Thiên Đường Có Em

Chương 1139: Không nhiều quy tắc đến thế!



Buổi tối, khi Đường Lâm tỉnh dậy, đã là 9 giờ tối.

Giây phút đầu tiên mở mắt, cô liền nhìn vị trí bên cạnh, không kcó Thiết Lang.

Rõ ràng lúc chiều hai người cùng nằm xuống. Khi Lưu Tử Duệ đi từ ngoài vào, còn chưa nói xong đã nhìn thấy Đường Lâm ngồi trên đùi anh ấy, hai người đang rúc vào nhau.

Thật sự là ngược cẩu mà.

“Ai?”
Trong lòng Đường Lâm hơi chán nản, thật sự cô không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ khen vài câu vì thời tiết và môi trường ở đây.

Có thể là do mới ngủ dậy nên chỉ số thông minh của cô còn hơi mơ màng, nhưng thật sự cô đã quên mất, đối với Thiết Lang mà nói, có vẻ nơi này không phải là nơi tốt đẹp gì.

“Không, nếu em thích thì ở đây luôn...”
Nếu không, anh mất hứng một cái liền trực tiếp nổ súng bắn ông, vậy thì không tốt lắm.

Hòn đảo nhỏ Hoàng Phủ vào ban đêm trông xinh đẹp đến mức không chân thực dưới ánh đèn sáng chói.

Hoa cỏ, cây cối đều được nhuộm bởi những ánh sáng với nhiều màu sắc khác nhau.
Đường Lâm cũng không muốn nghe trộm gì, gõ cửa hai lần, rồi đẩy cửa vào, liền thấy ba người Thiết Lang, Lưu Tử Duệ và Âu Kiệt đang nói chuyện gì đó.

Mà trên tay mỗi người bọn họ đều cầm một điếu thuốc.

Đây là một phòng làm việc nhỏ, trong phòng nồng nặc mùi khói, Đường Lâm bị sặc, không khỏi ho khan vài tiếng.
“Ừ, trong nước hiện giờ đang là mùa đông, nơi này cũng vậy, nhiệt độ mùa đông rất dễ chịu.”

“Đúng là thế!”

Đường Lâm chỉ đơn giản là xúc động vì cô thích nhiệt độ và môi trường ở đây.
Thiết Lang gật đầu: “Ừ, anh biết, chờ thêm một thời gian nữa, anh sẽ nói với em, được không?”

Anh ngước mắt nhìn chằm chằm Đường Lâm, trong đôi mắt thăm thẳm lờ mờ có sự lạnh lùng.

“Được rồi, vậy anh mau chóng điều chỉnh cho tốt. Mặc kệ là vì lý do gì, em đều ở bên cạnh anh!”
Thiết Lang kéo Đường Lâm lại, ôm vào trong lòng mình.

Khuôn mặt anh tuấn của anh vùi vào cổ Đường Lâm, mặc dù không nói gì nhưng cả người vẫn toát ra vẻ rất chán chường.

Anh không cần phải xin lỗi em, em chỉ không muốn nhìn thấy anh như vậy mà thôi!”
Thấy vậy, Thiết Lang không dấu vết dập tắt tàn thuốc, tiện tay mở cửa sổ ra: “Tỉnh rồi?”

Đường Lâm đáp lại, khi đi qua, Lưu Tử Duệ và Âu Kiệt đồng thời đứng dậy: “Lão đại, vậy hai người trò chuyện đi, hai chúng tôi ra ngoài trước.”

“Ừ!”
Nghĩ đến đây, Đường Lâm lại hỏi: “Chúng ta phải ở nơi này bao lâu?”

“Nghe theo em!”

“Ơ kìa, anh thì để làm gì, cái gì mà nghe theo em. Không phải quay về đây là ý của anh sao? Anh nhìn anh xem, từ khi đến đây, anh giống như trở thành một người khác vậy, nếu không... trong lòng anh có gì không thoải mái, anh nói cho em cũng được, đừng làm mình ngột ngạt!”
Không khí vẫn còn ẩm thấp, gió biển mát lạnh thổi thoang thoảng, vô cùng thoải mái.

Lần thứ hai đi vào Cảnh Viên, phong cảnh ở đây không giống với ban ngày.

Xung quanh có vẻ càng yên lặng và kỳ ảo hơn.
Đường Lâm ngồi bên cạnh Thiết Lang, dìu vai anh: “Anh dậy lúc nào vậy? Sao không ngủ thêm lát nữa?”

“Ngủ không được! Em thì sao, ngủ có ngon không?”

Đường Lâm ngoan ngoãn gật đầu: “Ngủ rất thoải mái, em phát hiện, nhiệt độ ở chỗ này rất dễ chịu, không nóng không lạnh!”
Trên đường, anh nhìn thoáng qua Lưu Tử Duệ và Âu Kiệt, cho bọn họ một ánh mắt nhớ theo kịp.

Người tài xế đang quay đầu muốn rời đi, nhưng nhìn thấy Lưu Tử Duệ và Âu Kiệt đã đi theo phía sau, vừa định nói chuyện thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, u tối kia của Thiết Lang, ông ta vẫn hậm hực ngậm miệng.

Lão Thất của nhà họ Hoàng Phủ, ông không thể động vào được.
“Không không không, thích thì thích nhưng chưa đến mức muốn ở lại đây!”

Đường Lâm liếc nhìn Thiết Lang, âm thầm thở dài.

Cô chỉ cảm thấy từ khi đến nhà họ Hoàng Phủ, Thiết Lang thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Mà đôi mắt tối màu của Thiết Lang lại dần tối sầm lại, tuy rằng không nói gì nhưng trong ánh mắt anh lại xuất hiện một tia sắc bén.

Anh không nói chuyện, sau khi Đường Lâm cảm khái xong thì đột nhiên nhận ra anh đang im lặng.

“Ặc, sao anh không nói gì, có phải suy nghĩ quá nhiều không?”
Trong vô thức cô vươn tay sờ vị trí bên cạnh, chơi mát lạnh, rõ ràng Thiết Lang đã rời được một lúc lâu.

Cô dụi dụi mắt, sau khi ngồi dậy, liền nghe thấy từ cửaa phòng bên cạnh, nghe loáng thoáng thấy tiếng nói chuyện.

Cô đi theo hướng âm thanh, cuộc trò chuyện đột nhiên dừng lại.
Cô liếc mắt nhìn Thiết Lang bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn, ngăm đen, góc cạnh rõ ràng của anh hoàn toàn không nhìn ra được suy nghĩ thật sự của anh.

“Được, chuẩn bị xe!”

Không ngờ Thiết Lang lại không từ chối.
Trong căn phòng mang phong cách cổ xưa, sau khi họ đến nơi đã được dẫn đến trong một căn gác lửng có cảm giác cổ xưa.

Vừa vào cửa, Đường Lâm mới ngạc nhiên nhận ra, tất cả mọi thứ được bố trí bên trong đều rất giống với gia đình ở cổ đại.

Bàn ghế gỗ lim khắc hoa văn, tranh thư pháp phòng cảnh nông thôn, núi rừng, bình hoa trang trí bằng sứ Thanh Hoa, còn rất nhiều nữa.
Khi nhìn thấy Thiết Lang, ánh mắt ông ta sáng ngời, lập tức cười nói: “Thất gia, cụ chủ đang tổ chức tiệc ở Cảnh Viên, muốn mời ngài qua đó dùng bữa cùng nhau!”

Cụ chủ?!

Vừa nghe thấy xưng hô như vậy, trong đầu Đường Lâm lập tức xuất hiện khuôn mặt của Hoàng Phủ Liên Thành.
Lưu Tử Duệ quay lưng lại, vội vàng nói: “Chính là người tài xế đến đón chúng ta buổi chiều, ông ta nói muốn gặp anh!”

“Ừ, biết rồi!”

Thiết Lang kéo Đường Lâm, dẫn theo Lưu Tử Duệ cùng đi xuống tầng, đúng là người tài xế kia đang đứng ở góc phòng khách.
Từ tận đáy lòng, Đường Lâm không muốn nhìn thấy Thiết Lang như vậy.

Bởi vì quan tâm cho nên mới sốt ruột.

“Xin lỗi!”
Người tài xế kia cũng ngạc nhiên mừng rỡ, liên tục gật đầu: “Thất gia, di chuyển là được, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi!”

Rõ ràng, người lái xe kia cũng đã chuẩn bị mới đến.

Thiết Lang không nói nữa mà dắt Đường Lâm đi ra ngoài.
Đường Lâm ôm Thiết Lang, cũng không biết mình có thể nói gì nữa.

Chỉ im lặng ở cạnh anh.

“Lão đại, dười tầng có người đến! Ôi, ôi, tôi không nhìn thấy gì cả!”
“Được ạ, cảm ơn ngài Hoàng Phủ!”

“Con bé này, đến bây giờ còn xa lạ với bố như thế? Nếu bố nhớ không nhầm, hai đứa các con chắc là đã đăng ký rồi chứ!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.