Giọng cô gái vang dội, đưa tới không ít người chú ý. Nghe được tin người giảng bài đã xuất hiện, mọi người đồng loạt nhường ra một lối đi.
- Hắn. . . Hắn. . . Chính là Trương lão sư?
Nhìn thấy thanh niên bị bản thân "giáo huấn " đang chậm rãi đi về phía tỷ thí đài, khóe miệng Lưu Huân co giật liên tục.
Không phải nói Trương lão sư gần hai mươi tuổi sao?
Tại sao trông hắn lại trẻ như vậy. . .
Quan trọng là, ngươi giảng bài cho nhiều người như vậy, không thể thay một bộ quần áo đẹp hơn được sao? Đằng này ngươi lại mặc một bộ quần áo bình thường còn không đáng một kim tệ…
Cũng quá tùy hứng đi!
Nhớ lại bản thân lúc nãy nói đối phương chen ngang, Lưu Huân cảm thấy muốn khóc.
Nếu như hắn không chen ngang đi vào, bản thân và mọi người nghe bài giảng thế nào? Uống gió tây bắc sao?
Tuy nhiên, hắn cũng không thể suy nghĩ nhiều, bởi vì. . . Trương lão sư ở giữa tỷ thí đài đang bắt đầu giảng bài rồi.
Thanh âm được chân khí lan truyền đến mấy vạn người trong quảng trường nghe rõ từng chữ như vang ở bên tai.
Vừa mới bắt đầu, Lưu Huân còn chưa để ý. Dù sao trong ba năm qua, hắn đã sớm quen nghe danh sư giảng bài. Tuy nhiên, không lâu sau, sắc mặt hắn đỏ lên, ánh sáng trong mắt nhấp nháy như uống rượu tiên.
Mặc dù kiến thức Trương lão sư giảng giải chỉ là những lý luận trụ cột nhất về Tụ Tức cảnh, Đan Điền cảnh, nhưng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, ngôn ngữ chỉ thẳng vào bản chất của tu luyện. Khi nghe được những lời của hắn, chân khí trong cơ thể vậy mà tự động bị dẫn dắt, không tự chủ được dựa theo chỉ thị vận chuyển.
Vận chuyển một lát sẽ phát hiện toàn thân sảng khoái. Tu vi bị mắc kẹt mãi không có tiến bộ bỗng chậm chạp tăng lên một tia.
Mặc dù chỉ là một chút xíu, nhưng lại tương đương với mấy ngày đường khổ công.
Chỉ nghe kiến thức căn bản lại có thể gia tăng tu vi. . .
Không phải tận mắt nhìn thấy, không ai có thể tin được. Dù là lão sư cảu hắn giảng bài cũng không đạt được hiệu quả như vậy.
Lưu Huân bị rung động mạnh, không tự chủ được nhìn về phía những người khác. Lúc này hắn mới phát hiện, gần như tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong bài giảng, nghe như si như say. Nhất là Ngọc nhi và những người chỉ có tu vi Tụ Tức cảnh, tu luyện theo lời nói của hắn dẫn tới linh khí cuồn cuộn mà đến, giúp cho mỗi người đều có tiến bộ cực lớn.
Còn có không ít người đạt tới điểm tới giới hạn, nhao nhao đột phá.
- Chẳng lẽ là. . . sư ngôn thiên bẩm trong truyền thuyết?
Con ngươi Lưu Huân co rụt lại, đột nhiên xiết chặt nắm đấm.
Trong truyền thuyết, có những danh sư cao cấp khi giảng giải nội dung đạt đến nguồn gốc của tu luyện sẽ hình thành một khu vực đặc biệt. Ở trong khu vực này, người học tập sẽ không tự chủ được vận chuyển chân khí trong cơ thể dựa theo tiếng nói của hắn, từ đó trong lúc vô tình đạt được tiến bộ.
Chuyện này hắn đã từng nghe lão sư nói một lần, đáng tiếc, dù là hắn cũng chưa từng thành công.
Nghe nói, kể danh sư tam tinh, tứ tinh muốn làm được như vậy đều rất khó khăn. Một minh tinh lão sư chưa đến hai mươi tuổi làm sao làm được?
Điều này. . .
Ta không nhìn lầm chứ!
- Không sai, đây chính là sư ngôn thiên bẩm. Mặc dù chỉ là hình thức ban đầu đơn giản nhất nhưng lại là sự thực.
Trong khi Lưu Huân còn đang hoài nghi, Lưu Lăng và những người khác đột nhiên đứng dậy, con ngươi co vào, râu trắng như tuyết không ngừng run rẩy.
- Sư ngôn thiên bẩm cũng không phải là năng lực đặc biệt của danh sư. Để tạo ra tình huống này, nhất định phải thỏa mãn hai điều kiện. Thứ nhất, nội dung giảng giải phải đi thẳng vào bản chất của tu luyện, không có sai lầm chút nào! Thứ nhị, người giảng bài nhất định phải có được Minh Lý cảnh tâm như chỉ thủy, đồng thời mức độ đạt tới ba trở lên!
Trang sư cũng há to miệng.
Sư ngôn thiên bẩm khác với sự mê hoặc của võ kỹ. Nó không phải là dùng ngôn ngữ đầu độc người tu luyện, mà là ngôn ngữ tự nhiên phù hợp bản chất đại đạo, vì vậy dẫn dắt lực lượng vô hình giữa thiên địa.
Lý do danh sư được người ta kính trọng chính là nhờ loại năng lực này.
Ngôn xuất pháp tùy, lời nói ra tự mang quy tắc.
Muốn kích hoạt sư ngôn thiên bẩm, không những người giảng bài biết bản chất của tu luyện, mà còn cần phối hợp Minh Lý cảnh từ ba trở lên, nếu không sẽ không thể thu hút được nhiều người nghe theo họ như vậy.
- Chẳng lẽ. . . Hắn đã đột phá tâm như chỉ thủy, đồng thời. . . đạt tới ba rồi?
Trịnh Phi cũng mở to hai mắt nhìn về phía Trương Huyền, đầu óc choáng váng.
Hôm qua mới nói với hắn về chuyện tâm cảnh, gia hỏa này cái gì cũng không biết. Vậy mà hôm nay đã đột phá, thậm chí còn đạt tới ba. . .
Mặc dù tiêu chuẩn khảo hạch danh sư là ba, nhưng không phải tất cả mọi người vừa mới đột phá đã đạt đến cấp bậc này.
Tựa như mấy người bọn hắn, thời điểm lúc trước đột phá cũng chỉ đạt khoảng một phẩy năm. Sau đó đi theo danh sư tu luyện không biết bao lâu mới chậm chạp tấn thăng, đạt được tư cách khảo hạch.
Gia hỏa này hôm qua mới biết, vậy mà hôm nay đã đột phá chỉ trong một ngày…
Có cần nhanh đến vậy không?
Người khác đột phá thì khó khăn như leo lên đỉnh núi. Còn ngươi lại giống như ăn cơm uống nước, đơn giản như vậy. . .
- Độ sâu linh hồn đạt tới ba, lại có năng lực của thư họa sư cùng luyện đan sư, xem ra vị sư huynh này của chúng ta đã đủ tư cách khảo hạch danh sư a!
Lưu Lăng kích động nói.
Trước đó hắn còn đang nghĩ, Trương Huyền cần phải mất không ít thời gian nữa mới có thể khảo hạch, bởi vì, độ sâu linh hồn cần thời gian tích lũy. Không ngờ, mới một đêm không gặp, hắn chẳng những đột phá tâm như chỉ thủy, thậm chí còn làm cho mức độ đạt đến ba trở lên.
Cái gì gọi là thiên tài, hắn đây mới là mẹ nó thiên tài.
Cùng hắn so sánh, rất nhiều nhân vật lợi hại bọn họ thấy trước đó đều yếu đến mức không thể yếu hơn nữa.
Khó trách có thể trở thành thân truyền đệ tử của Dương sư. Thiên phú như vậy quả là quá kinh thế hãi tục.
Trong khi mấy người còn đang rung động, những người dưới đài đều nghe như si như say. Không biết qua bao lâu, Trương Huyền ngừng lại.
- Đa tạ Trương lão sư giảng bài!
Đám người từ trạng thái đặc thù tỉnh táo lại, họ đều nhận ra mình được lợi ích không nhỏ, vì vậy đồng loạt quỳ xuống đất.
Từ hôm nay trở đi, vị Trương lão sư trước mắt này đã trở thành một nữa người thầy đối với bọn hắn. Đây là một loại tình nghĩa mà cả đời cũng không thể quên.
Nếu không, sẽ bị lương tâm cắn rứt, tất cả mọi người phỉ nhổ.
Trương Huyền cũng không nghĩ đến sẽ có hiệu quả tốt như vậy. Điều này hoàn toàn khác với lúc giảng bài cho Trịnh Dương, Triệu Nhã và những học sinh còn lại. Hắn hài lòng gật đầu, vừa đi xuống khỏi tỷ thí đài đã bị Lưu Lăng và mọi người vây quanh.
- Sư huynh , ngươi có thể để ta. . . kiểm tra độ sâu linh hồn của ngươi một chút hay không?"
Lưu Lăng kích động thân thể run rẩy.
- Độ sâu linh hồn?
Không nghĩ tới đối phương vừa mở miệng lại chính là việc này, Trương Huyền cảm thấy xấu hổ, xấu hổ vô cùng.
- Hay là thôi đi, mức độ của ta. . . quá thấp! Ta không muốn tự bêu xấu trước mặt mọi người. . .
Độ sâu linh hồn của hắn chỉ có không phẩy một, nếu thật để cho mấy người biết, nhất định sẽ cười đến rụng răng.
Tốt nhất không nên tự bêu xấu.
- Quá thấp?
Thân thể ba vị danh sư lung lay sắp ngã. Mức độ trê nba mà vẫn còn thấp?
Hơn nữa, ngươi tỏ ra xấu hổ là có ý gì?
Là cảm thấy mức độ đạt tới ba không đáng giá nhắc tới?
Mẹ nó! Những danh sư học đồ khác chỉ cần đạt từ ba trở lên sẽ cảm thấy thỏa mãn, tự nhận là thiên tài trăm năm mới gặp, hận không thể cho người trong thiên hạ đều biết. Ngươi ngược lại tốt, lại còn tỏ ra vô cùng xấu hổ. . . không nên nhắc đến!
Đại sư huynh, yêu cầu của ngươi cũng quá cao đi!
- Có thể nói ra sư ngôn thiên bẩm, Minh Tâm cảnh tất nhiên phải vượt qua ba. Ta muốn nhìn xem. . . mức độ của sư huynh rốt cuộc là bao nhiêu!
Những danh sư như bọn họ cố gắng cả một đời cũng chưa chắc có được một lần. Vậy mà gia hỏa này cái gì cũng không biết. . .
Cố nén buồn bực trong lòng, Trang Hiền giới thiệu kỹ càng một lần, lúc này mới nhìn thấy thanh niên ở đối diện mở to hai mắt nhìn mình, biểu lộ vẻ không thể tin được.
- Ngươi nói. . . Độ sau linh hồn của ta ít nhất đạt từ ba trở lên? - Trương Huyền tưởng mình đang nằm mơ.
Hôm qua hắn vừa mới kiểm tra, chỉ có không phẩy một. Tại sao hôm nay đột nhiên tăng lên thành ba rồi?
- Đúng vậy, sư huynh. Chẳng lẽ ngươi đột phá tâm như chỉ thủy mà không kiểm tra một chút?
Đối với sư huynh cái gì cũng không hiểu trước mắt này, Lưu Lăng và mọi người nói không nên lời.
Những người khác đột phá đều hận không thể gióng trống khua chiêng, khoe khoang cho tất cả mọi người đều biết. Gia hỏa này lại hoàn toàn ngây thơ, ngay cả mình cũng không rõ ràng.
Cũng quá khiêm tốn đi!
- Chẳng lẽ. . . Là trang sách màu vàng đó?
Không để ý tới biểu tình bội phục của bọn họ, Trương Huyền đang nghĩ tới một chuyện.
Hôm qua trang sách màu vàng biến mất, hắn lại không phát hiện bất kỳ tác dụng nào của nó. Chẳng lẽ. . . Trang sách đó giúp độ sâu linh hồn của hắn tăng lên?
Có thể lắm!
Trên ngọc thạch xuất hiện một con số.
Trương Huyền còn chưa kịp nhìn, bỗng thấy đám người Lưu Lăng ở xung quanh nhìn chằm chằm vào mình như nhìn thấy quái vật.
- Sư huynh, độ sâu linh hồn của ngươi. . .
Toàn thân Lưu Lăng, Trang Hiền và Trịnh Phi run rẩy như lên cơn động kinh.