Thiên Đường Có Em

Chương 1135: Giận mà không dám nói gì!



Đường Lâm ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Thiết Lang, thấy khuôn mặt nghiêm túc của anh thì cũng không hỏi nhiều.

Khi họk bước xuống cầu thang, những người đàn ông chạy lên đón bọn họ cũng đi theo phía sau.

Lưu Tử Duệ và Âu Kiệt không bicết đã bị chen chết ở chỗ nào rồi. Ngôi nhà này quá lớn, anh ta không cẩn thận là liền bị lạc đường.

Vừa mới đi xuống cầu thang một đoạn thì anh ta suýt nữa đã bị lạc đường rồi.

“Theo sát vào!”
Nếu không có người ngoài ở đây, giờ cô thật sự rất muốn cười.

Chờ lát nữa không có ai đến đây, cô chắc chắn phải hỏi Thiết Lang một chút, rốt cuộc thì anh và nhà này có thâm cừu đại hận gì mà mới trở về đã làm anh thay đổi lớn như vậy.

“Thất gia, hoan nghênh trở về!”
Giây tiếp theo, anh ta nhìn về phía Đường Lâm, “Chú Bảy, không biết đây là...”

“Không biết thì đừng hỏi!”

Lời nói lạnh lùng của Thiết Lang suýt nữa thì làm Đường Lâm bị rét cóng.
Đứng ở trên quảng trường, người đàn ông đeo khuyên tai đã đi tới phía sau lưng anh.

Thiết Lang cũng không thèm nhìn anh ta, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía chiếc xe điện màu trắng ở đằng xa đang phóng nhanh tới đây, một lúc sau mới trầm giọng trả lời: “Không chắc chắn!”

“Vậy à!” Nghe được câu trả lời của Thiết Lang, người đàn ông dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nói thật, đây là lần đầu tiên Đường Lâm nhìn thấy biểu cảm và giọng nói như vậy của Thiết Lang.

Cho dù là ai nhìn vào cũng thấy, dường như anh cũng không muốn nhiều lời với đối phương.

Quả nhiên, anh nói xong một câu thì người đàn ông kia liền ngậm miệng lại với vẻ mặt hơi khó coi.
Thiết Lang nghiêm mặt ném cho Lưu Tử Duệ một ánh mắt nghiêm khắc.

Thấy thế, Lưu Tử Duệ và Âu Kiệt lập tức đứng nghiêm, “Vâng, lão đại yên tâm, chắc chắn theo kịp!”

Đường Lâm: ...
Đi từ trên tầng xuống, đứng ở trên quảng trường, Đường Lâm mới nhận ra những thứ caô vừa nhìn thấy chỉ là một góc của tảng băng.

Nhà họ Hoàng Phủ lớn hơn tưởng tượng của cô nhiều, với lại, thỉnh thoảng có những chiếc xe điện chạy qua xung quanh, nơi đây nghiễm nhiên giống như một thành phố nhỏ.

“Nhà anh... lớn như vậy!”
Nghĩ như vậy, Đường Lâm cũng không giấu diếm, rất thoải mái nói: “Em thích cái mà anh thích!”

Mặc dù nói ra những lời này hơi kỳ lạ, nhưng đây cũng là suy nghĩ thật sự trong lòng Đường Lâm.

“Chú Bảy, lần này trở về sẽ ở lại bao lâu?”
Đúng lúc này, chiếc xe điện màu trắng từ xa đã đến gần, dừng lại trước mặt Thiết Lang.

Hai người đang ông mặc âu phục màu đen bước từ trên xe xuống, khuôn mặt lạnh lùng, giống như Thiết Lang.

“Ừ!”
Thiết Lang đáp lại, kéo Đường Lâm lên xe điện, theo sau là Lưu Tử Duệ và Âu Kiệt.

Mà khi người đàn ông ra đón nhìn thấy cảnh này, đáy mắt xuất hiện tia sắc bén, bước lên một bước, cười nói: “Chú Bảy, cùng đi đi, đúng lúc cháu cũng lâu rồi không gặp ông nội!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.