Thèm Khát

Chương 14



Editor: Gấu Gầy

Thịnh Thiếu Du hiếm khi ra ngoài chơi một bữa, ban đầu tâm trạng rất tốt, nhưng nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Hoa Vịnh, đột nhiên cảm thấy mất hứng, sắc mặt cũng ảm đạm theo.

Tài xế rất biết nhìn sắc mặt người khác, lập tức tìm cớ rời đi, để Hoa Vịnh một mình đối mặt với Thịnh Thiếu Du rõ ràng đang quạu.

Hoa Vịnh không hỏi gì cũng không nói gì, bưng từ trong bếp ra một bát canh giải rượu cho Thịnh Thiếu Du. Nguyên liệu đều có sẵn trong nhà, chuyên gia dinh dưỡng của nhà họ Thịnh xuất thân là thầy thuốc Đông y, từ khi Thịnh Thiếu Du còn nhỏ, trong nhà đã không thiếu các loại thuốc bổ và canh thuốc.

Trong canh giải rượu có cam thảo, lẽ ra không đắng, nhưng Thịnh Thiếu Du lại cảm thấy vị đắng nồng nặc, khó nuốt.

Đặt bát xuống, anh hòa nhã hỏi hoa lan nhỏ: "Tối nay đi đâu? Bữa tiệc thế nào?"

Hoa Vịnh đứng trước ghế sofa, nhìn xuống anh. Ánh đèn trong phòng khách dịu nhẹ, nửa khuôn mặt của Hoa Vịnh ẩn trong bóng tối, không nhìn được ánh mắt, nhưng khóe miệng mím chặt, vẻ mặt có chút lạnh lùng, khiến Thịnh Thiếu Du cảm thấy khó chịu.

"Một nhà hàng Hàn Quốc, cũng được, không vui lắm." Hoa Vịnh nói.

Chất giọng của cậu hơi mềm, nói chuyện luôn chậm rãi, là kiểu giọng và ngữ điệu mà Thịnh Thiếu Du thích nhất. Thế nhưng bây giờ, tốc độ nói của cậu vẫn không nhanh, nhưng không hiểu sao lại toát ra một cảm giác áp bức nặng nề.

Điều này khiến một Alpha cấp S như Thịnh Thiếu Du cảm thấy bị xúc phạm. Da đầu anh tê dại, tay chân lạnh ngắt, ngay cả sống lưng cũng toát ra hơi lạnh, vô thức tỏa ra một luồng pheromone áp chế.

"Còn Thịnh tiên sinh thì sao?"

Thịnh Thiếu Du kiềm chế sức mạnh, nồng độ pheromone áp chế có lẽ rất thấp, Hoa Vịnh dường như không bị ảnh hưởng nhiều, cậu bước lại gần hơn, hỏi với vẻ mặt vô cảm: "Về muộn như vậy, đi đâu vậy?"

"Không nên hỏi thì đừng có hỏi." Thịnh Thiếu Du trầm mặt, anh ghét nhất Omega ỷ lại vào sự cưng chiều. Nếu người trước mặt không phải là Hoa Vịnh mà anh rất thích thì anh đã đuổi đi rồi.

"Tôi không nên hỏi sao?" Hoa Vịnh cười, nhưng vẻ mặt lại càng lạnh lùng hơn: "Mùi Omega nồng nặc như vậy, đứng ngoài cửa cũng ngửi thấy, Thịnh tiên sinh, anh bị Omega đánh dấu rồi sao?"

Muốn chọc giận một Alpha cấp S, nói anh ta bị đánh dấu chắc chắn là cách nhanh nhất.

Alpha cấp S là vua pheromone, là sự tồn tại đứng trên đỉnh kim tự tháp sinh lý loài người. Trong chiến tranh hiện đại, nói pheromone áp chế của cấp S là vũ khí sinh hóa tự nhiên cũng không ngoa. Ngay cả khi ra chiến trường, Alpha cấp S tay không tấc sắt cũng có thể dựa vào ưu thế sinh lý áp đảo để khiến tất cả Alpha và Omega cấp thấp phải quỳ rạp xuống đất.

Chỉ cần nồng độ pheromone đủ cao, dù đối phương có súng trong tay cũng vô dụng, bởi vì không còn sức. Dưới sự áp chế mạnh mẽ của pheromone, kẻ địch cấp thấp thường không thể bóp cò.

Mà Thịnh Thiếu Du chính là một Alpha như vậy, nói anh bị Omega đánh dấu quả thật là một sự sỉ nhục. Sắc mặt Thịnh Thiếu Du hoàn toàn lạnh xuống: "Hoa Vịnh." Anh nói: "Đừng quên thân phận của mình. Chuyện của tôi, hình như không đến lượt em quản."

Hoa Vịnh ngây người nhìn anh, ánh mắt xa lạ như thể đột nhiên không nhận ra anh, im lặng rất lâu, cuối cùng mới ướt mắt gật đầu: "Thịnh tiên sinh nói đúng, vậy tôi về phòng trước đây, ngủ ngon, mai gặp lại."

Thịnh Thiếu Du nắm lấy cánh tay cậu. Trong đầu anh đột nhiên lóe lên một ý nghĩ kỳ quặc, anh cảm thấy Hoa Vịnh có lẽ căn bản không hề ngủ. Bởi vì cánh tay nhỏ lộ ra ngoài áo ngủ rất lạnh, đó là nhiệt độ của việc ngồi đợi cả đêm.

Cậu đang đợi Thịnh Thiếu Du về nhà.

Lòng Thịnh Thiếu Du chợt mềm nhũn, nghĩ Omega đều cần được dỗ dành, liền mở miệng, định dỗ dành Hoa Vịnh.

Tuy nhiên, Thịnh thiếu gia bạc tình hiếm khi có tâm trạng dỗ dành người khác, nhưng Hoa Vịnh lại không cho anh cơ hội thể hiện. Những ngón tay trắng mảnh nhìn có vẻ yếu ớt nhưng lại rất mạnh, dùng sức gỡ tay Thịnh Thiếu Du ra. Đóa hoa lan mỏng manh nhưng quật cường cắn môi, im lặng quay về phòng.

Mấy ngày sau đó, mặc dù sống chung một mái nhà, nhưng Thịnh Thiếu Du lại không gặp Hoa Vịnh một lần nào.

Rõ ràng bữa sáng, bánh quy, bữa tối đều xuất hiện đúng giờ trên bàn ăn, nhưng Hoa Vịnh như thể đã cài đặt thiết bị định vị chính xác, luôn có thể hoàn hảo tránh xa Thịnh Thiếu Du.

Trong căn hộ vẫn còn lưu lại hương lan thanh nhã của cậu, thoang thoảng khắp nơi, nhưng không bao giờ nhìn thấy cậu. Thịnh Thiếu Du nhịn bốn ngày, đến ngày thứ năm cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Anh tan làm về nhà, đứng ở cửa ra vào, chỉ thấy một ánh đèn sáng trong phòng ăn, trong căn nhà trống trải không một bóng người, lập tức tức giận đập cửa ầm ầm.

Thịnh Thiếu Du bỏ đi.

– Mẹ kiếp, giận dỗi cho ai xem vậy? Không muốn gặp thì thôi, một cái bình dấm chua to đùng như vậy, ông đây không có phúc hưởng, ai thích hầu hạ thì đi mà hầu hạ! Ông đây không hầu hạ nữa!

Nhưng chưa đi được mấy bước, điện thoại đã rung lên, anh cúi đầu nhìn thì thấy tin nhắn của Hoa Vịnh.

Hoa Vịnh: "Thịnh tiên sinh, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong thời gian qua."

Thịnh Thiếu Du đang tức giận bỏ đi, vừa mới xem một tin, bước chân đã dừng lại, mắt phải giật giật, lướt xuống quả nhiên thấy thêm nhiều tin nhắn đâm vào lòng anh.

Hoa Vịnh: "Nghĩ lại thì, làm phiền anh như vậy thực sự không ổn, tôi đã tìm được chỗ ở khác, bữa tối ở trên bàn, hôm nay tôi sẽ chuyển đi. Ngoài ra, tôi sẽ trả tiền cho anh đúng hạn, nhưng nếu không có việc gì, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa."

– Chuyển? Chuyển đi đâu? Ngoài chỗ này, cậu ta còn muốn đi đâu nữa?

Cánh cửa vừa bị đóng sầm lại, ba phút sau lại bị chủ nhà mặt mày khó chịu đẩy ra. Lần này, đèn phòng khách sáng trưng, Hoa Vịnh mặc chiếc áo len cổ lọ màu sáng mà Thịnh Thiếu Du thích nhất đứng ở cửa ra vào, nửa khuôn mặt ẩn trong cổ áo, nghe tiếng Thịnh Thiếu Du bước vào nhà, cậu hơi ngạc nhiên quay người lại.

Thịnh Thiếu Du nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của cậu, rồi lại nhìn chiếc vali mà cậu đang kéo trên tay, sắc mặt càng thêm u ám.

"Đi đâu?"

"Thịnh tiên sinh." Cậu lắp bắp, mấy ngày không gặp hình như lại gầy đi, cổ tay lộ ra ngoài trông càng thêm yếu ớt, các khớp ngón tay nắm vali đỏ ửng, có chút đáng thương. Giống như một con vật lang thang bị người quản lý nơi tạm trú nhẫn tâm vứt ra đường.

Rõ ràng là cậu tự ý bỏ nhà ra đi, sao lại làm như ai ép cậu vậy.

"Vừa lúc có thể trực tiếp cảm ơn anh." Cậu mở đôi môi mà không lâu trước đây còn bị Thịnh Thiếu Du hôn mạnh, nhỏ giọng phân định ranh giới với anh: "Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong những ngày qua, Thịnh tiên sinh, tạm biệt." Nói xong, cậu kéo vali, không ngẩng đầu đi ra ngoài.

Thịnh Thiếu Du khoanh tay, thờ ơ dựa vào khung cửa, đợi đến khi Hoa Vịnh thực sự bước ra khỏi cửa mới đột nhiên nói: "Muốn đến thì đến muốn đi thì đi, cậu coi chỗ tôi là cái gì, trung tâm bảo trợ xã hội à?"

Hoa Vịnh quay đầu lại nhìn anh, mắt đỏ hoe. Con vật nhỏ tạm trú dường như rất hối hận, hối hận vì lúc đầu không đến thẳng trung tâm bảo trợ xã hội mà lại chọn nhầm căn hộ trống của Thịnh Thiếu Du.

"Xin lỗi." Cậu đặt vali xuống, giọng nghèn nghẹn, bình tĩnh và ôn hòa hỏi: "Vậy anh muốn thế nào?"

Đúng vậy? Muốn thế nào? Anh rốt cuộc muốn thế nào?

Thịnh Thiếu Du nhíu mày suy nghĩ một chút, cảm thấy điều mình muốn thực ra rất đơn giản.

Anh hy vọng Hoa Vịnh có thể luôn ngoan ngoãn ở lại nơi mà anh chỉ định, hy vọng Hoa Vịnh có thể ở nhà chờ anh về mỗi ngày, chuẩn bị bữa sáng, làm bánh quy và bữa tối cho anh.

Thịnh Thiếu Du hy vọng mỗi sáng Hoa Vịnh sẽ với anh "đi đường cẩn thận", sẽ gọi điện cho anh vào buổi trưa khi anh không bận, quan tâm anh đã ăn món gì. Đến tối, hai người cùng nhau ăn tối xong, Hoa Vịnh sẽ đứng dậy dọn dẹp bát đũa, tiện thể chia sẻ với anh những việc đã làm trong ngày, thảo luận xem có nên thêm một thìa muối vào món canh tối nay không...

Vì cậu, Thịnh Thiếu Du có thể miễn cưỡng chịu đựng những chủ đề tầm thường nhàm chán đó, thỉnh thoảng tìm thấy một chút niềm vui thú vị trong cuộc sống bình dị.

Thịnh Thiếu Du hy vọng Hoa Vịnh có thể trở thành một phần của gia đình này. Giống như một cành lan cắm trong bình hoa ở nhà. Đúng vậy, giống như một cành lan sẽ không bao giờ chủ động rời đi, tô điểm cho cuộc sống và tâm trạng của Thịnh Thiếu Du.

Bởi vì Hoa Vịnh xinh đẹp, dịu dàng, và dường như rất thích, rất phụ thuộc vào Thịnh Thiếu Du. Sự tồn tại của cậu khiến cuộc sống của Thịnh Thiếu Du trở nên tốt đẹp hơn, khi không giận dỗi với anh, Hoa Vịnh khiến Thịnh Thiếu Du cảm thấy vui vẻ mỗi ngày.

Vì vậy, Thịnh Thiếu Du không muốn để cậu đi.

Hoa Vịnh đứng cách đó không xa nhìn thẳng anh, khuôn mặt căng thẳng, làn da mang theo ánh sáng lạnh lẽo, khiến vẻ mặt ôn hòa cũng trở nên lạnh nhạt.

Thịnh Thiếu Du chưa bao giờ bị ai nhìn bằng ánh mắt như vậy, huống chi người nhìn chằm chằm vào anh lại là Hoa Vịnh. Tim anh nhói lên, những lời nói ra không còn dễ nghe nữa.

"Tôi muốn thế nào? Tôi muốn thế nào cũng được sao?"

Sắc mặt căng thẳng của Hoa Vịnh lập tức ảm đạm, ánh mắt buông xuống, rơi xuống sàn nhà: "Không phải." Cậu nói: "Nếu gặp mặt thì thôi đi."

"Tại sao?" Thịnh Thiếu Du khoanh tay, lạnh lùng nhìn cậu, mỉa mai hỏi: "Không muốn tiếp tục chơi trò yêu đương chỉ hôn mà không lên giường với tôi nữa sao?" Alpha cao lớn nhếch môi, cười khẩy hỏi tiếp: "Hay là, cậu đã tìm được Alpha chịu đánh dấu vĩnh viễn cho cậu rồi?"

Hoa Vịnh lập tức ngẩng mắt lên, hoảng hốt nhìn anh, trong mắt toàn là sự bàng hoàng vì bị tổn thương, hồi lâu mới khàn giọng nói: "Không có." Cậu vừa nói, nước mắt từ từ dâng lên trong hốc mắt.

Điều này khiến Thịnh Thiếu Du trở tay không kịp, lưng rời khỏi khung cửa, Alpha trẻ trung anh tuấn vội vàng đứng thẳng người, hơi căng thẳng "Này" một tiếng.

Những giọt nước mắt đẹp đẽ và yếu đuối này lại một lần nữa giúp Thịnh Thiếu Du xác nhận, Hoa Vịnh vẫn là Omega mà anh thích nhất cho đến nay. Chỉ cần dựa vào nước mắt thôi cũng đủ khiến ngực Thịnh Thiếu Du tê dại.

Đóa hoa lan dù rơi lệ vẫn rất đẹp, giọng nghẹn ngào như tiếng khóc phát ra từ mũi và cổ họng: "Không thể tiếp tục như thế này nữa..."

"Bởi vì rất thích anh."

– Thích... tôi?

Thịnh Thiếu Du nhìn cậu, nhất thời không biết nên nói gì.

Vì thích nên không thể tiếp tục gặp mặt? Lý do vớ vẩn gì vậy?

Nhưng vẻ mặt của Hoa Vịnh lại đau đớn chân thành, như thể câu hỏi ác ý của Thịnh Thiếu Du khiến trái tim và đôi mắt cậu ngập tràn nước mắt rồi thi nhau nức nở.

Omega trước mặt im lặng rơi lệ, nhưng lại khiến Thịnh Thiếu Du chấn động hơn nhiều so với tiếng gào khóc của những người cũ khi phải chia tay.

"Tôi không muốn tiếp tục như thế này nữa." Cậu vừa khóc vừa nói: "Bởi vì quá thích anh, nên chỉ cần nghĩ đến việc anh ôm Omega khác, tôi sẽ lập tức trở nên xấu xí vì ghen tuông, không còn là chính mình nữa..." Những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống sàn nhà, ánh nước lướt qua khoé môi lẽ ra phải nở nụ cười ngọt ngào, cậu chua xót nói: "Tôi thực sự quá tệ, nên Thịnh tiên sinh, chúng ta dừng lại đi, sau này đừng gặp nhau nữa, tôi sẽ chúc phúc cho anh ở nơi anh không nhìn thấy. Chúc anh hạnh phúc."

– Chúc tôi... hạnh phúc?

Đóa lan khóc đến mức nước mắt giàn giụa, ngay cả cánh hoa cũng đẫm sương, nói xong liền quay người bỏ đi, bị Thịnh Thiếu Du kéo lại: "Nói còn chưa hết, định đi đâu?"

"Tôi đã nói hết rồi." Hoa Vịnh vùng vẫy lùi lại, muốn rút cổ tay ra khỏi tay anh.

Nhưng Thịnh Thiếu Du nắm chặt không buông: "Nhưng tôi chưa đồng ý."

Lực vùng vẫy nhỏ dần, đóa hoa lan đứng trong sảnh thang máy như nghe thấy chuyện hoang đường, không nói lời nào mở to mắt nhìn anh.

Đối mặt với người yêu, đây là lần Thịnh Thiếu Du kiên nhẫn nhất, anh nhẫn nại dỗ dành: "Ngoài này hơi lạnh, chúng ta vào trong từ từ nói chuyện, được không?"

Đóa hoa lan lắc đầu, tay nắm chặt vali: "Anh cứ nói ở đây đi."

Thịnh Thiếu Du định dùng kế hoãn binh lại bị người ta nhẹ nhàng phản bác, chưa bao giờ cảm thấy khó xử như vậy, nhưng vẫn nén giận, dỗ dành: "Chỉ nói một hai câu làm sao rõ ràng được, đừng làm loạn nữa, vào nhà với anh đi, ngoan nào."

Đóa hoa lan muốn bỏ nhà ra đi cuối cùng vẫn bị anh dỗ vào nhà.

Đóng cửa lại, Thịnh Thiếu Du thở phào nhẹ nhõm.

Hoa Vịnh ngồi trên ghế cao bên quầy bếp, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Thịnh Thiếu Du đi tới, cậu cũng không ngẩng đầu nhìn anh, cằm vùi trong cổ áo len, chóp mũi thanh tú đỏ ửng, trông rất đáng thương.

Thịnh Thiếu Du hạ mình, tự tay rót cho cậu một cốc nước nóng, Hoa Vịnh đưa tay nhận lấy, nhỏ giọng cảm ơn: "Cảm ơn Thịnh tiên sinh." Nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cốc nước, vẫn không nhìn anh.

Thịnh Thiếu Du hơi nhớ lúc Hoa Vịnh cười tươi nhìn anh, dịu dàng nói "Cảm ơn anh Thịnh". Rõ ràng chỉ mới không lâu, nhưng lại giống như đã qua một đời.

Đóa hoa lan cũng có chút ngại ngùng, vì sự đa tình của Thịnh Thiếu Du nổi tiếng đào hoa mà lại khóc một trận. Lúc này cậu không tiện khóc nữa, ánh mắt bị hơi nước bốc lên từ cốc sứ làm mờ đi, không còn lạnh lùng nữa mà trở nên mềm mại, khiến Thịnh Thiếu Du thích, làm Thịnh Thiếu Du mềm lòng, hiếm khi tốt bụng cưng chiều nghĩ: Lần sau có ôm người khác, vẫn nên tranh thủ tắm rửa rồi mới về nhà, kẻo đóa hoa lan này biết được lại đau lòng khóc lóc.

Bản thân Hoa Vịnh có lẽ cũng biết, câu "có chuyện gì vào nhà nói sau" của Thịnh Thiếu Du chỉ là lời thoái thác. Giữa bọn họ thực ra không còn gì để nói nữa. Ngoài tình cảm hư ảo ra, Thịnh Thiếu Du không thể cho Hoa Vịnh bất cứ thứ gì.

Anh không thể hứa hẹn với Hoa Vịnh, không thể đánh dấu vĩnh viễn cho Hoa Vịnh, thậm chí không thể lừa gạt Hoa Vịnh nói "vì em, anh sẽ không ôm người khác nữa", bởi vì Thịnh Thiếu Du chính là Alpha không muốn bị bất kỳ Omega nào ràng buộc, khi dịu dàng thì có thể hái sao trên trời cho cậu, nhưng lúc bạc tình thì lại xem cậu còn thua cỏ rác dưới chân.

Thịnh Thiếu Du phong lưu đa tình, chơi đùa nhân sinh. Gu thẩm mỹ trong việc săn tình của anh luôn thống nhất và rất tầm thường. Là một kẻ lãng tử vừa đa tình vừa bạc tình. Anh có nhiều người yêu hơn cả một đội bóng, trải qua những ngày tháng thác loạn mà Hoa Vịnh ghét nhất, nhắm mắt lại là có thể lên giường.

Nhưng Thịnh Thiếu Du miệng cứng lòng mềm, vào những thời khắc quan trọng luôn rất tốt bụng và dịu dàng. Quan trọng hơn là, Thịnh Thiếu Du dường như cũng không nỡ để Hoa Vịnh rời đi.

Thịnh Thiếu Du như vậy khiến Hoa Vịnh không thể từ bỏ, không thể không thích.

Hành trình trăm dặm thì chín mươi dặm cũng chỉ là một nửa chặng đường, đời người là vậy, tình yêu cũng vậy.

Sống trên đời, nếu không dám mạo hiểm, cuối cùng cũng chỉ tay trắng. Hoa Vịnh luôn là người xuất sắc nhất trong những người nằm gai nếm mật.

Cậu biết mình nhất định sẽ thắng.

—----
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.