Đường Lâm nhanh chóng ngắt lời của Tiêu Yến Thanh, khôn1g để cho bà ta có cơ hội nào xin lỗi.
Có những chuyện, không phải cứ xin lỗi là được. Vì quá bất ngờ nên bà ta hoảng loạn vô cùng.
Bà ta nghĩ hôm nay về đây, mọi thứ có thể trở về như ban đầu.
Không ngờ đây lại là lần nói lời chia tay cuối cùng sao?! Tiêu Yến Thanh ngập ngừng vài giây, cuối cùng vẫn không nói thêm gì, chỉ trả lời 7một câu qua loa.
Ông gật đầu như đã hiểu: “Ừ, vậy là được. Sau này, phải biết chú ý sức khỏe bản thân!”
Nghe thấy c2âu nói này, mắt Tiêu Yến Thanh liền ửng hoe. Nhưng từ trước tới nay không có cái gọi là nếu như.
Cả ông và Đường Lâm đều im lặng nghe Tiêu Yến Thanh nói.
Không biết có phải do bà đã chịu hình phạt từ tòa án lương tâm hay không, bà ta khóc nấc lên. Tiêu Yến Thanh hơi khó chấp nhận, dù bà ta đã làm sai gì đi nữa thì đó cũng là do ân oán năm đó tích tụ lại.
Nếu thật sự nói đến lỗi thì cũng không phải lỗi của mình bà ta.
“Ông à, ông... “ Lời này là ông nói.
Sắc mặt của Tiêu Yến Thanh rõ ràng có thoáng chút ngẩn ngơ khi nghe những lời này.
Theo suy nghĩ của bà ta, nếu là Đường Lâm nói ra những lời này thì bà ta vẫn có thể hiểu và chấp nhận. Bà ta nghẹn ngào nhìn ông, khóe miệng nhợt nhạt run rẩy, dường như bà ta đã nh0ịn rất lâu, nhưng vẫn không thể cản được những giọt nước mắt tuôn rơi: “Ông à, con gái, xin lỗi, thật sự xin lỗi. Là lỗi của tôi, tất cả là do tôi, tôi cũng không biết khi ấy mình đã bị gì nữa, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi làm ra những chuyện đó với hai người, hai người tha thứ cho tôi, tôi thật sự đã biết sai rồi!”
Dù là nước mắt hay sự áy náy thì Tiêu Yến Thanh của giây phút đó cũng đã thể hiện rất chân thành.
Nếu như ban đầu tất cả mọi chuyện không xảy ra, vậy có lẽ bây giờ họ vẫn là một gia đình vui vẻ hòa thuận. “Haizzz... “
Lúc này,2 ông Đường đột nhiên thở dài một tiếng. Ông không nhìn Đường Lâm lấy một lần, đánh mắt sang nhìn Tiêu Yến Thanh: “A Thanh, dạo này 7bà thế nào?”
“Tôi... tôi vẫn ổn!” Nhưng giờ đây đích thân ông đã nói như vậy. Bà ta chợt hiểu ra, giây phút bà ta rời đi cũng đồng nghĩa với việc không thể quay lại ngôi nhà này được nữa.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Tiêu Yến Thanh lập tức trắng bệch.
Đôi môi bà ta run rẩy, nhìn ông Đường: “Ông à, tôi... tôi chỉ có một mình, còn cả... Mục Dương... “ Ông Đường thở dài: “Bà không cần phải nói gì nữa, nếu thực sự còn điều gì muốn dặn dò, chỉ cần nói với giúp việc là được!”
Nói với giúp việc là được...
Câu nói đó đã dập tắt hoàn toàn hi vọng cuối cùng trong lòng của Tiêu Yến Thanh.