The "isekai"

Chương 33: Chapter Tính Tương Đối (3) (Nháp)



Chapter 29: Tính Tương Đối (3) (Nháp)

"Grrrrr..."

[C·hết thật...Ra đây là cảm xúc, suy nghĩ thật sự của mình. Mình đang không bị áp chế nhưng nếu không có ai áp chế thì tâm trí mình luôn tràn ngập trong nỗi điên loạn và ảo giác. Cái khả năng giữ bình tĩnh đó là cực kỳ cần thiết cho sinh tồn. Mình cần sự điềm tĩnh! Mình cần nó để dễ dàng phân tích, mình không thể nghĩ chu đáo nếu cứ tràn ngập vào tận cùng của hoảng loạn bởi nguy hiểm xung quanh!]

"C-Cái đệch! Đéo gì thế này!"

Không gian phóng to liên tục với điểm trung tâm là Akira. Từng lớp thực tại, từng vũ trụ giãn nở lao đến hắn hệt như chiết tách của Raphel

Con ngươi hắn co thành chấm đen khi loạt không thời gian bị phóng to hệt như hình ảnh phản chiếu của chiếc gương. Nó phóng to bao phủ hắn rồi lại xuất hiện thêm một thế giới khác đầy hiểm nguy, đáng sợ liên tục, liên tục đến vô hạn ập vào hắn

"Grrrr!!!!!!!!!!!!!!!"

.

.

.

.

Akira ngồi im bất động ở đó được một lúc. Hắn vừa mới ngủ gật trong trạng thái ngồi xổm vì sức ép làm nhận thức của hắn kiệt quệ, khi tỉnh dậy hắn cảm nhận bản thân đã thoải mái hơn và hình như bệnh cảm cúm của hắn đã được chữa khỏi

Dựa vào loại trải nghiệm đáng sợ vừa rồi giúp hắn có thể hiểu rõ kỹ thuật nén nhận thức, thật buồn cười khi đó lại là phương án do quỹ đạo tự đưa ra và tự thực hiện

[Cái thế giới này có Ma pháp chó c·hết. Giờ mình không biết con bé ấy đã bị dịch chuyển đi đâu nữa mới ác]

[Chắc là bị dịch chuyển về chổ chỉ huy để báo cáo tình hình. Nếu mọi chuyện khả quan thì bọn họ có lẽ sẽ dịch chuyển mình luôn...]

[Chỉ là...Loại cảm giác mất mát này là gì? Khi ngồi chờ đợi một ai đó trong nhiều giờ, thật cô đơn]

.

.

.

.

Đã qua bốn ngày kể lúc hắn đi lạc, Akira cứ tiếp tục cô đơn ngồi co giò tại một gốc cây gần đó và cảnh giác với mọi thứ xung quanh, hàng loạt con côn trùng độc hại cứ lảng vảng bên cạnh hắn. Đôi mắt hắn chứa đầy sự mệt mỏi bởi thiếu ngủ, hậu quả mang lại là tinh thần hắn căng như dây đàn, thiếu ngủ l·àm t·ình trạng của Akira ngày một xấu đi, dễ hoảng loạn khi suy nghĩ đến nhiều kết quả xấu

Ánh mắt hắn tập trung chăm lửa rồi thổi nhẹ vào đống lá cây phía trước. Sau một hồi, tia lửa cuối cùng cũng bén vào một sợi dây leo nhỏ đặt cạnh. Những thực vật trong khu rừng đều có thể tự mình tiết ra các chất dịch nhằm xoá đi sự cháy của ngọn lửa nhưng nó vẫn không tiết ra dù đang bị hắn thiêu đốt

[Quả nhiên...Có điều gì đó không ổn với không gian này khi mọi thứ đều không nhúc nhích. Lũ côn trùng thì chớp giật hệt như game đang bò ngoe nguẩy nhưng những con khác không bị chớp giật thì nó vẫn đứng im]

Sau bốn ngày hắn đã nhận thấy có điều gì đó không ổn với môi trường xung quanh, dễ thấy nhất chính là các loài thực vật nguy hiểm. Theo Raphel từng nói "Thực vật rất kiên kỵ hơi thở của sự sống". Mà hơi thở chính là Mana, chúng rất mẫn cảm với nguồn năng lượng đó nhưng kỳ lạ thay, không có bất kỳ sự điên cuồng nào xảy ra lúc hắn trực tiếp dùng Ma pháp

Kết hợp với thí nghiệm hai tuần trước, vì buồn chán nên hắn đã tác động vật lý lên chiếc rễ nhô cao của bọn chúng, thử dùng một viên đá rạch vài đường khiến chúng tiết ra mủ nhưng lũ thực vật vẫn không hề nhúc nhích, chỉ khi hắn bắt đầu tập luyện bằng Ma pháp thì mặt đất mới rung chuyển dữ dội khiến hắn đảo mắt cảnh giác



Những chiếc rễ cây đập mạnh xuống nền đất tạo nên những dư chấn dữ dội hất tung Akira lên khỏi mặt đất rồi rơi đập đầu xuống. Ngay lúc đó hắn mới nhận ra là lời của Raphel là theo ý này. Ngoại trừ vùng dị điểm lúc trước được thoả thích sử dụng thì khu rừng này lại nghiêm cấm Ma pháp

Bây giờ khi hắn vô tình lộ ra Mana đặc thù của mình thì lại không thấy hành động nào từ bọn này, mọi thứ như trở về bình thường hệt khi ra khỏi khu vực của chúng quản lý hay có một bí ẩn nào đó làm lũ thực vật quanh đây không dám nổi điên, hắn tự liệt kê ra các khả năng dựa vào một chút tỉnh táo còn sót lại

Bắt nguồn từ nỗi sợ, bản năng sinh tồn mà bộ não Akira trở nên linh hoạt, nhạy bén từng chi tiết. Nhưng bây giờ hắn gần như đã quá mệt mỏi vì không được ăn uống trong suốt mấy ngày liền. Akira có thể dùng Ma pháp nước nhưng nếu uống thứ đó vào thì chả khác nào hắn đang uống luồng năng lượng không mang tính giải khát. Bởi Mana tạo ra nước đa phần đều là năng lượng của riêng hắn, nếu uống thứ đó vào thì ngoài mát lạnh và tiêu tốn Mana ra thì chẳng có công dụng giải khát nào cả

Akira cố mở to con mắt để cảnh giác với những sinh vật có ý định bén mảng đến. Bọn chúng không hề e sợ trước cá thể to lớn hơn chúng gấp hàng chục lần vì đa số đều đi theo bầy đàn nên khả năng phối hợp của bọn chúng được hắn liệt kê vào dạng nguy hiểm, chưa kể vệt nhiễu đó cứ liên tục chui ra nhiều con quái vật nhiễu khác cực kỳ phiền phức

Ngọn lửa cứ lớn dần theo thời gian, lan rộng ra xung quanh, hắn căm thù lũ côn trùng khiến hắn thức trắng bốn hôm liên tiếp, bọn chúng liên tục sử dụng hình thức hao tổn tinh thần khi nhiều lần rón rén vào đêm khuya, lúc hắn đã sắp ngủ thì phải liền bật dậy để đập nát vài con. Một số con làm mồi nhử được cử đi để kiểm tra nên khi thấy con mồi đã tỉnh táo thì chúng nó lại lặng lẽ rút đi. Một bầy với hàng nghìn con nhưng chúng lại cực kỳ thận trọng

[Raphel...]

[Em ở đâu...]

"..."

Hắn cố truyền âm cho hình ảnh của cô trong tâm trí nhưng một lần nữa, hắn lại gặp thất bại. Bị nhận thức độc khi cố hiểu rõ cô t·ấn c·ông làm hiện thực của hắn mất đi một phần diện tích

[Ra...Phel...]

[Lỡ đâu...Nếu như em nó b·ị b·ắt cóc thì sao? Đây là thế giới fantasy với sự tồn tại của Mana, có Ma pháp thì việc dịch chuyển một cô bé hoàn toàn là khả thi...]

[Nếu ở đây có buôn nô lệ thì Raphel chắc hẳn phải là trung tâm của cuộc đấu giá. Khốn nạn! Càng nghĩ càng lo...Không lẽ em nó b·ị b·ắt cóc?!]

[Chó thật!]

[Việc xem hentai đã mài dũa cho mình một bộ óc suy luận sắc bén trong những tình huống nguy hiểm như thế này...Khốn thật rồi, xem cho lắm vào Akira ạ, mày là thằng ngu khi bây giờ mới chú ý đến vấn đề đó!]

[Câm mồm, tao biết mình sai nhưng điều cần làm nhất lúc này là phải tìm ra lối thoát]

[Mày bị ngáo à!? Hoảng sợ đến phát rồ nên bị điên à? Xung quanh đều là từng thực tại khác nhau, cho mày chạy cả đời có khi vẫn là dậm chân tại chổ chứ nói gì đến trốn thoát...?]

[Tao...Vậy tao phải làm sao...? Cái này...Cái này...Quá nặng nề rồi...]

Hắn đã dự định khi đến học viện thì việc đầu tiên của hắn chính là tìm kiếm Ma pháp hóa giải kiểm soát tâm trí, cậu bé của hắn có thể đứng lên mà không cần phải dùng thuốc. Sau khi đùa với chính mình xong, hắn ổn định được một chút, cố nghĩ hướng đi tiếp theo cho câu chuyện tiếp theo

[Có lẽ đây là lúc em nó phải b·ị b·ắt cóc, để rồi mình tìm được mục đích thật sự khi isekai. Đó là giải cứu em nó...]

Hắn chỉ tò mò sẽ ra sao nếu mình thật sự đặt nặng vấn đề đó ở đây. Hắn tự đặt ra nhiều con đường cho bản thân rồi đoán xem mình nên đi hướng nào nhưng lại phân vân liệu hắn có đang làm chính xác nếu Raphel còn ở đây hay không

[Phải rồi...Mình quên béng mất...Đây là Vùng Tuyệt Đối mà nhỉ...Lại còn nằm trong Điểm Kỳ Dị, mình còn đang đi đến Điểm Kỳ Dị tiếp theo nữa. Vị trí đều xáo trộn thì ai lại tốn cả mớ gia tài chỉ để b·ắt c·óc một thiên thần cơ chứ...]

Chợt nhiều hình ảnh trong đầu Akira phóng to thu nhỏ, bật ra thật to rồi thu nhỏ xuống một điểm. Hắn có chút mông lung khi đột ngột xuất hiện hàng đống suy nghĩ trong đầu bất ngờ ập đến. Akira đè thái dương mình mở to đôi mắt nhìn xuống với biểu cảm ngơ ngác

[Raphel...]

[Em ấy là người đầu tiên cho mình loại cảm giác muốn được bảo vệ, cũng là cho mình cái cảm giác như người thân...Thứ xúc cảm muốn gắn bó này thật khó để không nghĩ đến...Cách mà em ấy quan tâm đến mình cũng rất đặc biệt...Ấm áp trong từng hành động và tử tế trong lời nói]

[Khác với hầu hết con người mình tiếp xúc...Raphel cho mình lý do để tiếp tục theo đuổi mục đích sống mơ hồ ngay cả khi mình còn chẳng biết cái mục đích ấy có tồn tại không khi mà vừa đến với cái thế giới này, ấn tượng đầu tiên chính là c·hết chóc]



[Thử nghĩ xem Akira, nếu ngay từ ban đầu không có sự xuất hiện của em ấy thì mày có đến được đây hay sẽ mãi lang thang để rồi c·hết xó ở trong cái Điểm Kỳ Dị?]

[Mà khoan, chính tổ chức đã triệu hồi tao kia mà? Raphel chỉ là một điều kiện bắt buộc để dẫn đến việc tao bị isekai đến đây. Trông chả khác nào tao lại biết ơn chính kẻ đã hại mình...]

[Không phải mày đã mời gọi cô ấy suốt đó sao? Nhớ lại đi! Trong giấc mơ mày đã cho cô ấy rất nhiều vị trí hiện tại để Raphel có thể đưa mày đến đây...Chính mày là người mong muốn thoát khỏi thế giới trống rỗng đó còn gì nữa]

[...]

[.........]

[Đúng...Trong giấc mơ mình luôn chìm ngập vào nỗi sợ hãi, bất lực. Nó là một thứ áp lực vô hình ghì chặt lên ý thức của mình từng phút từng giây. Mình luôn muốn tìm cách... cố gắng đào ra một lối thoát cho đời thực nên trong mơ, cái áp lực đó được nhân lên N lần buộc mình phải ám ảnh nó]

[Chà...Thật cô đơn khi nghĩ đến chuyến hành trình chỉ có một người...Mình đã có hy vọng về việc sẽ cùng em ấy tiếp tục tìm ra lối thoát cho các vấn đề hiện tại...Có lẽ Raphel biết và giờ mình đã lạc mất em ấy]

Những suy nghĩ liên tục trào ra trong đầu hắn, Akira không biết phải dựa vào ai để tiếp tục sinh tồn như lúc này. Hắn không có người thân, không có bạn bè, chả có gì để hắn tìm thấy động lực mà sống tiếp. Thứ giúp Akira đứng lên bây giờ chỉ là một sự thôi thúc, một sự tìm kiếm để thoả lấp lỗ hổng trong ký ức của mình

Hắn mệt mỏi dựa vào gốc cây gần đó, nhìn những sợi dây leo chầm chậm kéo xuống quấn chặt cánh tay của hắn hoặc đơn thuần mọi thứ hắn thấy chỉ là ảo giác. Akira tăng cường bằng Mana tạo ra một lớp đấu khí toàn thân nhưng vì chưa tinh luyện đủ mạnh nên chúng đã bị nó phá vỡ ngay tức khắc. Hắn muốn tìm kiếm động lực để thoát thân nhưng nghĩ đến tương lai sẽ tiếp tục cô độc trên chặn đường hệt như những năm cuối khi hắn còn ở Trái Đất. Càng nghĩ lại càng tuyệt vọng, hắn mất đi toàn bộ phương hướng, đường ra cũng không biết ở chổ nào làm hắn kiệt quệ về tinh thần mặc dù trong tiềm thức của hắn vẫn luôn thôi thúc Akira phải tiếp tục đi tiếp

'Shiro, ở bên này.'

Hắn mở to mắt, quay sang một hướng nào đó vội dùng chú ngữ để tăng cường bản thân nhằm g·ian l·ận việc chiết tách fake, nó không có đủ mạnh để là một kỹ thuật chân chính nên lúc này Akira chỉ có thể xé bỏ bốn lớp thực tại đang che mờ hướng đi của hắn bằng toàn bộ số nhận thức ít ỏi. Đám dây leo siếc chặt hắn ban nãy không cánh mà bay, đưa tinh thần mạnh mẽ vào đoạn đường dựa theo linh cảm phỏng đoán

Tinh linh có sự liên hệ với cả hai dần được khôi phục, giúp hắn lấy lại sự điềm tĩnh vốn có. Bóng người phía xa kia đập vào mắt hắn, đúng là cái cơ thể đó nhưng có chút phát triển hơn, mái tóc cũng dài đến giữa lưng, phần mắt cô đang nhìn hắn là một màu đen thẳm chứa nguồn sức mạnh to lớn

[Em vừa đi đâu trong nhiều ngày nay mà không nói với tôi trước thế?!]

'Ưm...Vậy mà chỉ trôi qua nhiều ngày thôi sao. Raphel xin lỗi, Raphel không nghĩ tính tương đối lại xảy ra dù cả hai vốn bên cạnh nhau...'

Giọng nói của cô vừa là nuối tiếc lại vừa là tự cô cảm thấy cảm xúc có mâu thuẫn, hơn hết là cô ân hận vô cùng

[Tương đối? Ý em là sao...? Dù có là về tổ chức đi chăng nữa thì chỉ việc báo cáo xong dịch chuyển trở lại cũng chỉ mất vài giờ hoặc cho là một ngày đi...Nhưng ít nhất em phải nói tôi trước chứ?]

Hắn tỏ thái độ càm ràm cô về vụ việc vừa rồi, nhìn thấy sự tức giận trong liên kết giúp cô hiểu được Akira đang thật sự tức giận vào lúc này

'Không không. Raphel không có tổ chức, chỉ là càng tiến gần đến Điểm Kỳ Dị thì đôi khi chúng ta sẽ gặp nhiều hiện tượng hỗn loạn nghịch lý.'

'Raphel đã cùng đồng hành với Shiro hơn một năm, mười năm? À không, phải gọi là hàng trăm năm...Nhưng trong hàng trăm năm đó vị trí của chúng ta vẫn mãi đứng yên một chổ. Khi Shiro vừa tiến vào chiều thứ tư thì đột nhiên tự sụp đổ bởi tính tương đối làm sự xuất hiện của Shiro của trăm năm trước lại ở đây. Nói sao nhỉ...Giống như tương lai của Raphel đã bị xoá, chỉ...Chỉ...Chỉ để lại hiện thực Shiro của một năm trước còn ở đây.'

Cô truyền âm với giọng điệu hơi thổn thức, mơ màng

'Về việc biến mất thì có lẽ ban đầu Shiro và Raphel vẫn đang di chuyển trong một dòng thời gian không cố định, ở đó tuy Shiro vẫn là trung tâm của không thời gian nhưng vẫn có những nghịch lý thông tin biến Shiro vốn là trung tâm nay lại thoát ly khỏi ra nơi đó. Shiro được xem là một Điểm Kỳ Dị nên có lẽ những nghịch lý thường xuất hiện quanh ta đều được tự nhiên cho phép nó hợp lý...'

"Vậy còn hiện tượng em xuất hiện ở đây...Em nghĩ sao?"

[Tính cách một năm sau của con bé có chút khác, cả giọng điệu cũng thay đổi...Chẳng lẽ trong tương lai có rất nhiều biến cố sao?]



'Ưm...Có lẽ đây là tuyến chính. Chứng tỏ chúng ta ở tương lai đã thoát ra Điểm Kỳ Dị rồi Shiro. Bây giờ không cần phải tiến vào Điểm Kỳ Dị nữa.'

[Tuyến chính...Là gì?]

'Là kết quả chính thức của những quỹ đạo mẹ.'

[Đây là giọng điệu lạnh lùng và giận hờn rõ nhất mình từng nghe...?]

Hắn cố ý không quan tâm đến cô mà vẫn tiếp tục ích kỷ hỏi đến vấn đề kế tiếp

[Giải thích kỹ càng đi Raphel...Xin lỗi nếu tôi hơi cộc cằn nhưng vì vừa lấy lại sự bình tĩnh mà em đã bỏ mặc tôi trong suốt nhiều ngày qua nên cảm xúc có thể là chưa được khống chế tốt...]

'Vâng, Raphel hiểu. Nếu mà Shiro biết được kết quả của những quỹ đạo thì có lẽ Shiro sẽ tự sụp đổ thành một Điểm Kỳ Dị mất...Shiro phải đủ cấp độ cao nhất để biết. Xin lỗi nhé.'

[Hmmm...]

[Tính cách của em ấy đã cởi mở hơn lúc trước và chín chắn...Có thêm một ít điềm đạm nữa, thật là không quen]

"Em đã lấy lại bao nhiêu ký ức rồi Raphel?"

'Hmmm...'

'Vâng, chắc là khoảng hai mươi phần trăm. Tương lai Raphel từng nhớ là mình đã thức tỉnh được bảy hay tám mươi phần trăm nhưng khi về đây thì mọi thứ lại được trở về.'

[Tức là thời điểm hiện tại con bé đã lấy được hai mươi phần trăm rồi á! Vậy mà mình cứ tưởng em nó mới chỉ lấy được vài mẩu ký ức vụn vặt như mình]

[Hmmm...Để ngẫm lại nào...]

[Thời gian em nó biến mất có lẽ là lúc mình đã thoát ly khỏi hiện thực mở rộng để kẹt vào không thời gian giam cầm mình trong vài ngày...Một hiện thực song song với một hiện thực khác để mà nói thì chính là một nghịch lý vì nó như thế giới song song nhưng đồng thời lại không cùng một nguyên lý vận hành và lại là chung một vũ trụ chứ không phải cụm vũ trụ]

[Đối với em nó thì mình đã đi cùng ẻm hơn một năm, mười năm, trăm năm...Nhưng đối với mình thì em nó chỉ vừa mới biến mất có mười ngày, đây là sự khác biệt to lớn vì em nó vốn luôn bên cạnh mình nhưng hình như lúc mình chạy đi thì vị trí vẫn không thay đổi...Bảo sao nhận thức mình luôn ở mức thấp và phải chịu sự nghiền ép vô hình không thể đoán được. Đây có lẽ là liên quan đến Không Gian Dị Tượng vì một phần của quyền năng chính là đi vào góc nhìn...Có lẽ mình đã đi vào góc nhìn của không thời gian, đồng thời là kiểm soát nó khiến mình trong nhiều ngày qua luôn trong tình trạng không ổn định]

Tự đặt ra câu hỏi và tự giải đáp bằng phỏng đoán dựa trên tham chiếu của quá khứ chính là cách hắn phát triển bản thân mình theo cách riêng

[...]

[Giờ thì mình của một năm sau có lẽ đã bị xoá sổ. Mình nhận định được một điều chính là góc nhìn của mình là một không thời gian cố định. Mình thấy gì, làm gì đều là bộ khung của không thời gian, kể cả mình của tương lai cũng không thể tránh khỏi nó. Haizzz yên nghỉ nhé Akira của dòng thời gian Alpha]

Hắn tổng hợp lại lượng kiến thức của Goblin lần trước, hắn biết bản thân đi đến đâu thì đó chính là dòng thời gian cố định. Bây giờ và cả tương lai đều như thế, tuy Akira không đủ dữ kiện để khẳng định suy nghĩ của mình là chính xác nhưng hắn tin vào điều đó hoặc linh cảm mách bảo hắn phải tin vào nó

Hắn im lặng liếc mắt ra xung quanh để nhìn rõ mọi vật thể rồi tìm ra điểm khác biệt của khu rừng này với khu rừng ban nãy hắn ngồi xuống. Cùng là thân cây cổ thụ to lớn, biến dị mang một nét kỳ quái nhưng chúng to lớn, có nhiều lối đi lên tán cây. Bên trên là những sợi dây leo mắc nối vào nhau để trông như thòng lọng bắt chéo từ thân cây này đến thân cây khác tạo ra một mạng lưới như chiếc cầu bắt qua nhiều hướng cây cổ thụ khác

Akira nhìn thấy một mõm đá cheo leo đằng xa kia, thấy được những sợi dây xích đen to lớn cắm chặt vào khối đá bên dưới. Tạo ra một đường đi tuy khó khăn nhưng cũng là thứ duy nhất để hắn tiếp tục tiến đến

"RAPHEL !"

Hắn không làm chủ được mà gào to tên cô cùng với sự ngạc nhiên trong ánh mắt. Đây là lần đầu tiên hắn thấy được cảnh tượng này trong suốt một tháng ngoài khu rừng. Một cảnh tượng hùng vĩ khi mà từng đám mây mang màu sắc của bình minh đang bồng bềnh bên dưới mõm đá và trên cao bầu trời

'Hãy cẩn thận, Shiro. Nơi đây vẫn là tiệm cận của Điểm Kỳ Dị. Có rất nhiều cái bẫy từ thực tại cấp cao vẫn chờ Shiro lọt xuống...'

Akira làm ngơ cô rồi hơi nở nụ cười, tuy méo mó nhưng đó là cảm xúc thật của hắn. Ánh bình mình nhiều màu sắc của tận thế, to gấp nhiều lần mặt trời đang ở trước mặt hắn, toả ra nhiều năng lượng để hắn hấp thụ vào cơ thể

"Đây mới chính là sức sống của fantasy."

Từng thông số cho hắn thấy một chân trời mới của thế giới, hắn đã nhìn được thông số của thế giới. Từng vị trí đều có một thông số riêng như bảng hệ thống, nhưng khác ở đây chính là nó chứa một bảng dữ liệu chỉ ra tình trạng của vật thể dựa vào kiến thức hắn biết. Nếu gặp phải vật chất kỳ lạ nào đó nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn thì bảng hệ thống sẽ chỉ hiển thị dấu chấm hỏi, buộc Akira phải quay sang Raphel nhờ cô giải thích
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.