Cô cau mày nhìn Tiêu Yến Thanh, mặc dù trong lòng không hề có bất kỳ cảm tình nào với bà ta, nhưng máci tóc bạc hai bên thái dương chỉ trong mấy ngày của bà ta khiến Đường Lâm cảm thấy hơi khó chịu.
“Con… con gái...”a Sau khi bà ta ngồi xuống, Đường Lâm bất ngờ nhìn về phía ông Đường. Cô nhướng mày, trầm giọng hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
“Không… không có chuyện gì...”
Nghe vậy, Đường Lâm quay sang nhìn Tiêu Yến Thanh: “Xin lỗi, tôi không hỏi bà!” “Mời bà ngồi!”
Một chữ “bà” đã vạch ra ranh giới cho mối quan hệ đã từng thân thiết giữa họ.
Đôi mắt Tiêu Yến Thanh lóe lên, trong mắt vụt qua vẻ tự giễu. Khi thấy dáng vẻ uy nghiêm và hành động cố ý làm khó Tiêu Yến Thanh của Đường Lâm, ông Đương thở dài: “Chúng ta còn chưa nói chuyện gì, đang chờ con!”
“Hả, đợi con làm gì? Con tưởng những gì cần nói đều đã nói hết rồi!”
Nếu nói trong lòng Đường Lâm không có cảm giác gì đối với Tiêu Yến Thanh, đấy là điều không thể nào. Dù cho chuyện đã qua được vài năm, thậm chí là vài chục năm, nhưng những đau khổ mà trước đây Tiêu Yến Thanh gây ra cho cô, không phải muốn quên là có thể quên.
Dù cho giờ đây trông bà có vẻ thê thảm, nhưng đây cũng chính là những hậu quả mà bà ta phải tự gánh chịu.
Khi chưa thấy Tiêu Yến Thanh, Đường Lâm nghĩ bản thân có thể lạnh lùng mà đối diện với bà ta. Rõ ràng là ông không thể nghe tiếp được những lời nói mang đầy tính sát thương này của Đường Lâm nữa.
Đường Lâm liếc nhìn ông, không nói thêm nữa, chỉ là vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt lại càng thêm rõ ràng.
“Không sao, ông không cần cản con bé. Con bé nói không hề sai.” Tiêu Yến Thanh đang ngồi đối diện với ông, vừa thấy Đường Lâm lập tức đứng lên, vẻ mặt tỏ ra hơi mất tự nhiên.
Đường Lâm nhếch môi không nói gì, sau khi bước vào thì đóng cửa lại rồi ngồi xuống bên cạnh bà ta.
Tiêu Yến Thanh cảnh giác nhìn Đường Lâm, thấy cô không nói lời nào thì cũng không dám ngồi xuống nữa. Vào thời khắc này, Tiêu Yến Thanh lại bất ngờ lên tiếng bênh vực Đường Lâm.
Nhưng vì đã quá muộn, nói gì thì cũng đã trở nên vô nghĩa.
“Con gái, tôi biết mọi người dù thế nào cũng không thể tha thứ cho những việc trước đây tôi làm. Tôi cũng đã biết bản thân đã sai, lần này quay về, tôi thực sự không có suy nghĩ nào khác, tôi thật lòng chỉ muốn thăm mọi người, chỉ vậy mà thôi!”