Thiên Đường Có Em

Chương 1125: Em không cần giải thích!



Đêm đó, sau khi Đường Lâm và Thiết Lang trở lại biệt thự nhà họ Đường, vừa vào nhà liền thấy Lãnh Mục Dương đang ngồi hút thuốc một mình trên ghếk sô pha.

Nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện ở trong phòng khách, Lãnh Mục Dương nhướng mày hỏi: “Đã về rồi à?” Dường như Thiếat Lang biết Đường Lâm có chuyện muốn nói với Lãnh Mục Dương, cho nên anh thấp giọng nói một câu, sau đó quay người đi lên tầng.

Đường Lâm nhìn bóng dáng của anh, trong lòng càng thêm cảm động.
“Ừ, bố đâu?”
Lãnh Mục Dương bĩu môi chỉ về phía trên tầng: “Có lẽ là đi ngủ rồi!”

“Bọn em nói chuyện đi, anh đi gặp bố!”
“Sao? Anh nói là...”

Đường Lâm không ngờ tới, lời nói của Lãnh Mục Dương lại khiến cô rất ngạc nhiên.
Trên đời này, dường như chỉ có anh là thật sự hiểu cô nhất.

Lãnh Mục Dương nhìn Đường Lâm đi đến ngồi đối diện mình, anh cười nói: “Em muốn nói chuyện gì?”
“Thật ra cũng không phải là nhiều tâm sự, chỉ là cho đến hôm nay, cho đến bây giờ anh cũng không nghĩ rằng, người bên cạnh mình sẽ làm ra chuyện như vậy. Chỉ cảm thấy rất mỉa mai!”

Vừa dứt lời, Đường Lâm mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cô nghĩ tất cả đều là do trùng hợp mà thôi.

“Bà ấy làm nhiều việc như vậy, cho dù như thế nào, bố cũng muốn cho em một lời giải thích. Mà lời giải thích của ông ấy chính là như vậy!”
Trong lòng Đường Lâm vẫn luôn muốn nói với anh một lời xin lỗi.

Mặc kệ Tiêu Yến Thanh làm gì, nhưng cô tin chắc chắn Lãnh Mục Dương không biết những chuyện này.
Nghe được câu trả lời của Lãnh Mục Dương, cô biết nụ cười mỉa mai kia của anh không phải nhắm vào cô.

“Anh cũng đừng nghĩ nhiều, không phải chúng ta có thể kiểm soát được việc này! Hơn nữa, đều là quá khứ rồi!”
Lãnh Mục Dương ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: “Chuyện đã qua rồi, nhưng trong lòng lại không thể nào bỏ qua được. Đây là chuyện mà em muốn nói với anh sao?!”

Đường Lâm suy nghĩ trăn trở, nhẹ nhàng thở dài nói: “Cũng không phải! Sau khi chuyện đó xảy ra, chúng ta còn chưa từng ngồi xuống nói chuyện với nhau. Em biết đối với anh, chuyện của dì Lưu có thể rất khó chấp nhận. Nhưng em càng muốn nói với anh, cho dù trước kia như thế nào, nhưng từ tận đáy lòng, em đã sớm xem anh là anh trai của em. Vậy nên em không muốn giữa chúng ta có hiểu lầm hay khúc mắc gì, nếu chuyện không phát triển đến nước này, em cũng sẽ không khiến anh khó xử như vậy...”
“Em gái, em nghĩ nhiều rồi!”

Lãnh Mục Dương bật cười, lắc đầu: “Anh chưa bao giờ trách em, hơn nữa, có một số việc, anh tin em cũng không muốn như vậy. Thật ra em không cần phải để tâm như vậy. Em biết mà, thật ra ngày đó, sở dĩ công khai tất cả mọi chuyện trước mặt mọi người đều là ý của bố!”
“Không, là nhìn thấy anh gần đây hình như có nhiều tâm sự. Có phải vì...”

Đường Lâm chưa nói xong, tim cô như thắt lại khi nhìn thấy nụ cười lạnh lùng, mỉa mai kia trên khóe môi Lãnh Mục Dương.
Ánh mắt Đường Lâm hơi hốt hoảng, nhìn Lãnh Mục Dương, nhưng trong đầu lại toàn là hình bóng khuôn mặt của ông Đường.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.