Không nghe giải thích còn tốt, vừa nghe xong hắn càng cảm thấy khó hiểu. Cả người hắn co giật như lên cơn động kinh.
Là một học sinh của danh sư, hắn hiểu rõ danh sư có địa vị cao bao nhiêu.
Ngay cả Quốc vương bệ hạ của Thiên Huyền vương quốc cũng không dám có hành động bất kính trước mặt họ.
Một câu có thể đồ thành, một lời có thể diệt quốc.
Đây chính là danh sư!
Đại sư huynh của danh sư?
Có lầm hay không?
Lúc nào Thiên Huyền vương quốc lại xuất hiện một nhân trâu bò như vậy rồi?
Trong nháy mắt đó, hắn đã vô thức nhận định người vừa nói đến và Trương Huyền hắn biết không phải là cùng một người.
Đó là một phế vật, còn đây là Đại sư huynh của danh sư, sao có thể so sánh được?
Trong lòng suy nghĩ lung tung, hắn tiếp tục đi theo mọi người tiến vào Hồng Thiên học viện.
Điều đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt hắn là một đám đông khổng lồ, người nào cũng cầm giấy bút, vẻ mặt hào hứng đi đến tỷ thí đài.
- Đây là. . . độc hành hiệp nổi danh Vương quốc, Thương Tùng kiếm khách Bạch Tùng? Dám cười thiên hạ đao khách Chu Hoằng Nghị? Một đao chấn càn khôn Triệu lão gia tử? Độc tí chấn bát phương Diệp Thiên Hùng? Ngươi chắc chắn. . . Những người này đều tới nghe giảng?
Lưu Huân nhận ra không ít nhân vật nổi tiếng trong đó, người hắn run rẩy suýt nữa ngất đi.
Những người này đều là siêu cấp nhân vật nổi tiếng khắp Thiên Huyền vương quốc trong nhiều năm qua. Ngay cả phụ thân hắn, Lưu gia tộc trưởng cũng phải tôn trọng bọn họ, không dám khinh thường. Thậm chí Quốc vương bệ hạ cũng khó có thể mời bọn họ đến Vương cung. Vậy mà bây giờ tất cả đều cầm giấy bút, cao hứng chờ đợi. . .
- Hôm qua Trương lão sư nói sẽ giảng. Tin tức này được lan truyền vô cùng rộng, vì vậy họ đều đến đây.
- Khoan đã, ngươi nói. . . giảng về kiến thức căn bản trong tu luyện?
Lưu Huân lảo đảo một cái, suýt chút nữa bị sặc.
Bài giảng về kiến thức căn bản thường có nội dung về cách tu luyện như thế nào, cách hội tụ linh khí, cách dùng linh khí rèn luyện thân thể. . . Nhưng kiến thức này quả thực có ích với võ giả tầng hai trở xuống. Nhưng những trưởng lão, tộc trưởng, đại cao thủ Thông Huyền cảnh này chạy tới đây làm cái quỷ gì?
Ngươi chắc chắn bọn họ đều đến đây nghe giảng mà không phải đến đây giết người phóng hỏa a?
- Đúng vậy a! Lúc ấy ta ở ngay gần tỷ thí đài, nghe rất rõ ràng! - Ngọc nhi gật đầu. Nàng nhớ lại tư thế oai hùng của Trương lão sư ngày hôm qua, cả người bỗng trở nên hồi hộp.
Vô số đại cao thủ Thông Huyền cảnh chạy tới nghe giảng về kiến thức cơ bản trong tu luyện?
Dù thế nào Lưu Huân cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Quả nhiên tới chậm rồi. . .
Ngay khi hắn vẫn đang choáng ngợp và cảm thấy khó tin vì những gì vừa nghe được, bỗng nghe thấy biểu muội hô lên một tiếng. hắn giật mình ngẩng đầu nhìn lại, con ngươi chợt co vào.
Trước mắt hắn, sân tỷ thí của Hồng Thiên học viện vốn rộng lớn vô cùng, có thể chứa trên vạn người, vậy mà giờ phút này đã đầy kín. Có không ít người lấy chăn đệm nằm trên đất, xem ra hôm qua bọn họ đã ở lại nơi này cả đêm không về.
- Những người ở phía trước là… lão sư của học viện?
Ngồi ở phía trước là lão sư của học viện. Mặc dù bọn hắn không nằm nghỉ trên đất, nhưng từ những hạt sương trên vai có thể nhận ra họ cũng đã chờ ở đây cả đêm.
Trước đó Lưu Huân còn cảm thấy biểu muội và mọi người quá vội vàng, trời vừa mới sáng đã đổ xô đến nghe bài giảng diễn ra vào buổi trưa. Không ngờ, lão sư trong học viện và những người này còn chờ cả đêm.
- Chỗ ngồi không có, chúng ta cũng chỉ có thể đứng. . . – Vẻ mặt Ngọc nhi đầy đau khổ.
Phía trước bọn họ đã đông nghịt người. Ngoại trừ những lão sư, học viên của Hồng Thiên học viện, còn có tất cả người của các thế lực lớn trong Thiên Huyền Vương thành cũng chạy đến. Nếu không biết hắn đã sớm biết là do có người giảng bài, e rằng sẽ hoài nghi có người tổ chức một cuộc phản loạn, muốn lật đổ Vương quốc.
- Ngọc nhi, Trương Huyền tiền bối… lão nhân gia… rốt cuộc là ai?
Cố nén rung động trong lòng, Lưu Huân lần nữa nhìn về phía biểu muội.
Ánh mắt mờ mịt đã trở nên nóng bỏng.
- Tiền bối? Lão nhân gia?
- Đúng vậy a! - Lưu Huân gật đầu.
Theo hắn thấy, dù là lão sư của hẵn cũng không thể làm cho nhiều người tới nghe lý thuyết căn bản như vậy.
Vị Trương lão sư này là sư huynh của danh sư, mặc dù không phải danh sư nhưng khẳng định cũng không thể ít tuổi. Hắn xưng hô là tiền bối, lão nhân gia không sai được.
- Khụ khụ, Trương Huyền lão sư vẫn chưa đến hai mươi tuổi, còn không lướn bằng ngươi. . . – Thấy hắn nói nghiêm túc, khuôn mặt Ngọc nhi đỏ lên.
- Không đến hai mươi? - Lưu Huân cứng đờ.
Chưa đến hai mươi. . . sư huynh của danh sư. . . Để nhiều người cam tâm tình nguyện chờ cả đêm như vậy chỉ vì nghe một buổi giảng bài công khai?
- Đây. . .
Lưu Huân cảm thấy tam quan của mình đều bị đổi mới, thực sự nhịn không được, mở miệng hỏi:
- Ngươi. . . Có thể kể một chút cho ta về chuyện của Trương lão sư không?
- Nhắc tới vị Trương lão sư, có lẽ nên bắt đầu từ sứ giả bình trắc, a… không, bắt đầu từ việc dạy học viên dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. . .
Nàng còn chưa nói hết câu, bỗng nghe thấy phía trước trở nên ồn ào. Ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là có bad lão giả đang đi nhanh tới. Ba người đi đến chỗ nào, chỗ ấy mọi người nhao nhao tránh ra một con đường.
- Là. . . Bắc Hư Vương quốc Lưu sư, Trang sư? Còn có. . . Hàn Vũ Vương quốc Trịnh sư?
Nhìn thấy ba bóng người, Lưu Huân lập tức nhận ra ngay.
Làm danh sư học sinh, hắn đã may mắn gặp ba người này hắn một lần. Lúc ấy, lão sư của hắn cũng phải cung kính, tự nhận mình không bằng họ.
Không nghĩ tới vậy mà ba người lại đến Thiên Huyền vương quốc, hơn nữa...
- Chẳng lẽ. . . bọn hắn cũng đến nghe giảng bài?
Mãnh liệt rung động làm hắn ngẩn người.
- Đúng vậy a! Trương lão sư chính là Đại sư huynh của ba người bọn họ!
Ngọc nhi gật đầu.
- Bọn họ. . . - Lưu Huân suýt khóc. Hắn vốn đang cảm thấy bản thân trở thành học sinh của danh sư, ra ngoài học tập ba năm, trở về có thể khoe khoang một phen, bây giờ mới biết. . .
Cái gì cũng không bằng người ta.
Không đủ hai mươi tuổi đã trở thành minh tinh lão sư, càng là sư huynh của tam đại danh sư. . .
Trương lão sư này rốt cuộc là người như thế nào?
. . .
Khi Trương Huyền tỉnh lại sau giấc ngủ đã gần giữa trưa. Hắn để Tôn Cường chuẩn bị đồ ăn, ăn một bữa ngon lành, lúc này mới đi bộ đến học viện.
Hắn vốn cho rằng còn chưa đến giờ bắt đầu sẽ không có người nào tới, nhưng khi nhìn thấy sân tỷ thí chật như nêm cối, hắn lập tức giật nảy mình.
Hôm qua quá nhiều người muốn làm học sinh của hắn, không còn cách nào khác nên hắn mới thuận miệng đồng ý mở một buổi giảng bài công khai.
Hắn vốn cho rằng không có người nào tới. Xét cho cùng, đây chỉ là một buổi giảng giải cơ sở tu luyện, chỉ có hiệu quả với người từ Chân Khí cảnh trở xuống... Bây giờ lại nhiều người đến như vậy, làm cái quỷ gì?
- Xin lỗi, xin nhường đường một chút, có thể cho ta đi qua sao?
Tỷ thí đài đã bị mọi người vây chật kín một vòng lớn, đi nửa ngày cũng không tìm thấy lối vào. Trương Huyền thực sự nhịn không được, vỗ vỗ vai một thanh niên phía trước.
- Đi vào, làm sao? Ngươi muốn chen ngang? Vừa mới sáng sớm ta đã đến đây xếp hàng để nghe Trương lão sư giảng bài. Ngươi đứng xếp hàng đi!
Thanh niên hơi không kiên nhẫn khoát tay áo.
Nói thật, Lưu Huân rất buồn bực.
Mắt gia hỏa này cũng quá mù đi!
Hắn và muội muội đã xếp hàng từ sáng sớm, vậy mà đến bây giờ vẫn chỉ có thể đứng ở bên ngoài. Ngươi giữa trưa mới đến, thế mà muốn ta tránh ra. . . Nói đùa cái gì?
Xung quanh nhiều người như vậy, ngươi lại nhất định muốn ta nhường đường, bắt nạt ta vừa trở về sao?
Hơn nữa, dù ta tránh ra, ngươi có thể đi được bao xa!
- Xếp hàng phía sau?
Trương Huyền bất ngờ. Gia hỏa này chui từ đâu ra vậy?
- Đúng vậy! Hoặc là đến từ sớm, hoặc là xếp hàng phía sau. Bây giờ mới tới mà còn đòi chen ngang. . . Huynh đệ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Dù ta cho ngươi đi vào, nhưng người ở bên trong cũng sẽ đánh chết ngươi đó!
Lưu Huân rất nghiêm túc nói.
Nghe xong sự tích của Trương Huyền lão sư, hắn phục sát đất, cũng rốt cuộc hiểu được vì sao những người này lại kéo nhau đến nghe giảng.
Học sinh thân truyền của danh sư trên nhị tinh, bồi dưỡng các học sinh tầng một Tụ Tức cảnh trong nửa tháng ngắn ngủi chiến đấu với cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong. . . Bất kể một thành tích nào cũng đáng giá vô số người đến đây!
Dù không phải đến học tập thì cũng là thừa cơ giao lưu làm quen!
Vạn nhất Dương sư tự mình đến đây, vậy thì càng hoàn mỹ.
Nói trắng ra, những cường giả Thông Huyền cảnh này tới đây không phải để nghe giảng mà là muốn tìm cơ hội lôi kéo quan hệ, thậm chí nhìn xem có thể liên hệ với Dương sư hay không.
- Đa tạ. . .
Trương Huyền được nhường đường, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiến lên phía trước một bước. Hắn đang muốn tiếp tục đi lên, một cô gái ở phía trước dường như nghe thấy tiếng ồn ào nên quay lại nhìn.