Chính sự tích tụ qua năm tháng đã dẫn đến bkây giờ bà ta căm hận đến nỗi không tài nào quên được.
Đúng vậy, chính là căm hận. Đường Lâm cụp mắt xuống, không biết nên mở lời thế nào.
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn trầm thấp vọng lại từ ngoài cửa: “Mẹ sai rồi!”
Đúng lúc này, Lãnh Mục Dương lên tiếng. Hồi đó, cô nhớ khi lần đầu tiên Lãnh Mục Dương đến nhà, mặc dù cảm thấy có chút bất ngờ nhưng cô cũng không mấy khó chịu với chuyện này.
Tuy nhiên, Đường Lâm quả thật không biết đến những điều mà Tiêu Yến Thanh vừa nói.
Lúc này, phòng khách bỗng im lặng một cách lạ thường, câu hỏi của Tiêu Yến Thanh khiến bố cô trầm tư hồi lâu. Có lẽ nỗi hận thù trong lòng của Tiêu Yến Thanh đã trỗi dậy.
Lúc này, khuôn mặt bà ta đã trở về với dáng vẻ ngày xưa, gò mà dữ dằn và méo mó khiến Đường Lâm cảm thấy vô cùng xa lạ.
“Thì ra là vậy. Vậy bao nhiêu năm qua chắc dì cũng vất vả lắm khi phải ở lại nhà họ Đường diễn kịch lâu như thế!” “Ông nói không sai. Lúc đầu khi bước vào ngôi nhà này, tôi đã hứa với ông rằng tôi sẽ yêu thương nó như con gái ruột của mình. Nhưng ông cũng thấy đấy, nó trông giống hệt mẹ của nó. Ông nói xem làm sao tôi có thể bình tĩnh khi ngày nào cũng phải đối mặt với nó chứ? Hơn nữa, không phải chỉ có mỗi nó là con của ông, Lãnh Mục Dương cũng là con ruột của ông mà, thế nhưng ông đã đối xử với nó thế nào? Sau khi chào đời, ông liền gửi nó tới nhà họ Lãnh, nói là vì muốn cho nó một cuộc sống tốt đẹp, thế nhưng còn tôi thì sao? Lúc đó tôi chỉ biết giương mắt nhìn con trai mình gọi người khác là mẹ, đến tư cách để nói chuyện với nó cũng không có! Ông có từng nghĩ rằng làm thế này là không công bằng với tôi không?”
Có lẽ khi nhắc đến chuyện đau lòng, Tiêu Yến Thanh với vẻ mặt dữ dằn ngay lập tức bật khóc.
Bà ta túm chặt vạt áo của mình và khóc không ngừng. Phụ nữ ấy mà, dù cho đã từng chịu nhiều bất công vì một người đàn ông, thế nhưng họ vẫn cứ mù quáng như vậy. Mặc dù biết rằng Đường Lâm vô tội, bà ta vẫn muốn trả thù cô.
Đương nhiên ông Đường cũng có để ý đến ánh mắt của Tiêu Yến Thanh.
Ông từ từ nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới đành thở dài: “A Thanh, năm đó người có lỗi với bà là tôi, bà hà tất phải gây khó dễ cho con bé!” Bởi vì hận ý điên cuồng nên hai cmá Tiêu Yến Thanh gần như vặn vẹo.
Bà ta đứng đó, dáng vẻ dịu dàng thường ngày không còn nữa. Thay vào đó là đôi mắt bà taa đỏ rực và điên cuồng nghiến răng nghiến lợi.
“Chỉ vì chuyện này?” “Thế nhưng ông đã làm gì chứ? Hồi đó ông nhận lại con của chúng ta, nhưng lại không thể danh chính ngôn thuận cho nó một danh phận, thậm chí đến họ cũng không thể cho nó, thế mà ông còn bắt tôi phải hứa rằng không được để Lãnh Mục Dương có ý nghĩ nhòm ngó những thứ thuộc về Đường Lâm. Rốt cuộc ông xem mẹ con tôi là gì chứ?”
Sau khi nghe câu này, Đường Lâm bỗng quay sang nhìn bố cô.
Đây quả thật là điều mà cô không ngờ tới. “Ha ha ha, Đường Lâm, cảm giác thế nào khi mất đi tình cảm chân thành? Khi tận mắt chứng kiến Thiết Lang chết trước mặt mình, cô có cảm nhận được nỗi đau khổ thấu tận xương tủy đó? Nếu có thì chắc cô cũng hiểu được rằng tôi đã đau đớn đến nhường nào khi hồi đó phải trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ cũng như những ngày tháng phải đến làm người ở cho nhà người ta để có thể nuôi sống đứa con trong bụng mình!”
Dường như Tiêu Yến Thanh đã đổ hết mọi tội lỗi cho Đường Lâm về tất cả những bất công và và những gì bà ta phải trải qua trong quá khứ.
Lúc này, Cố Hân Minh đang ngồi bên cạnh cau mày, nói: “Những chuyện này cũng đâu phải do Đường Lâm gây ra. Mặc dù không nên nhưng tôi cũng phải nói một câu, oan có đầu, nợ có chủ. Bà hận Đường Lâm có phải đã quá cực đoan rồi không?” Sau khi nghe Cố Hân Minh nói, ánh mắt của Tiêu Yến Thanh bống lóe lên, bà ta đau khổ nhìn về phía bố của Đường Lâm.
Vào khoảnh khắc đó, điều đáng buồn là bọn họ đều cảm nhận được sự dịu dàng từ ánh mắt đó của Tiêu Yến Thanh.
Và sự dịu dàng đó chính là vì ông Đường. Đường Lâm hờ hững nhìn bà ta. Cô cảm thấy trái tim phụ nữ quả nhiên như kim đáy biển.
Chuyện đã xảy ra mấy chục năm trước mà lại có thể khiến một người căm hận sâu đậm như vậy, thậm chí không ngại ra tay với thế hệ sau.
“Ha, chỉ vì chuyện này sao? Cô nói nghe dễ dàng lắm. Đường Lâm, cô thử hỏi bố cô xem, một người được người đời kính trọng, năm đó đã đối xử với tôi như thế nào? Bởi vì xuất thân của mẹ cô chính là thứ mà ông ta muốn, thế nên ông ta đã nhẫn tâm bỏ rơi tôi và đứa bé trong bụng để quay về với mẹ của cô! Vì vậy, năm đó mẹ của cô đã cướp đi mọi thứ của tôi. Nếu không thể trả thù bà ta, vậy thì tôi sẽ nhắm vào con gái của bà ta, như thế thì có gì không được chứ?” Không ai biết anh ấy đi vào từ lúc nào.
Lúc này, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy trông rất lạnh lùng, ánh mắt còn chất chứa một nỗi buồn thăm thẳm.
“Con…” Khi nói ra lời này, thật ra trong lòng Đường Lâm không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Chỉ là cô cảm thấy có chút tiếc nuối.
Cô vốn còn tưởng rằng bố cô có thể an dưỡng tuổi già bên cạnh dì Lưu.
Thế nhưng giờ đây, mọi thứ dường như chỉ là sự thù hận sâu thẳm trong lòng của một người phụ nữ, chính vì nó nên mới cố tình vun đắp nên mái ấm này cùng với sự ấm áp và hòa thuận đầy hão huyền. Nhìn thấy Tiêu Yến Thanh như vậy, đột nhiên Đường Lâm cảm thấy rất đau lòng.
Đời này của cô cứ bị mắc kẹt giữa hai người đàn ông.
Một người là bố cô và người kia là Lãnh Mục Dương. “Con… con nói cái gì?”
“Không chỉ có mẹ mà ngay cả Đường Lâm cũng không biết chuyện này. Những điều ông ấy cho con nhiều hơn rất nhiều so với những gì mẹ nhìn thấy!”
Tiêu Yến Thanh vô cùng hoảng hốt.
Dường như bà ta không hề ngờ rằng mọi chuyện lại có kết cục như vậy.