Trên đường từ Cảnh Viên trở về, Thiết Lang không nói 1một lời. Lúc này, cuối cùng Đường Lâm cũng yên tâm, có trời mới biết cô cũng cho rằng mình đã nằm xuống như bão tố khiến người khác không kịp trở tay.
“Lại đây ngồi!” Cô ngẩng đầu nhìn Thiết Lang, thấy anh vẫn đang nghiêm mặt, khóe mắt lóe lên, không nhịn được mà chui vào lòng anh: “Được rồi, em biết anh tức giận, cùng lắm thì... cùng lắm thì sau này em sẽ không ra khỏi cửa... Ưm!”
Lời của cô bị chôn vùi trong đôi môi mỏng của anh. Đường Lâm rất thẳng thắn thành khẩn thừa nhận lỗi sai của mình, nếu không thì còn có thể làm gì bây giờ.
Cô thật sự không muốn giữa hai người xảy ra chuyện gì không thoải mái bởi vì người bên ngoài. Thiết Lang không nói gì, nhưng lại từ từ nhếch đầu lông mày lên.
Thấy anh như thế, Đường Lâm bất lực mím môi: “Ông ấy tìm em vì muốn em khuyên anh chấp nhận phần cổ phần bí mật này, không nói thêm những cái khác. Em biết em không nên tham gia vào giữa hai bố con các anh, được rồi, là lỗi của em!” Không đáng, cũng không nên.
“Nói xong rồi?” Dường như đã nhận được sự đáp lại của Thiết Lang, cuối cùng tảng đá trong lòng Đường Lâm cũng rơi xuống.
Cô vòng hai tay ra sau cổ Thiết Lang, khéo léo đáp lại anh. Vừa hôn xong, khuôn mặt hồng hào Đường Lâm đỏ bừng lên, mà Thiết Lang lại đưa tay chạm vào cánh môi của cô, bất lực thở dài: “Anh không giận em!”
“Cảm ơn trời đất, anh thật sáng suốt!” Một lúc sau, khi Đường Lâm vừa nói dứt lời, lúc này, Thiết Lang mới mở miệng, giọng nói khàn khàn dường như thể hiện sự nhẫn nhịn cực độ của anh lúc trước.
Đường Lâm ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, nói xong rồi.” Anh kéo chặt Đường Lâm, đi rất nhanh.
Mặc dù đang rất tức giận nhưng Đường Lâm vẫn cảm giác được bước chân Thiết Lang đã dầ2n dần chẩm lại. Cô không muốn giữa hai người sẽ có hiểu lầm gì bởi vì một người không liên quan.
Cho nên cô liền mở miệng giải thích trước. Xem ra là rất tức giận.
Đường Lâm cố nén lại, cũng chưa nói gì, để mặc Thiết Lang lôi cô trở lại phòng ngủ. Cho dù giữa Thiết Lang và Hoàng Phủ Liên Thành rốt cuộc có bao nhiêu 7ân oán, nhưng đêm nay, cô đã một mình đi gặp Hoàng Phủ Liên Thành, hình như cũng làm cho anh rất mất hứng.
Đường Lâm ngạc nhiên nhìn bóng dá2ng của Thiết Lang. Sau khi đi vào biệt thự, Lưu Tử Duệ và Âu Kiệt cùng đứng lên trong phòng khách: “Lão đại, chị dâu, hai người...” Dường như anh cũng nhận ra, Đường Lâm đã bị anh kéo đến mức buộc phải chạy chậm.
Đường Lâm thở dài, mãi đến khi nhìn7 thấy biệt thự gần ngay trước mắt, cô mới đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Thiết Lang kéo Đường Lâm ngồi xuống ghế sô pha đơn sau lưng hai người, anh kéo Đường Lâm ngồi trên đùi mình, im lặng vài giây rồi mới lẩm bẩm: “Mọi chuyện không đơn giản như ông ấy nói đâu.”
“Vậy... Anh có bằng lòng nói một chút không? Em cũng có thể giúp anh nghĩ cách!”