Ỷ đi lên trước nói: “Lý sứ quân, mời theo chúng tôi đi vậy!”



Hắn âm thầm thở dài, Lý Khánh An bị bắt, ý nghĩa rằng việc phe thái tử bị tẩy trừ chính thức bắt đầu, hắn cũng là người của phe thái tử, không biết có thể tránh được kiếp nạn này hay không nữa.



Lý Khánh An đứng lên: “Đi thôi!”



Hắn xoay người lên ngựa, dưới sự canh chừng nghiêm ngặt của ba nghìn vũ lâm quân mang giáp sĩ, nhắm hướng Trường An thành mà đi tới.



0O0 CHƯƠNG 208: BA KẾ LIÊN HOÀN (2) oOo



Ngay sau khi Lý Khánh An bị bắt đi ba canh giờ, trời vừa tờ mờ sáng, Đại Minh cung Đan Phượng quảng trường dưới lối đi Long Vĩ, Bùi Khoan quỳ trước đan bệ tiếp nhận thánh chỉ do Lý Long Cơ ban phát.



“Lễ bộ Thượng thư Bùi Khoan, tuổi già sức yếu, không kham nổi chính vụ nặng nề, đặc chuẩn cho khanh ấy cáo lão thoái quan, từ hôm nay trở đi, miễn đi Lễ bộ Thượng thư, Đồng trung thư Môn hạ Bình chương sự của khanh ấy, ban Đặc tiến, khâm thử!” (*Đặc tiến: là cấp thứ hai của văn tàn quan, tương đương với Tòng nhị phẩm)



“Thần Bùi Khoan lĩnh chỉ!”



Ở đông cung, Lô Hoán vừa thăng chức làm Thái tử Chiêm sự cũng nhận được ý chỉ. Ngự sử Trung thừa Tống Hồn buộc tội hắn trong vụ án muối Dương Châu năm trước có dính líu đến việc nhận chịu sự hối lộ của Đỗ Bạc Sinh, miễn đi Thái tử Chiêm sự và Đồng trung thư Môn hạ Bình chương sự của hắn, hạ ngục nghiêm thẩm.



Trong danh sách buộc tội của Ngự sử Trung thừa Tống Hồn cũng đề cập đến Thượng thư Tả bộc xạ Độc Cô Hạo Nhiên, lúc nổ ra vụ án muối hắn đang nhậm chức Dương Châu trưởng sử. cũng khó thoát khỏi can hệ, tạm thời ngừng đi một chức Thượng thư tà bộc xạ và Trung thư Môn hạ Bình chương sự của hắn, ở nhà chờ đợi thẩm tra.



Chỉ trong bốn canh giờ ngắn ngủi, Bắc Đình tiết độ sứ Lý Khánh An. Lễ bộ Thượng thư Bùi Khoan. Thái tử Chiêm sự Lư Hoán, Thượng thư Tả bộc xạ Độc Cô Hạo Nhiên đồng loạt bị bắt hoặc bị bãi miễn, Trường An thành vì đó mà chấn động, phe Khánh vương, phe họ Dương là nhóm đầu tiên chúc mừng nhau, phe thái tử câm như ve đông, phe tướng quốc thì lặng thinh.



Ý đồ của hoàng đế Đại Đường Lý Long Cơ đã quá rõ ràng rồi, các nhân vật trọng tâm phe thái tử đều toàn bộ ngã ngựa, bước tiếp theo sẽ là chi gươm vào đông cung thái tử.



Do Lý Long Cơ chỉ dọn nhà có một nửa, Dương Ngọc Hoàn còn ở Hưng Khánh cung chưa dọn về Đại Minh cung, vì vậy Cao Lực Sĩ luôn bận rộn với việc dọn nhà ở Hưng Khánh cung, ông vừa mới nghe được một chút tin tức, bèn gấp rút kéo đến Đại Minh cung, mấy ngày nay ông cũng tâm lực tiều tụy, Lý Long Cơ đột nhiên trở mặt làm cho ông trở tay không kịp, từ sự chặt chẽ không lọt một giọt nước của Lý Long Cơ xem ra hắn đã bố trí từ sớm, chỉ là mình chẳng biết gì cả.



Cao Lực Sĩ không thể không bội phục sự nhẫn nhục và thủ đoạn sấm sét của Lý Long Cơ, ông đã hầu hạ Lý Long Cơ bốn mươi mấy năm, rất mực trung thành tận tụy, không ngờ Lý Long Cơ vẫn âm thầm dấu ông bố trí việc phế thái tử.



Suốt dọc đường đi vội đến Đại Minh cung, Cao Lực Sĩ không ngừng nghe được tin tức, Lý Khánh An ở Hàm Dương bị tóm. Bùi Khoan bị miễn chức thoái quan. Lô Hoán bị bắt. Độc Cô Hạo Nhiên bị đình chức, mỗi một vụ án điều đủ để gây chấn động triều dã, nhưng bây giờ lại tập trung nổ ra cùng lúc, tình hình này chỉ phát sinh trong chính biến cung đình của ba mươi bảy năm trước, chính là lần chính biến cung đình đó, Lý Long Cơ trẻ tuổi dẫn binh tru sát tập đoàn Thái Bình công chúa, đăng lên ngôi vị thiên tử Đại Đường.



Mà hôm nay là mùng mười tháng tư năm Thiên Bảo thứ chín, lại một sự kiện nghiêm trọng với hình thức giống như chính biến cung đình một lần nửa bùng nổ, lần này là biến cố đông cung.



Cao Lực Sĩ lòng nóng như lửa đốt, ông giục ngựa xông vào Đại Minh cung, chạy thẳng vào Tử Thần điện, thị vệ và thái giám không dám ngăn cản, đều ở phía trước dẫn đường cho hắn.



Xông đến trước cửa ngự thư phòng, Cao Lực Sĩ đột nhiên nghe thấy tiếng thét phẫn nộ của Lý Long Cơ: “Khanh là đường đường Hữu tướng quốc của triều đình, người đứng đầu bá quan, bây giờ ba tướng quốc đều xảy ra chuyện bị miễn chức, việc nghiêm trọng như vậy không lẽ khanh không có trách nhiệm sao? Không lẽ còn phải để trẫm thay khanh gánh vác trách nhiệm này?”



“Thần không dám, thần quản giáo kẻ dưới không nghiêm, nguyện gánh vác trách nhiệm.”



Đây là tiếng nói của Lý Lâm Phủ, Cao Lực Sĩ không khỏi lắc đầu, bây giờ không ngờ cả Lý Lâm Phủ cũng bị liên lụy rồi.



“Thôi được! Trẫm niệm tình khanh chính vụ bề bộn, không rảnh để quản thúc bá quan, trẫm sẽ không phạt khanh nhiều nữa, lần này là Lại bộ tắt trách, dẫn đến trẫm đề bạt tướng quốc sai lầm.



Lại bộ phải chịu trách nhiệm chính, miễn đi chức vụ Lại bộ Thượng thư của khanh, miễn đi Lại bộ Thị lang Đạt Hề Tuần, giáng làm Hà Nam tham quân, điều Hộ bộ Vĩ Kiến Tố tiếp nhận Lại bộ Thị lang.”



Cao Lực Sĩ đứng ở ngoài cửa nghe được câu nói cuối cùng, hắn đột nhiên có chút hiểu ra, xem ra Vĩ Kiến Tố cũng là người theo phe họ Dương rồi.



Trong ngự thư phòng, Lý Lâm Phủ trong lòng u ám, lần càn quét sạch sẽ mang tính bão táp này, từ đầu chí cuối hắn không hề tham gia, hắn và thái tử Lý Hanh đấu nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng người lật đổ Lý Hanh, lại là tên Dương Quốc Trung làm quan chưa đến bốn năm.



Dương Quốc Trung có tài đức gì chứ? Chăng qua là một con chó nghe lời khác mà thôi, lúc này, Lý Lâm Phủ đột nhiên nghĩ đến một câu nói xưa: ‘Thỏ chết, chó thịt’.



Hiện tại thỏ ranh tuy vẫn chưa chết hết, nhưng con chó hắn đây đã già rồi, không cần nói hắn cũng đoán được, chức vị Lại bộ Thượng thư này, ngoài Dương Chiêu ra không còn ai khác.



Hắn thở dài, khom người nói: “Bệ hạ, thần biết tội, nguyện ý nhận xử phạt của bệ hạ.”



Lý Long Cơ cũng biết là không thể tác chiến trên mấy tuyến, đặc biệt khi phế thái tử, phải cố gắng duy trì ổn định chính cục, về mặt năng lực ổn định chính cục, Dương Quốc Trung vừa không có thâm niên, cũng không có kinh nghiệm, vẫn còn kém xa Lý Lâm Phủ. Lý Lâm Phủ tạm thời vẫn phải dùng hai năm, miễn đi Lại bộ Thượng thư của hắn, là đã thích hợp mà ngừng lại được rồi.



Hắn liền gật đầu nói: “Trẫm cũng biết khanh rất mực trung thành tận tụy, vì thế trẫm không muốn xử phạt khanh nhiều, khanh là lão thần, lại là người đứng đầu bá quan, thời giai này triều chính hỗn loạn, khanh thay trẫm ổn định triều chính thật tốt, biết không?”




Lý Lâm Phủ nghe hiểu lời của Lý Long Cơ, hắn bất giác lại chuyển ưu hóa hỉ. khom người nói: “Thần nguyện vì bệ hạ cúc cung tận tụy, chết cũng cam lòng.”



Lý Long Cơ mỉm cười, khoát tay nói: “Đi đi! Trẫm có chút mệt rồi.”



“Thần cáo lui!”



Lý Lâm Phủ từ từ lui khỏi ngự thư phòng. nhưng thoắt cái nhìn thấy Cao Lực Sĩ, hắn muốn nói một câu, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ đành thở dài vội vã bỏ đi.



Cao Lực Sĩ bước vào ngự thư phòng, Lý Long Cơ có chút mệt mỏi, đang nằm ở ngự tọa nhắm mắt dưỡng thần, cho dù Cao Lực Sĩ nhẹ tay nhẹ chân, nhưng vẫn làm kinh động Lý Long Cơ tỉnh giấc.



“Đại tướng quân, sao ngươi lại qua đây, quý phi bên kia thế nào?”



“Hồi bẩm bệ hạ, nương nương rất tốt, người đang hỏi bệ hạ đêm nay có về đó không?”



“Thôi, đêm nay trẫm ngủ lại ở Đại Minh cung, ở chỗ Võ Hiền Nghi, chạy tới chạy lui trẫm cũng mệt, ngươi đi nói với ái phi một tiếng, trẫm ngày mai mới về đó.”



“Lão nô tuân chỉ!”



Cao Lực Sĩ nhận lời, nhưng không cử động. Lý Long Cơ liếc hắn một cái, hỏi: “Đại tướng quân còn có việc gì sao?”



“Bệ hạ. thật sự... quyết định phế thái tử sao?”



Lý Long Cơ mặt trầm xuống, có chút không vui nói, “Ngươi lại muốn nói đỡ cho hắn sao?”



Cao Lực Sĩ cuống quít quỳ xuống nói: “Lão nô không dám, chỉ là việc bùa ngải đông cung có nhiều điểm đáng ngờ, lão nô cho rằng phải điều tra thêm...”



“Còn muốn điều tra thêm cái gì?”



Lý Long Cơ tức giận cắt đứt lời giải bày của hắn: “Hắn an bài hoạn quan tâm phúc ở chợ đông đặt căn cứ, tự ý tiếp xúc với trọng thần bên ngoài, chứng cứ xác thực, chỉ dựa vào điểm này thôi trẫm đã có thể phế hắn rồi.



còn việc bùa ngải, trẫm từ trong thư phòng của hắn lục ra một hình nộm, hắn không chỉ nguyền rủa thiên tử Đại Đường, còn nguyền rủa cả phụ thân của hắn, thứ nghịch tử bất trung bất hiếu này, trẫm có thể đem xã tắc giao cho hắn sao?”



“Bệ hạ bớt giận, thái tử làm hoàng trữ (người kế thừa hoàng vị đã xác định) mười mấy năm, trung hậu nhân từ, danh tiếng bấy lâu, việc vu thuật lần này, lão nô cho rằng tuyệt đối không phải là ngài làm, bệ hạ không thể vội vàng phế thái tử a!”



“Hừ! Trung hậu nhân từ? Trẫm cũng tưởng rằng nó trung hậu nhân từ, nhưng mà nó trung hậu sao? Nó ở sau lưng trẫm tự ý kết giao đại thần, một vụ án Vệ Kiên trẫm đã cho một cơ hội cho nó rồi.



Mới đây có mấy năm, hắn lại bắt đầu nữa rồi, ở phía dưới trung hiếu nhân hậu của nó rõ ràng là một trái tim xảo trá nham hiểm, ngươi đừng khuyên nhũ nữa, lần này trẫm đã quyết định dứt khoát rồi.”



“Bệ hạ! Bệ hạ suy nghĩ thêm a!”



Cao Lực Sĩ dập đầu vang bùng bùng, trán đã thấy máu rồi. mặt hắn đầm đìa nước mắt: “Bệ hạ năm nay đã sáu mươi sáu rồi, nhân sinh thất thập cổ lai hi, bệ hạ hiện nay phế thái tử. điều này đối với xã tắc Đại Đường thật là nguy hiếm biết bao, bệ hạ bây giờ phế thái tử, sẽ làm cho huynh đệ tương tàn, phụ tử trở mặt, khi ấy bệ hạ tim đau ai oán, tình biết phó đi đâu?”



Lời khuyên can của Cao Lực Sĩ chọc đến chỗ đau của Lý Long Cơ, hắn nổi giận đùng đùng, ném mạnh nghiên mực về phía Cao Lực Sĩ. ‘Bùng! nghiêng mực đánh vào trán của Cao Lực Sĩ, bỗng chốc máu chảy như nước.



Cao Lực Sĩ thân hình loạng choạng, gần như ngất đi, nhưng ông cố nén cơn đau dữ dội, lại tiếp tục giải bày thay Lý Hanh nói: “Bệ hạ nghiêm cấm thái tử tự ý kết giao đại thần, nhưng lại cổ vũ các thân vương khác kết giao anh tài, điều này thật bất công sao với thái tử!



Hơn nữa thái tử hạ vu ngải, thái tử vẫn một mực không chịu thừa nhận, có thể thấy trong đó tất có ân tình oan khuất, có lý nào mà trong phủ Quảng Bình vương phát hiện hình nộm, cách bốn canh giờ lại ở trong đông cung phát hiện hình nộm, không hợp tình lý như vậy, bệ hạ sao có thể thấy mà bỏ mặt? Bệ hạ. thái tử cũng là con của bệ hạ, phụ từ nhân luân, sao lại nóng lòng đốt nhau vậy!”



“Ngươi câm miệng cho ta!”



Lý Long Cơ gào lên thật to, hắn chỉ vào Cao Lực Sĩ, hung tợn lệnh cho tả hữu: “Đem tên điêu ngoa này lôi xuống dưới, lôi xuống dưới cho trẫm!”



Mấy tên đại hoạn quan vịn chặt Cao Lực Sĩ, nửa kéo nửa khuyên nói: “Cao ông, lui xuống đi! Đừng làm bệ hạ nổi lửa giận lên nữa.”



Cao Lực Sĩ tuổi tác đã cao, hắn chảy máu đầy mặt, đã sắp cầm cự không nổi nữa, cuối cùng hắn kêu to một tiếng: “Bệ hạ, lão nô không phải vì thái tử, lão nô là vì lo nghĩ cho bệ hạ a!”



Hắn đã ngất đi rồi, Lý Long Cơ suy sụp ngồi bệch xuống long tọa, một lúc lâu chẳng nói nên lời nào, cuối cùng thở dài nói: “Cao ông già rồi, đem ông đưa về phủ dưỡng lão đi!”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.