Giữa quý II năm nay, tiến độ nghiên cứu ứng dụng "Kéo Gen" của Thịnh Phóng Sinh Vật vẫn rất đáng lo ngại. Vì vậy, Thịnh Phóng Sinh Vật đã đầu tư hơn 3 tỷ tệ trong quý I, nhưng lại như muối bỏ bể, không thấy chút hiệu quả nào.
Báo cáo kinh doanh khó coi khiến Thịnh Thiếu Du vừa mới ngồi vào ghế chủ tịch cảm thấy mất mặt. Việc anh kiên quyết cải cách nhân sự trong nhóm nghiên cứu đã động chạm đến lợi ích của phe bảo thủ, nếu không đưa ra được thành tích nổi bật để chứng minh, những lời phàn nàn ban đầu sẽ biến thành cơn thịnh nộ tập thể.
Thịnh Thiếu Du chịu áp lực lớn từ mọi phía, một mặt yêu cầu tiếp tục tăng cường đầu tư nghiên cứu và phát triển, mặt khác yêu cầu bộ phận nhân sự phối hợp với các chuyên gia săn người, đưa ra những lời mời chào hấp dẫn hơn đến nhiều chuyên gia trong và ngoài nước trong các lĩnh vực ứng dụng.
Ngay khi Thịnh Thiếu Du đang gặp khó khăn, đoàn đại biểu bộ phận kinh doanh quốc tế của X Holdings đột nhiên đến Giang Hộ, bắt đầu tiếp xúc với nhiều tập đoàn sinh học tiềm năng hợp tác tại Giang Hộ.
Trong danh sách được mời, tập đoàn HS bất ngờ có mặt. Ngoài HS, X Holdings còn mời nhiều doanh nghiệp có quy mô, năng lực sản xuất và thành tích kinh doanh trước đây kém xa Thịnh Phóng.
Nghe nói người phụ trách đoàn là Thường Tự.
Nghĩ đến khuôn mặt góc cạnh, đường nét cứng rắn của thư ký Thường, Thịnh Thiếu Du gần như nghi ngờ mình đã làm sai điều gì đó khiến đối phương phật lòng trong bữa tiệc tối của chủ tịch hội thương mại Giang Hộ. Nếu không thì tại sao trong số rất nhiều doanh nghiệp được mời, lại thiếu mất Thịnh Phóng Sinh Vật, doanh nghiệp dẫn đầu về mọi mặt?
Nhưng sao có thể chứ? Thịnh Thiếu Du nhớ lại biểu hiện của mình tối hôm đó, tuy không thể nói là hoàn hảo nhưng ít nhất cũng vừa phải và lịch sự, sao lại không lọt vào mắt xanh của cánh tay phải của người đứng đầu X Holdings hiện nay?
Đúng là họa vô đơn chí, ngay khi Thịnh Thiếu Du đang tăng ca liên tục, xoay sở đủ đường thì kỳ mẫn cảm* của anh lại đến.
*Alpha có kỳ mẫn cảm, Omega có kỳ phát tình, còn Beta thì không có.
Ban đầu chỉ là mệt mỏi. Mỗi ngày tan làm về nhà, đừng nói là ra ngoài giao lưu tiệc tùng, anh mệt đến mức không muốn nói chuyện. May mà hoa lan nhỏ thích yên tĩnh, thấy Thịnh Thiếu Du mệt mỏi cũng ngoan ngoãn không đến làm phiền.
Dưới sự hướng dẫn của Thịnh Thiếu Du, kỹ thuật massage của Hoa Vịnh tiến bộ vượt bậc, tối nay thấy Thịnh Thiếu Du mệt mỏi đến mức vai cứng đờ, cậu chủ động đề nghị massage cho anh.
Thịnh Thiếu Du bước vào căn phòng trống được thiết kế riêng để làm spa, tắm rửa xong liền nằm sấp xuống. Bàn tay mềm mại của Omega đặt trên da, hương lan nồng nàn thanh tao khiến anh buồn ngủ, sự mệt mỏi nhiều ngày cũng được xoa dịu, nhưng cơn khát hương lan trong cơ thể lại càng rõ ràng hơn.
Thịnh Thiếu Du nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ đến việc chiều nay Trần Phẩm Minh nhắc nhở anh, tốt nhất nên tranh thủ tham gia bữa tiệc tối. Đó là bữa tiệc giao lưu do một doanh nhân giàu có lâu năm ở Giang Hộ tổ chức, diễn ra vào ngày mai, hôm nay họ mới biết Thường Tự cũng sẽ tham gia.
Thịnh Thiếu Du sắp đến kỳ mẫn cảm vốn không định tham gia bất kỳ hoạt động công khai nào, nhưng nghĩ đến việc trưởng đoàn đại biểu của X Holdings sẽ có mặt, anh vẫn quyết định đi, cùng lắm thì dán miếng ức chế. – Alpha sắp đến kỳ mẫn cảm thường sẽ bồn chồn, khó kiểm soát việc giải phóng pheromone, cực kỳ thù địch với những cá thể cùng giới tính với mình và khao khát sự an ủi của pheromone Omega.
Nếu nói Alpha khác giải phóng pheromone chỉ là thiếu ý thức cộng đồng, thì Alpha cấp S giải phóng pheromone một cách mất kiểm soát giữa chốn đông người quả thực là một thảm họa.
Trước đây, khi sắp đến kỳ mẫn cảm, Thịnh Thiếu Du thường sẽ dẫn một Omega bất kỳ đi nghỉ dưỡng, cố gắng không xuất hiện ở những nơi đông người. Nhưng lần này thì khác, việc Thịnh Phóng Sinh Vật đầu tư vào ứng dụng "Kéo Gen" là vô hạn, nếu không thể tiết kiệm thì chỉ có thể tập trung vào việc tìm kiếm nguồn vốn.
Thịnh Thiếu Du phải nhanh chóng tìm kiếm thêm nhiều hợp tác bên ngoài, để tạo ra nhiều nguồn máu mới cho tập đoàn Thịnh Phóng, thu được dòng tiền dương từ lợi nhuận.
Ngày diễn ra bữa tiệc, Thường Tự đến muộn, Thịnh Thiếu Du đã đến trước đợi anh ta đến sốt ruột. Thịnh Thiếu Du đã lâu không tham gia tiệc tùng, anh vừa xuất hiện, các bạn bè trên thương trường đã lâu không gặp liền kéo đến. Mùi pheromone hỗn tạp suýt chút nữa khiến Thịnh Thiếu Du sắp đến kỳ mẫn cảm choáng váng.
Vừa kiềm chế sự kích thích từ cơ thể và cảm xúc, vừa ứng phó với các đối tác kinh doanh không thể làm mất lòng, Thịnh Thiếu Du cầm ly rượu sâm panh lịch sự cụng ly với từng vị khách đến chào hỏi.
Bên cạnh, một vài người không quen biết anh, là cậu ấm cô chiêu đến để mở mang tầm mắt, tụ tập bàn tán nhỏ với nhau.
"Quả nhiên thương trường như chiến trường, không có tình cảm thật. Mọi người xem, Thái tử của Thịnh Phóng cười đến mức mặt sắp cứng lại rồi kìa."
"Nhưng mà, anh ấy thật sự rất đẹp trai! Dù không có tình cảm thật, chỉ cần khuôn mặt này, tôi cũng chịu!"
Sau một vòng giao lưu, Thịnh Thiếu Du cảm thấy miếng dán ức chế sau gáy mình hình như bị mồ hôi thấm ướt. Anh tiếp xúc với quá nhiều người, pheromone trong cơ thể đang sôi sục, có nguy cơ bị rò rỉ.
"Xin lỗi, tôi xin phép." Mỉm cười chào tạm biệt một Omega danh giá đến bắt chuyện, Thịnh Thiếu Du đặt ly rượu sâm panh lên khay của nhân viên phục vụ, vội vã đi vào nhà vệ sinh.
Miếng dán ức chế quả nhiên đã bị mồ hôi thấm ướt, mùi hương hoà quyện giữa cam đắng và rượu rum không ngừng tỏa ra từ miếng dán ướt sũng. Thịnh Thiếu Du bực bội vuốt tóc, xé miếng dán ức chế ra, lấy miếng dán mới đã chuẩn bị sẵn.
Trần Phẩm Minh luôn chú ý đến tình trạng của sếp, thấy Thịnh Thiếu Du vào nhà vệ sinh lập tức đi theo. Trong nhà vệ sinh không có ai khác, Trần Phẩm Minh vừa bước vào đã cảm nhận được một áp lực khủng khiếp ập đến.
May mà anh ta là Beta, không nhạy cảm với mùi pheromone, cố gắng chịu đựng cơn đau cúi mặt đi vào, vừa vào đã thấy Thịnh Thiếu Du đang bực bội xé lớp giấy lót của miếng dán ức chế, duỗi tay cố gắng dán miếng dán mới lên gáy.
Trần Phẩm Minh chợt muốn quay người khóa cửa nhà vệ sinh, nhưng đã muộn.
Tay Thịnh Thiếu Du đang dán miếng dán ức chế đột nhiên dừng lại, anh ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn về phía cửa. Trần Phẩm Minh chưa kịp khóa cửa liền cảm thấy có chuyện chẳng lành, Alpha cấp A đang chậm rãi bước vào cửa nhà vệ sinh, không ai khác chính là Thường Tự của X Holdings.
Thường Tự bị mùi pheromone nồng nặc của Alpha đỉnh cấp bức lui mấy bước, sắc mặt lập tức ảm đạm.
Ở cửa nhà vệ sinh, một Beta ba mươi mấy tuổi mặc vest chỉnh tề ngượng ngùng xin lỗi anh ta: "Thư ký Thường, thực sự xin lỗi."
Thường Tự nhận ra, đây là Trần Phẩm Minh, thư ký mới nhậm chức của Thịnh Phóng Sinh Vật. Anh ta không vui hỏi: "Thịnh tổng ở trong đó sao?"
Trần Phẩm Minh không thể phủ nhận, nhưng cũng không muốn thừa nhận một cách vội vàng, bởi vì không có gì khó chịu hơn việc bị pheromone cấp cao áp chế. Hơn nữa, xét theo thái độ lạnh nhạt rõ ràng của X Holdings đối với Thịnh Phóng Sinh Vật hiện nay, thư ký Thường này có lẽ đã bị sếp của anh ta vô tình đắc tội. Nếu hôm nay lại bị áp chế pheromone nữa, thì đúng là thêm dầu vào lửa. Sự va chạm như vậy không chỉ đơn giản là đắc tội, mà là sự sỉ nhục trắng trợn.
Nhưng dù Trần Phẩm Minh không nói, Thường Tự vẫn đoán ra được. Số Alpha cấp S trong bữa tiệc tối nay chỉ đếm trên đầu ngón tay, người mà Trần Phẩm Minh luôn túc trực bên cạnh, ngoài Thịnh Thiếu Du thì không còn ai khác.
Thường Tự nhếch mép: "Thịnh tổng đúng là phô trương, đi vệ sinh cũng phải dùng pheromone áp chế để chiếm cả nhà vệ sinh sao? Sự kiêu ngạo và độc đoán của Thịnh Phóng Sinh Vật, tôi đã được lĩnh giáo rồi."
Nói xong, anh ta lùi ra ngoài, lạnh lùng bỏ đi.
Để lại trong nhà vệ sinh Trần Phẩm Minh đang luống cuống và Thịnh Thiếu Du bị vạ lây.
Vốn định giả vờ tình cờ gặp mặt trong bữa tiệc, để lại ấn tượng tốt, nếu thuận lợi thì có thể tranh thủ được cơ hội đàm phán chính thức cho Thịnh Phóng Sinh Vật, không ngờ lại chết yểu từ trong trứng nước.
Kỳ mẫn cảm này dường như đặc biệt khó chịu, Thịnh Thiếu Du cảm thấy mình hơi mất kiểm soát. Ngay cả lần mẫn cảm đầu tiên, anh cũng chưa bao giờ gặp phải tình trạng không thể kiểm soát việc giải phóng pheromone.
Sự phân hóa cấp S không chỉ thể hiện ở khả năng áp chế. Alpha cấp S cũng sở hữu vóc dáng tuyệt vời, thể lực và khả năng tự chủ vượt xa các Alpha khác.
Trước khi kỳ mẫn cảm này đến, Thịnh Thiếu Du chưa bao giờ trải qua cảm giác không thể kiểm soát cơ thể mình. Nhưng lần này, pheromone của anh như thể không nghe lời, không chịu sự kiểm soát của ý chí, luôn xuất hiện vào những lúc không thích hợp.
Một ngày trước kỳ mẫn cảm, trừ nhân viên Beta, không có bất kỳ A hay O nào khác trong công ty dám đến gần vị sếp lớn sắp bùng nổ pheromone.
Thịnh Thiếu Du buộc phải tan làm sớm về nhà.
Nhưng bất ngờ là, Hoa Vịnh lẽ ra phải đi làm lại ở nhà. Thấy Thịnh Thiếu Du về sớm, cậu dường như không hề ngạc nhiên, nhíu mày bước nhanh đến đỡ anh: "Anh Thịnh, sắc mặt anh kém quá."
Hương lan thoang thoảng khiến Thịnh Thiếu Du đã bồn chồn cả ngày cảm thấy dễ chịu hơn một chút, như thể mảnh đất khô cằn nứt nẻ bỗng được tưới một dòng suối mát lạnh. Cơn khát khô cổ được xoa dịu, chỉ còn lại dư vị trống rỗng vô tận.
Thơm quá, hương lan... còn muốn nhiều hơn nữa.
Hoa Vịnh không giống như những Omega khác trong công ty đỏ mặt lén nhìn anh, cũng không giống như những Alpha khác tránh anh như tránh tà. Cậu dùng bàn tay ấm áp đỡ lấy cánh tay Thịnh Thiếu Du, dịu dàng nhìn anh: "Có muốn lên giường nằm một lát không, anh thấy khó chịu sao?"
Lên giường? Nằm một lát sao?
Thịnh Thiếu Du ôm lấy đóa hoa lan trước mặt, áp môi vào cần cổ ngát hương lan, hơi thở nóng bỏng phả vào sau tai cậu, làm nũng nói với cậu: "Hoa Vịnh, anh khó chịu quá."
Hoa Vịnh khẽ cười, dường như rất thích anh làm nũng với cậu, nhẹ nhàng ôm anh, vuốt ve lưng anh: "Em biết, em biết. Chúng ta lên giường nhé?"
"Ừm." Thịnh Thiếu Du khàn giọng nói.
Hoa Vịnh đỡ anh, dìu anh vào phòng ngủ chính, cởi áo khoác và giày cho anh. Thịnh Thiếu Du ôm chặt cậu không chịu buông, hành động quá dính người khiến Hoa Vịnh rất khó làm việc.
Nhưng đóa hoa lan không hề tức giận hay mất kiên nhẫn, cậu dịu dàng dỗ dành anh: "Anh Thịnh à, buông tay ra, nhấc chân lên, anh như vậy làm sao em cởi quần cho anh được?"
"Không buông." Thịnh Thiếu Du ôm chặt cậu không chịu buông: "Anh không muốn cởi."
Hoa Vịnh bất lực cười, tiếng cười rất nhỏ, nhưng rất dịu dàng: "Nhưng không cởi thì làm sao ngủ được?"
"Anh không buồn ngủ." Thịnh Thiếu Du vùi mặt vào cổ đóa hoa lan yêu dấu, lẩm bẩm: "Anh khó chịu quá, anh khó chịu như vậy mà em lại không đau lòng gì hết..." Anh dùng má và môi cọ xát vào cần cổ hơi lạnh của người trước mặt, nhất quyết không chịu buông tay.
Hoa Vịnh không biết làm sao với Thịnh Thiếu Du đang hiếm khi làm nũng, đành phải mặc nguyên quần áo nằm lên giường cùng anh.
Kỳ mẫn cảm của Thịnh Thiếu Du là điều nằm trong dự đoán, nhưng mức độ dính người của anh lại vượt xa mong đợi của Hoa Vịnh.
Sự dựa dẫm đáng yêu và khao khát bị kìm nén rõ ràng của Alpha khiến trái tim Hoa Vịnh trở nên vô cùng mềm mại, mềm đến mức khó tin.
Hương lan trong phòng rõ ràng nồng hơn, hòa quyện với mùi rượu nồng nặc của Alpha, trở nên quyến rũ mê người.
Thịnh Thiếu Du miệng nói không buồn ngủ, nhưng dưới tác dụng của pheromone an ủi mạnh mẽ của Hoa Vịnh, anh vẫn từ từ nhắm mắt lại. Alpha cấp S đã giải phóng pheromone áp chế suốt dọc đường, ôm chặt đóa hoa lan hoàn hảo trong lòng chìm vào giấc ngủ.
Chịu đựng pheromone nồng nặc đến mức ngay cả Thẩm Văn Lãng, một Alpha cấp S đỉnh cấp khác cũng cảm thấy đau đớn, Hoa Vịnh không hề nao núng. Cậu nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rơi xuống má Thịnh Thiếu Du, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi nhạt màu đang hé mở vô thức của Alpha.