Nhưng rốt cuộc là chuyện gì, trong lòng Đường Lâm cũng đã mơ hồ có câu trả lời. Hoàng Phủ Liên Thành và Đường Lâm đều giật mình, mà hai người lính đánh thuê ở ngoài cửa lại khó xử nhìn Hoàng Phủ Liên Thành, khóe mắt liếc nhìn người bên cạnh có chút sợ sệt.
“Sao anh lại tới đây?” Dường như ông ấy đã biết, Thiết Lang chắc chắn sẽ đến.
Nghe thấy thế, Thiết Lang lạnh lùng nở nụ cười: “Nếu như thật sự thuộc về con thì vì sao đến hôm nay mới gấp rút muốn cho con như vậy? Bố thật sự nghĩ con là đứa bé ba tuổi dễ bị lừa gạt như thế sao?” Vậy chẳng phải là anh nghe thấy hết sao.
Thật ra không phải Đường Lâm sợ bị Thiết Lang hiểu lầm cái gì, chỉ là cô lo lắng, mặc dù là Hoàng Phủ Liên Thành gọi cô tới, nhưng mà hành vi gặp bố Thiết Lang ở phía sau lưng anh hình như cũng không thỏa đáng. Đường Lâm ngạc nhiên khi Thiết Lang đột nhiên xuất hiện ở đây.
Rõ ràng khi cô đi, Thiết Lang đã ngủ rất say, tại sao bây giờ lại nghiêm mặt đứng ở chỗ này?! “Ầm!” Hoàng Phủ Liên Thành còn chưa kịp nói xong, cánh cửa gác lửng vốn khép hờ đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Cú đẩy cửa quá mạnh khiến hai cánh cửa gỗ bị đập vào ván cửa ở phía sau. Đường Lâm cũng không giấu diếm, chỉ gật đầu: “Nhớ ạ.”
“Vậy là tốt rồi. Nếu vừa rồi lão Thất không nói cho con biết nội dung cuộc trò chuyện của chúng ta thì để bố nói cho con nghe. Thật ra, việc cổ phần bí mật này...” Thiết Lang liếc nhìn Đường Lâm, không nói gì.
Giây tiếp theo, anh nhìn về phía Hoàng Phủ Liên Thành, lạnh lùng nói: “Bố nhất định phải làm như vậy sao?” “Haiz, nhóc con nhà họ Đường, nếu như vậy, bố cũng không giấu diếm nữa! Bố tin rằng, khi con đến đây vào ngày đầu tiên chắc là cũng nghe được chúng ta bàn bạc về việc cổ phần công ty bí mật.”
Hoàng Phủ Liên Thành nói xong thì liếc Đường Lâm, đầu lông mày hơi nhướng lên, thản nhiên hỏi. “Lão Thất, chắc con đã biết suy nghĩ của bố từ lâu, bố làm như vậy cũng chỉ là muốn để cho con những thứ vốn thuộc về con!”
Hoàng Phủ Liên Thành nhìn Thiết Lang, trên mặt không hề ngạc nhiên chút nào. Hoàng Phủ Liên Thành bị lời nói của Thiết Lang làm cho hơi xấu hổ, đôi mắt nhìn xa trông rộng của ông ấy cũng lóe lên: “Lão Thất à, xem ra bố không thể lừa được con chuyện gì, nhưng con đã hiểu được bố tốn rất nhiều công sức để suy nghĩ, chẳng lẽ...”
“Không lẽ nào gì cả! Con đã nói rồi, con không cần, con sẽ không muốn. Con nghĩ lần trước, con đã nói rất rõ ràng những thủ đoạn nhà họ Hoàng Phủ lén làm rồi. Bố cho là nhóm người Hoàng Phủ Sanh không được thì đã nghĩ tới tìm con để tiếp quản cục diện rối rắm, nào có tiện nghi như vậy.”