Thiên Đường Có Em

Chương 1126: Đừng tức giận!



Đường Lâm cảm động trước những gì mà Lãnh Mục Dương đã nói với cô.

Đã từng có rất nhiều lần, cô muốn làm thế nào để giả1i thích cho anh hiểu những gì đã xảy ra trước đó. Lãnh Mục Dương tỏ vẻ thần bí nhìn Đường Lâm: “Đương nhiên rồi, đến lúc đó em sẽ biết!”

“Được rồi!”
Có lẽ đã tháo gỡ được khúc mắc, cho nên giọng điệu nói chuyện của Đường Lâm và Lãnh Mục Dương cũng thoải mái hơn.

Có đôi khi, không có chuyện gì mà giữa con người với nhau không thể nói ra được.
Như mà bây giờ, nhìn bà ấy xuất hiện trước mặt mình, nói cô không có cảm giác gì là hoàn toàn không phải.

“Sao thế? Không vui à?”
Cô nàng này thật sự rất hiếm thấy.

Yến Thất vừa vào cửa liền nhiệt tình lôi kéo Đường Lâm nói chuyện thường ngày, mà Thiết Lang và Lãnh Mục Dương lại nhìn nhau, hai người cũng không nói gì mà đi tới bên cạnh phòng khách để hút thuốc, nói chuyện phiếm.
Vẻ mặt của cô có vẻ không thoải mái lắm, cô không nói gì mà lập tức đi thẳng đến bên cạnh Thiết Lang, hơi dựa vào người anh, không nói một lời.

Thấy thế, Thiết Lang cau mày: “Làm sao vậy?”
Ngoài hai chữ này ra, Đường Lâm không biết mình còn có thể nói gì nữa.

Lãnh Mục Dươ7ng mím môi nhìn cô, cuối cùng cười nói: “Em xem em kìa, đã nói không cần khách sáo như vậy.”
“Đương nhiên là có việc!”

Yến Thất nhìn Đường Lâm và cười, mặc dù các cô không tiếp xúc nhiều, nhưng Đường Lâm rất thích tính cách của Yến Thất.
“Hả? Ở đâu?”

“Nhà Hoàng Phủ!”
“Còn có gì không thể nói với anh à?”

Vừa nghe thấy lời này, viền mắt Đường Lâm liền đỏ ửng.
Không phải anh không muốn đưa Đường Lâm về, nhưng anh phải chuẩn bị đầy đủ trước khi đưa cô trở về.

Mặc dù ít khi can thiệp vào nhà Hoàng Phủ, nhưng anh vẫn biết rõ tình hình loạn trong giặc ngoài ở đó.
Thiết Lang liếc anh ấy, không quan tâm lắm, lên tiếng.

“Nghe nói bây giờ, hai người còn giới hạn ở mức cầm tay nhau?”
Nhưng khi thật sự đến giờ phút này, cô mới cảm thấy tất cả đều là dư2 thừa.

“Cảm ơn...”
Đường Lâm tức giận bĩu môi: “Đã hơn nửa tháng rồi, em còn tưởng anh không định đưa em về đó, cho nên em cũng không hỏi, anh cũng biết từ trước đến nay em vẫn hiểu chuyện như vậy mà!”

“Tức giận à?”
Sau khi Lãnh Mục Dương châm một điếu thuốc, liền nhìn Thiết Lang trêu tức: “Cuối cùng thì hai người định thế nào?”

“Định cái gì?”
...

Những ngày sau đó có lẽ là khoảng thời gian thoải mái và hạnh phúc nhất của Đường Lâm trong thời gian gần đây.
Về phía xí nghiệp của Diệp thị ở bên kia, cô đã hoàn thành xong việc bàn giao.

Không có áp lực công việc, cũng không có những chuyện rắc rối vụn vặt, hầu như ngày nào cô cũng dính lấy Thiết Lang.
“Cho dù là chuyện trong quá khứ, em cũng hoàn toàn không thể quên được! Em tưởng rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng khi vừa nhìn thấy bà ấy, cảm giác trong lòng vẫn không thể lừa người được!”

Thiết Lang cười nhéo khuôn mặt căng thẳng của cô: “Không vượt qua được cũng không sao, không quên được cũng không việc gì, coi như là một ván game thôi!”
Nói xong, mặt mũi Thiết Lang khẽ thay đổi, đôi mắt anh hơi lóe lên, giọng nói trầm thấp: “Sau lễ, tôi sẽ dẫn cô ấy quay về nhà họ Hoàng Phủ một chuyến!”

“Quyết định rồi à?”
“Đến lúc đó sẽ biết, cũng không phải chuẩn bị cho cậu, cậu tò mò như vậy làm gì?”

Lãnh Mục Dương: “…”
Đường Lâm gật đầu, vẫn mím môi không nói gì.

Thiết Lang nghi ngờ nhìn Lãnh Mục Dương, người sau cũng không giấu diếm: “Mẹ tôi đến rồi, lần này là muốn bà ấy đến gặp bố!”
“Ừ!”

Lãnh Mục Dương nhìn vẻ mặt đầy ẩn ý của Thiết Lang, nói: “Tại sao tôi lại cảm thấy cậu đang chuẩn bị gì đó nhỉ?”
“À!”

Thiết Lang cười khẽ, bất kể biểu cảm của Đường Lâm như thế nào, anh đều thấy vô cùng đáng yêu.
“Ừ, vậy cậu đi trước đi!”

“Được!”
Tới gần trưa, còn chưa đến bữa trưa mà Lãnh Mục Dương và Yến Thất đã cũng nhau trở về biệt thự nhà họ Đường.

Khi thấy bọn họ đến, Đường Lâm ngạc nhiên: “Sao hai người đã về rồi!”
“Chuẩn bị sắp xong rồi, vài ngày nữa sẽ tặng em!”

“Yo, thần bí như vậy?” 0
Cô xoay người lại đối mặt với Thiết Lang, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của anh, hơi thở dài: “Vừa nghĩ đến bà ấy, em liền nghĩ đến khoảng thời gian chúng ta bị chia cách năm đó, tất cả những tổn thương mà anh phải gánh chịu đều là vì bà ấy, nên trong lòng hơi khó chịu mà thôi!”

Thấy Đường Lâm đau khổ, Thiết Lang lập tức ôm lấy rồi vỗ nhẹ vào lưng cô: “Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi!”
Nói chung là, Đường Lâm mà có biểu cảm như vậy thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.

Thiết Lang còn chưa dứt lời, Lãnh Mục Dương vừa đưa tay rút đầu thuốc lá trong miệng ra, vừa nhìn cô hỏi: “Bà ấy đến rồi?”
“Anh cũng biết an ủi thật đấy. Chơi game thì ai lại dành cả đời để chơi game chứi!”

Biết tâm trạng của Đường Lâm không tốt, nói lý lẽ cũng chẳng ích gì. Anh không nói thêm lý lẽ gì nữa, mà kéo Đường Lâm vào lòng, trầm giọng nói: “Liên hoan xong, về nhà cùng anh đi!”
Nếu muốn đưa cô về, chắc chắn anh phải chuẩn bị một số thứ.

“Anh cười cái gì, có gì buồn cười chứ!”
Có lẽ là mấy ngày qua quá thoải mái cho nên Đường Lâm gần như quên mất người tên Tiêu Yến Thanh này.

Đúng vậy, trước đó cô đã nói với Lãnh Mục Dương rằng cô muốn Tiêu Yến Thanh chấm dứt với ông Đường.
Đã sắp sang năm mới, đi đâu cũng nhìn thấy giăng đèn kết hoa và bầu không khí vui mừng.

Hôm nay, Đường Lâm đang bàn bạc với Thiết Lang sau tết sẽ đi nghỉ ở đâu.
Thiết Lang nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận của Đường Lâm, nở nụ cười ranh mãnh, tóm lại vẫn có chuyện có thể thu hút sự chú ý của cô, chỉ cần cô không vướng vào những người và việc không quan trọng đó là được!

“Em không dám, anh đường đường là một thủ trưởng lớn như vậy, làm sao em dám tức giận!”
Lãnh Mục Dương bị sặc bởi câu nói bất ngờ của Thiết Lang, anh ấy thật sự không ngờ một người đàn ông thường ngày có vẻ rất lạnh lùng, dứt khoát, lại có thể ngây thơ như vậy?!

“Cậu định cứ như vậy mãi à? Không phải đã đăng ký rồi à!”
Nghe thấy lời này, đôi mắt Thiết Lang khẽ động: “Vớ vẩn! Cái này là ai nói...”

“Khụ khụ!”
Ai mà không có lòng hiếu kỳ chứ!

Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, Đường Lâm lại đột nhiên đi từ ngoài cửa vào.
Thiết Lang nhìn Đường Lâm ở bên cạnh, nhìn vẻ hờ hững trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô là anh đã đọc được vẻ khó chịu của cô.

Đường Lâm vô thức gật đầu, sau đó như nghĩ tới cái gì đó lại lắc đầu.
“Ừm, em biết rồi, sau này7 sẽ không khách sáo với anh đâu! Anh đã chuẩn bị xong quà tân hôn của em chưa?”

Đường Lâm vừa chuyển chủ đề, lập tức k2hiến Lãnh Mục Dương dở khóc dở cười.
Đường Lâm nghe thấy tiếng cười của Thiết Lang thì bỗng chốc cảm thấy rất mất mặt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.