Ánh mắt Tiêu Yến Thanh hoảng hốt một lúc. Bà ta nhìn ông, khóe miệng nhế1ch lên một nửa nhưng cũng không nói ra một lời nào. Về phần ông Đường, mặc dù ông không nói một lời, nhưng trên khuôn mặt trầm tĩnh của ông cũng tràn đầy vẻ thất vọng.
Hơi thở của Tiêu Yến Thanh dần trở nên dồn dập. Bà ta nhìn Đường Lâm thật sâu, sau đó lại nhìn sang người bên cạnh, một lúc sau mới bật khóc kể lể: “Con gái, sao con có thể nói như vậy với dì... Hơn nữa, làm sao dì có thể làm những chuyện này với con, dì...” Ngay sau đó, Đường Lâm thở dài, nói với ánh mắt chua xót: “Có lẽ cả hai người đều không ngờ cái chết của Thiết Lang là cú sốc quá lớn đối với tôi. Vào khoảnh khắc anh ấy chết, tôi không chỉ nhớ lại mọi chuyện mà còn phá bỏ mọi tầng thôi miên của các người, nhớ lại mọi chuyện! Dì Lưu, dì luôn miệng nói muốn tốt cho tôi, dì còn muốn nói gì nữa không?”
Đường Lâm đã che giấu một phần sự thật khi kể lại. Bà ta không nói gì, tất cả mọi người đều nhìn bà ta, bầu không khí trong phòng khách vô cùng nặng nề.
Sắc trời dần dần tối. Bà ta cúi đầu đi về phía phòng bếp dưới ánh nhìn của mọi người.
<7br>Không ai ngăn cản bà ta, cũng không ai mở miệng nói chuyện.
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp liếc nhìn về phía phòng bếp. Sa2u đó, anh ấy cụp mắt xuống, dường như có một nụ cười lạnh lùng thoáng qua trên khóe môi. “Tôi cũng hy vọng mình đã hiểu lầm, vậy nên tôi mới muốn dì lặp lại câu tôi đã nói vừa rồi, đúng lúc để kiểm chứng xem tôi có hiểu lầm hay không!”
Đường Lâm hoàn toàn không có lời nói và tính cách dịu dàng thường ngày, trong mắt cô có quá nhiều cảm xúc phức tạp đến nỗi ngay cả trái tim cô cũng tràn ngập cảm xúc khác nhau. Đường Lâm ngồi trên sô pha với vẻ mặt thản 0nhiên. Mặc dù biểu cảm vừa rồi của Tiêu Yến Thanh vô cùng đáng thương, nhưng trong lòng cô hoàn toàn không thể gợi lên nổi một chút đồng cảm nào.
Vài phút sau, Tiêu Yến Thanh đi rồi trở về, trên tay bà ta cầm theo một cái khay. Sau khi lần lượt đặt ly nước trước mặt mọi người, bà ta mới lặng lẽ ngồi xuống, đôi mắt ửng đỏ. Vuốt gọn tóc, bà ta nhìn ông Đường, nói: “Ông à, tôi không quên lời hứa với ông khi đó! Vậy nên... sao tôi có thể hại con bé được!” Cô cũng không đề cập đến việc ông Đường đã sắp xếp nhà thôi miên để cởi bỏ từng tầng thôi miên một.
Đường Lâm vừa dứt lời, Tiêu Yến Thanh mãi lâu vẫn không lên tiếng. Nhưng bây giờ mũi tên đã lên dây, vậy mà bà ta vẫn không chịu nói gì cả.
Thành thật mà nói, Đường Lâm rất thất vọng. Hóa ra bà ta tranh thủ cơ hội vào bếp rót nước để làm công tác tư tưởng thật tốt.
Nhưng nếu bà ta có thể thành thật thừa nhận những gì mình đã làm, có lẽ trong lòng Đường Lâm sẽ hơi thay đổi một chút cái nhìn đối với bà ta. Ông Đường nghe vậy, ánh mắt lập tức lạnh lẽo, nhìn Tiêu Yến Thanh, lạnh lùng khẽ gằn với thái độ kiên quyết: “Nói!”
Thậm chí Tiêu Yến Thanh còn hơi rùng mình vì một chữ này. Đường Lâm không hề che giấu chút gì. Tất cả những người có mặt đều đổ dồn mắt về phía Tiêu Yến Thanh bởi vì lời nói của cô.
“Con gái, dì, dì thật sự không biết con đã...” Cô cười lạnh: “Dì Lưu, tôi cứ nghĩ đã đến nước này, dì sẽ biết cái gì có thể nói và cái gì không thể nói. Nhưng dì thật sự làm tôi rất thất vọng. Nếu ban đầu dì dám tìm người thôi miên tôi với Lý Hãn thì tại sao bây giờ lại không dám thừa nhận chứ?”
“Chuyện này... sao vậy được? Con gái, có phải con hiểu lầm không?” Tiêu Yến Thanh nhìn cô không chớp mắt, như thể đang đợi cô nói tiếp.
“Thật ra tôi chỉ muốn biết, tại sao dì lại hận tôi như vậy, lại muốn thôi miên tôi. Nếu Thiết Lang chết thì có lợi gì cho dì chứ?” “Tiêu Yến Thanh!” Trong khi bà ta còn đang phủ nhận, sự kiên nhẫn của Đường Lâm đã cạn kiệt: “Dì chỉ cần nói cho tôi biết tại sao dì lại hận tôi đến vậy, tại sao nhất định phải chia rẽ tôi và Thiết Lang, đối với dì, khiến tôi khổ sở có phải là mục đích của dì không? Bây giờ dì không thừa nhận có còn ích gì không? Có phải dì muốn tôi gọi Lý Hãn đến đây để đối chất một lần nữa thì dì mới chịu nói ra phải không?”
Đường Lâm lạnh lùng cắt ngang lời nói của Tiêu Yến Thanh. Chuyện đi đến nước này, bất kỳ ai cũng không quay đầu lại được nữa.
“Con gái, dì...” Mọi người đều nhìn Đường Lâm với biểu cảm khác nhau, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Đây là lần đầu tiên Đường Lâm nói điều này trước mặt người ngoài. “Dì Lưu, lúc ấy sau khi tôi bị bom nổ bị thương, là Lý Hãn đã cứu tôi, dì biết không?”
Đường Lâm khéo léo kể lại những gì đã xảy ra sau khi cô mất tích. Cô cảm thấy dường như không cần phải khách sáo với bà ta nữa.
Bởi vì tiếng gào của Đường Lâm, trong phòng khách yên tĩnh lạ thường. Không đợi ông Đường mở miệng, Đường Lâm thở dài thườn thượt rồi nhìn Tiêu Yến Thanh không chớp mắt, nói: “Dì Lưu, nếu dì đã nói không làm hại tôi thì dì có thể nói lại một câu ‘Để cả đời này con gái cô ta không bao giờ có được tình yêu’ một lần nữa không?”
Khi cô nói xong, sắc mặt Tiêu Yến Thanh lập tức tái nhợt. “Dường như dì không nghĩ tới Lý Hãn lại nhúng tay vào việc dì thôi miên tôi. Lúc đầu dì mong muốn dùng thuật thôi miên để khiến tôi quên hết mọi chuyện, nhưng cuối cùng Lý Hãn đã thay đổi tầng thôi miên. Mặc dù tầng thứ ba thật sự là cái chết của Thiết Lang mới có thể khiến tôi nhớ lại mọi thứ, nhưng... tôi đã nhớ lại tất cả những chuyện dì tham gia sau khi tầng thứ hai được cởi bỏ. Dì và Lý Hãn hợp sức, nhưng hẳn dì không ngờ cuối cùng anh ta lại chuyển tất cả ký ức làm hại tôi lên dì.”
Lời giải thích này khiến Tiêu Yến Thanh ngừng rơi nước mắt, biểu cảm cũng đanh lại. Những bông tuyết rải rác rơi xuống từ trên trời. Cũng không biết đợi bao lâu, Tiêu Yến Thanh đột nhiên bật cười.
Tiếng cười chậm rãi và trầm thấp của bà ta rất đáng sợ.