Thiên Đường Có Em

Chương 1152: Không phải như anh nghĩ đâu!



Đêm đó Đường Lâm ngủ rất sâu, đồng thời cũng có một giấc mơ rất đẹp.

Trong mơ, Thiết Lang dịu dàng nhìn cô đây q1uyến luyến, trong đôi mắt quyến rũ kia tràn đầy ánh sáng.

Anh nhìn cô không hề chớp mắt, nắm tay cô cùng nhau đ2i về phía phương xa. Mà hai ngày nay, Hoàng Phủ Liên Thành – người cũng đã nhiều năm chưa bước chân ra khỏi Cảnh Viên thỉnh thoảng lại được người đẩy ra ngoài thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài Cảnh Viên.

Trên tầng biệt thự, từ sáng sớm, sau khi Đường Lâm thức dậy đã không nhìn thấy Thiết Lang đâu.

Lưu Tử Duệ nói với cô Thiết Lang có việc cần đi xử lý, bảo cô có thể tự mình đi dạo thỏa thích trên đảo.
Đường Lâm không ngờ người gõ cửa lại là Lâm Tiểu Vũ.

Cô ấy là vợ của Cố Hân Minh, cô biết cô ấy.

“Tất nhiên là nhớ rồi, mau vào đi!”
Trong mắt Đường Lâm ánh lên vẻ hoài nghi, vừa mở cửa ra thì hơi hoảng hốt.

“Tiểu, Tiểu Vũ?”

“Hi, Đường Lâm. Xem ra cô vẫn còn nhớ tôi!”
“Ồ...”

Thiết Lang nheo mắt đầy nguy hiểm, sau đó nhìn Lâm Tiểu Vũ, thản nhiên nói: “Cậu ta đang chờ cháu ở Cảnh Viên, đi đi!”

“Hả?” Lâm Tiểu Vũ lập tức hiểu được ý của anh: “Ồ, được. Cháu đi luôn đây!”
Lâm Tiểu Vũ liền xấu hổ.

Cô ấy há hốc mồm nhìn Thiết Lang, âm thầm nuốt nước bọt: “Chuyện đó... Chú Bảy à, chú về lúc nào vậy!”

“Vừa về đây!”
Trong lúc ngủ mơ, không ngờ khóe miệng của Đường Lâm lại khẽ cong lên.

Đúng vậy, n7ơi nào có anh, nơi đó chính là nhà.

Cho dù là nơi nào cũng được, chỉ cần có anh là được rồi!
Cô ấy nhìn Đường Lâm chằm chằm, cuối cùng vỗ trán: “Trời ạ, nói như vậy thì không phải là chú Bảy... có bệnh gì chứ?”

“Cháu thấy chú có bệnh gì?!”

Lâm Tiểu Vũ vừa dứt lời, ai dè Thiết Lang lại bước từ ngoài cửa vào.
Mặc dù không phải rất thân quen, nhưng bởi vì chồng của các cô nên dĩ nhiên Đường Lâm và Tiểu Vũ cũng rất dễ hợp nhau. Hai cô gái đã nhanh chóng nói về mọi thứ mà không có gì giấu diếm.

Lâm Tiểu Vũ cũng biết chuyện trước đây của Đường Lâm và Thiết Lang. Khi hai người rảnh rỗi không có việc gì làm, ngoài việc nói chuyện về người đàn ông của mình thì cũng chỉ là kể chuyện xưa cho nhau nghe.

“Cô nói cái gì cơ?”
Dường như bất kể xảy ra chuyện gì, cô ấy đều có thể tươi cười đối mặt với nó.

...

Đã mười một giờ đêm rồi mà Thiết Lang vẫn chưa trở về.
Dù sao cũng là chuyện của nhà người khác, cô hỏi nhiều cũng không hay lắm.

“Không có chuyện gì. Lần này tôi và Hân Minh tình cờ ra ngoài đi chơi, có đi ngang qua đây... nên đến xem sao!”

Lâm Tiểu Vũ cười rất rạng rỡ. Đường Lâm cũng nhanh chóng vui lây bởi nụ cười đó.
“Trời ơi, Tiểu Vũ, cô nói nhỏ chút!”

Nói tới đây, mặt Đường Lâm đỏ bừng.

Đúng là chuyện này thật sự rất khó tin. Cho dù cô là con gái nhưng cũng có chút hiểu biết đối với chuyện này.
Cô thở dài thườn thượt, cười giận nói: “Thật tốt quá. Cô đến đây thì quá tốt rồi. Có người để trò chuyện với tôi rồi!”

“Sao vậy? Chú Bảy....”

Vừa dứt lời, Đường Lâm liền lắc đầu cười: “Đừng nói nữa. Không biết dạo này anh ấy bận rộn cái gì, cả ngày cũng không thấy đâu!”
Đường Lâm không khỏi có đôi chút lo lắng về chuyện này. Nhưng sau khi nghĩ lại, cô cũng yên tâm hơn.

Có lẽ ngày hôm qua anh vừa nói chuyện thông suốt với ông ấy nên hôm nay hai bố con có nhiều chuyện muốn nói hơn.

Đúng như dự đoán, đến nửa đêm, Thiết lang mới chậm chạp quay về.
Buổi chiều, vừa cơm nước xong, Lâm Tiểu Vũ nghe Đường Lâm nói xong liền mở to mắt nhìn.

Khụ, cô cũng không cần ngạc nhiên như vậy chứ!”

Lâm Tiểu Vũ vẫn đang cắn trái cây trong miệng, quan sát Đường Lâm từ trên xuống dưới: “Cô nói là đến bây giờ mà chú Bảy còn chưa… chưa từng chạm vào cô sao?”
“Thảm như vậy sao?”

Lâm Tiểu Vũ cười cảm thán, nhưng Đường Lâm lại không để ý tới vẻ tinh nghịch chợt xuất hiện trong đôi mắt lấp lánh kia.

“Không thể như vậy được! Đúng rồi, lần này cô định ở lại mấy ngày vậy?”
Đường Lâm cũng dứt khoát không nghĩ nhiều. Cô hơi lo sợ về tình trạng phức tạp của nhà họ Hoàng Phủ nên vẫn ở lỳ trong biệt thự từ sáng sớm.

Trong khoảng thời gian này, cô lại bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.

Là Tiểu Ngũ gọi cho cô.
Cô đã ở bên Thiết Lang lâu như vậy, hơn nữa hầu như đêm nào cũng ngủ cùng nhau, nhưng anh chưa từng vượt quá giới hạn.

“Không phải chứ...”

Lâm Tiểu Vũ thừ người ra.
Đường Lâm 7ngủ rất yên ổn, dựa sát vào người Thiết Lang ở bên cạnh. Câu nói trấn an kia dần dần xoa nhẹ nếp nhăn giữa lông mày của2 cô.

...

Ngày hôm sau, có vẻ như cuối cùng Hoàng Phủ Liên Thành đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Ông không còn 0đưa ra yêu cầu gì quá đáng với nhóm Đường Lâm nữa.
Lúc Lâm Tiêu Vũ đứng dậy còn không quên nháy mắt với Đường Lâm mấy cái. Dù sao phụ nữ các cô đang thảo luận với nhau chuyện khuê phòng lại bị người ta nghe thấy, thật là... cực kỳ xấu hổ!

Thiết Lang thấy Lâm Tiểu Vũ lập tức cúi đầu rời đi. Anh liền nhìn về phía Đường Lâm: “Anh có bệnh gì?”

Đường Lâm ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha: “Chú Bảy, không có bệnh gì cả!”
Ngày hôm nay, Đường Lâm đang buồn chán ngồi đọc truyện tranh ở trên ban công.

Thiết Lang không có ở đây, Lưu Tử Duệ và Âu Kiệt cũng không biết đã chạy đi chỗ nào rồi. Cả biệt thự chỉ có mỗi mình cô nên rất buồn chán.

“Cốc cốc!”
Lúc này ở chỗ huyền quan đột nhiên có người gõ cửa. Đường Lâm hơi cau mày, đứng dậy đi từ phòng khách ra ngoài.

Bình thường có rất ít người đến đây.

Chẳng lẽ là đám người Lưu Tử Duệ?!
Đường Lâm nhiệt tình kéo Lâm Tiểu Ngũ vào trong. Có trời mới biết mấy hôm nay cô đã buồn muốn chết rồi.

“Tiểu Vũ, tại sao cô lại đến đây?”

Đường Lâm cũng biết đại khái về quan hệ của Lâm Tiểu Vũ và nhà họ Hoàng Phủ, nhưng cô cũng chưa từng hỏi cặn kẽ.
Nội dung cuộc trò chuyện chỉ đơn giản là hỏi cô dạo này thế nào, có nhớ đến cô ấy hay không vân vân.

Trò chuyện với Tiểu Ngũ khoảng nửa tiếng, khi cúp điện thoại, Đường Lâm bất đắc dĩ bật cười.

Có đôi khi cô thật sự rất hâm mộ Tiểu Ngũ. Cô ấy sống rất tự tại, hơn nữa cũng không có gánh nặng gì.
Mấy ngày tiếp theo, những ngày ở trên hòn đảo nhỏ của nhà Hoàng Phủ giống như cá gặp nước.

Cũng không biết vì sao, tóm lại Hoàng Phủ Tầm cũng không đến nữa. Thiết Lang lại vẫn bận rộn gì đó giống như trước.

Đường Lâm cũng vui vẻ an nhàn, ăn chùa uống chùa ở nhà họ Hoàng Phủ giống như một con sâu gạo vậy.
Cô... không khỏi hồi hộp.

Đúng là ban ngày đừng nói về người, ban đêm đừng nói về ma mà.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.