Akira chậm rãi nhìn bóng dáng của cô đang mệt mỏi, có lẽ vì mệt mỏi nên suy nghĩ của cô không thật sự tỉnh táo. Hắn biết cô rất cần một giấc ngủ sâu, vậy nên hắn cầm bàn tay nhem nhuốc của cô kéo về ôm vào lòng
"Raphel, sẽ không vấn đề gì nếu tôi ôm em chứ?"
'Vâng, không sao.'
Hắn xoa đầu cô rồi cuộn tròn để cô nằm trong vòng tay hắn, cô kê đầu lên cánh tay đầy cơ bắp của hắn mà thở đều. Akira nhắm mắt, xoa nhẹ mái tóc hơi rối của cô trong lúc thì thầm vào tai Raphel
"Hãy ngủ một giấc, em đã chịu đựng đủ rồi."
"Có lẽ mỗi đêm em thường thức trắng để cảnh giác với mọi thứ nhưng bây giờ thì ổn rồi. Tin tôi và hãy nhắm mắt. Thả lỏng tâm trạng, buông bỏ những suy nghĩ lo âu trong đầu. Em đã không ngủ trong nhiều tuần nay rồi, nhìn vào quầng thâm trên mắt tôi có thể đoán được vẻ cảnh giác trong em nhưng bây giờ thì an toàn rồi, hãy yên tâm mà nhắm mắt. Raphel."
Nghe thấy những lời nói chân thành của hắn, cô bắt đầu nháy mắt liên tục vì buồn ngủ. Cô đưa tay dụi con mắt như một bé gái, ngáp bằng cách hít sâu rồi thở dài. Raphel cũng dang rộng cánh tay ôm hắn từ lồng ngực ra sau lưng. Hơi thở có chút lạnh lẽo của cô thổi nhẹ vào người khiến Akira phân vân liệu mình có nên cưới cô bé này làm vợ sau khi gặp tổ chức ở phía sau hay không
Khuôn mặt cô áp vào người hắn, với cơ thể nhỏ bé chỉ cao mét năm nếu so ra thì trông hắn như một gã khổng lồ ôm một cô bé yếu đuối trong vòng tay. Cân nặng lúc này của hắn tuy đã sụt giảm nhưng vẫn ở mức chín mươi hai kilogam, chiều cao rớt xuống một centimet còn một mét bảy mươi bảy. Hơi thở của cô khi ngủ đều thả ra một hàn khí lạnh giá khiến ngực của hắn ê buốt
"Khoan khoan Raphel, đừng thổi quá mạnh vào bụng tôi được không...Lạnh lắm đấy."
Cô không nghe hắn than vãn vì bản thân đang chìm vào giấc mơ kẹo ngọt, nhúng nhảy trên từng lát bánh bông lan mềm mịn. Bên ngoài hắn nhìn khuôn miệng cô hơi cong lên ý cười, trông cô bình yên làm hắn cũng thở dài mỉm cười
[Có vẻ cô nàng này đã tin tưởng mình mà chìm sâu vào giấc ngủ rồi]
Tuy nhiên, trong giấc mơ của cô lại bất chợt xuất hiện một hồ nước khiến cô có cảm giác ngộp thở. Cô tò mò lại gần, trong vô thức cô thả hai con thuyền giấy mình vừa xếp để chúng bơi theo dòng nước còn mình thì lặng lẽ quan sát khoảng lặng của mặt nước
Nhìn thì chiều dài từ đáy đến mặt sông chỉ sáu mươi centimet nhưng nó lại có nguồn áp lực lên nhận thức của cô cực kỳ mạnh mẽ, giống như bản thân đang ở độ sâu vài nghìn mét dưới đại dương trong trạng thái cực kỳ cô đơn, nó khiến lòng ngực cô nóng rang và không ngừng buồn nôn, lo lắng
.
.
.
.
Hộc...Hộc...
Hộc...
Đáng...Đáng sợ quá...Đáng sợ quá...
Trong giấc mơ, xung quanh hắn chỉ là một khoảng không đang từ từ cô đặc lại trong vùng không gian vô tận không lối thoát. Hắn nhìn thấy dải kim tuyến như chiếc tivi nhiễu sóng đang toả ra mọi hướng rồi liên tục tập kết lên vị trí hắn đang đứng. Với quỹ đạo là một dạng parabol nên mọi không gian nơi hắn nhìn thấy đều xoay quanh hắn. Cái hướng mà hắn cảm nhận hệt như cách mà từ trường luôn di chuyển xung quanh để bảo vệ Trái Đất
Càng lúc hắn càng cảm nhận một loại áp lực ngày một khủng bố đang nghiền nát mọi tế bào, đè nén nhận thức của hắn đến cùng cực. Nó không đau, nhưng nó lại mơ hồ khiến Akira ám ảnh
Hắn sờ, nắm rồi ngờ nghệch nhận ra sự trống trãi trong lòng bàn tay mình vừa nắm. Hắn ngước ánh mắt âm thầm ghi nhớ một thứ hiện diện ngay trước mặt mình nhưng một lúc sau hắn lại quên, bóng dáng ấy tiếp tục nhìn hắn, nhìn bóng lưng Akira chập chững từng bước chân rời đi
Hắn bơi trên dải sóng năng lượng liên tục nhiễu loạn, tư thế bơi như một vận động viên điền kinh khi chân hắn chạy dưới mặt nước còn đầu thì chậm rãi xoay cánh tay như vận động viên bơi lội, tiếng chào đón, cổ vũ hắn đầy huyên náo. Gương mặt của đa số con người đang bơi cùng đều bị những vết rách đen ngòm che khuất nhưng hắn lại nhận thấy nhiều áp lực nặng nề và vô hình đang chờ hắn đứng lên. Akira vươn đôi tay trống trãi đến cuối hành lang, tâm trí hắn hơi trống rỗng, mơ hồ muốn nắm một vật gì đó nhưng kết quả là chẳng có gì, hắn cứ lặp đi lặp lại một hành động tóm một vật nhưng đều thất bại
Sự sợ hãi này thôi thúc tiềm thức Akira sản sinh thêm Dopamine đi vào cơ thể ngoài kia, để cố đánh thức bản thân. Đến khi hắn sờ được tay nắm cửa thì vội bật tung nó ra thông chốt đến trường học. Hắn thể hiện mình không nhớ đến chuyện vừa rồi nên vẫn thản nhiên tiến lên chào từng người mà thậm chí hắn còn không quen biết
Một học viện lơ lửng trong màu sắc đỏ của máu, hình dáng của nó liên tục bị sụp đổ thành từng mảnh vỡ rời rạc, sau đó thì phân rã thành những hạt bụi bị gió thổi lên tạo ra một dải bụi cao vô hạn, cái cảm giác kích thích muốn nắm lấy thân giữa của cấu trúc vừa dựng đứng đó khiến Akira bồn chồn vì cảm thấy khả năng hiện giờ là không thể. Trên không trung xuất hiện một cô gái đang bị treo trên đó dần mỉm cười khi nhìn về hắn với đôi mắt ướt đẫm. Hình dạng của học viện cứ sụp đổ rồi tự tái cấu trúc, lặp đi lặp lại đến khi nhận thức của hắn cạn kiệt
Trên gương mặt cô đầy vệt máu đang rơi xuống hóc mắt, tai, mũi và họng. Cô vẫn nhìn hắn với vẻ mặt hạnh phúc. Hắn im lặng ngước cổ nhìn lên cô một khoảng lâu, biểu cảm không có sự thay đổi nhưng hắn vẫn nhận ra xung quanh đang dần được chuyển đổi thành dòng Mana thuần túy đỏ thẫm trộn lẫn với màu của gỉ sắt. Hắn bỏ mặt tất cả và tiếp tục đi đến những cổ máy xác thịt gớm ghiếc, bọn chúng đều bốc ra một mùi h·ôi t·hối của xác c·hết, bên cạnh chúng là những kẻ đeo chiếc mặt nạ phòng hộ vẫy tay chào hắn. Một giáo viên dạy môn cơ khí chạy ngang qua với một bản thiết kế của cổ máy đưa cho hắn. Đứng bần thần được một lúc, Akira ngoáy đầu nhìn vào khoảng không trong bóng tối như nhận ra thứ đang đuổi sau lưng mình là thứ gì liền vô thức đấm vỡ cửa kính, chính thức bừng tỉnh khỏi giấc mơ
Hắn ngồi bật dậy thở hổn hển trong vài giây để lấy lại sự điềm tĩnh vốn có. Hắn chưa thể quen được cái cảm giác ám ảnh của bản thân mỗi khi mơ, điều đó làm hắn vã hết mồ hôi kèm với cái rùng mình khi cố nhớ đến những gì đang diễn ra trong đó. Akira sẽ tiếp tục quên đi phần lớn nội dung trong giấc mơ nhưng dựa vào linh cảm của mình, hắn có thể nhận ra sự nguy hiểm tuyệt đối, một loại nguy hiểm mạnh mẽ nhất hắn từng được chứng kiến có thể g·iết hắn dù đó chỉ là giấc mơ
"Haizzz..."
"Hmm..."
[Sh....Shiet...]
[Mơ như hạch...]
Hắn lau mồ hôi trên trán rồi nhìn lại cơ thể mình, khắp nơi đều đang lúc nhúc côn trùng, dòi bọ. Có con còn đang ý định chui vào bắp chân hắn, có con thì như giun nhưng với hàm răng vẩu lớn kèm ba chi cắm trên lưng đang bò chậm chạp để đến lỗ mũi của hắn. Hắn không hốt hoảng mà chỉ tỏ ra cái nhìn bất lực sau đó từ từ phủi nhẹ hết xuống
Xung quanh có hàng đống con côn trùng với nhiều hình dạng kinh dị, ghê tởm đang chậm chạp tiến về phía hắn. Nếu nhìn từ một khoảng cách nào đó hắn sẽ liên tưởng đến một đội quân kiến đang bò đến con mồi của nó
[Chó thật...]
[Mà ngẫm lại thì...Ôm em nó đúng thật là thú vị. Loại trải nghiệm này quả là dễ gây nghiện]
Akira ngồi dậy với cái cơ thể sau một thời gian dài nằm hồi phục thì nay hắn đã có thể khởi động bằng vài bài tập tăng cơ bắp. Hắn ngắm nhìn bầu trời đã ngã màu hồng một lúc rồi quay sang nhìn Raphel với dáng vẻ ngầu lòi
'Shiro đừng cử động, thuốc chỉ mới có hiệu lực trong một thời gian ngắn thôi.'
"Mà này Raphel, em có thể biến tôi thành Vampire được không?"
'Không.'
Cô nhắm mắt lắc đầu, tỏ rõ lời từ chối
'Nếu bây giờ chuyển đổi Shiro thành một Vampire thuần chủng thì phải mất rất nhiều thời gian. Shiro sẽ trải qua quá trình ngưng kết trong một khối pha lê để hấp thụ đủ năng lượng cần thiết và nó sẽ kéo dài hơn một thập kỷ. Nhưng nếu Shiro muốn khả năng đồng bộ diễn ra ngay lập tức thì Shiro cũng phải chấp nhận rủi ro thất bại trước tỉ lệ chạm đáy của nghi thức.'
"Hmmm...Chẳng phải đó là cách để nhận được buff nhanh nhất sao."
'Cực kỳ nguy hiểm. Khi chuyển biến thất bại, các tế bào sẽ đồng loạt thay đổi một cách mất kiểm soát, đôi khi nó sẽ tự sinh ra nhiều dãy ADN lỗi rồi đột biến thành những hình dạng như được bước ra từ phim kinh dị. Đôi khi nó lại thu hẹp các khoảng cách của tế bào và chuyển hoá sang dạng rắn...Kết quả thì Shiro có thể đoán.'
"Cơ thể sẽ c·hết mà không có khả năng tái tạo?"
'Vâng.'
"Nhưng năng lượng thuần túy có thể hồi phục tế bào đ·ã c·hết cơ mà?"
'Nếu chỉ là hồi phục tế bào thì không nói, cái chính ở đây là năng lượng thuần túy chắc chắn sẽ không đủ để chữa lành quá trình Vampire hoá của Shiro bởi nó cần phải chữa lành cả Mana bị cùng với loạt bộ ADN của Shiro.'
Hắn mang chút thất vọng, nhưng đây chỉ là ý định tạm thời của hắn. Vì rủi ro quá lớn nên Akira sẽ tạm thời gạt bỏ ý tưởng này
'Còn một kết quả tuy nhẹ nhất nhưng lại khó xảy ra nhất. Đó là quá trình biến đổi sẽ diệt sạch vi khuẩn trong cơ thể Shiro, vì bọn chúng có lớp vỏ protein mà quá trình chuyển đổi lại dựa trên protein để biến đổi nên nó là sự đánh đổi cho kết quả thất bại.'
'Nhưng nguyên nhân lớn nhất cho việc Shiro không được biến đổi thành Vampire. Cái này chỉ khi Shiro đạt đến cấp độ ba mới được biết nhưng vì quỹ đạo đang khá hỗn loạn nên Raphel sẽ giải thích.'
'Đó là nếu Shiro đạt được danh hiệu, đồng nghĩa với việc từ bỏ đi "sự tồn tại". Danh hiệu sẽ thế chổ của quyền năng, nói cách khác Shiro sẽ trở về người bình thường (Vampire). Chúng ta đang phải trốn tránh Cây Thế Giới, vì vậy chúng ta luôn phải tìm cách để lách các điều luật của Cây Thế Giới. Đến cả lõi hay Ma pháp Shiro đều phải tự mình tạo ra để không phải thông qua sự kiểm duyệt của Cây Thế Giới khi sử dụng.'
"..."
Akira xoa xoa chiếc cằm lỏm chỏm vài sợi râu quanh quai hàm của mình, chợt hắn nhướng mày nghi hoặc
[Phải rồi! Trời ạ Akira!]
[Sao giờ mày mới chú ý đến vấn đề đó~Mình đã tìm ra thêm một động lực để phấn đấu rồi? Phải!]
"Nếu mọi bộ isekai mà tôi từng xem đều phản ánh đúng hiện trạng của thế giới này...Thì ở đây cũng phải có những nơi buôn bán nô lệ chứ, đúng không Raphel?"
[Mình sẽ mua năm à không...Là sáu bé Loli có xuất thân từ quý tộc hoặc vài bé Boing Boing về thịt chúng]
Hắn chợt dừng suy nghĩ rồi liếc xuống mặt đất trông mong vào một dị vật nào đó sẽ nổi dậy khởi nghĩa
[Có thể mình không nứng với Raphel vì bị Ma pháp thao túng tâm trí nhưng chắc chắn sẽ nứng với các đối tượng khác, mong là vậy. Không được keo này ta bày keo khác, hận lũ khốn đã niệm Ma pháp cấm lên người bố khiến bố liệt dương, nguyền rủa tên khốn nào đã chơi chiêu bài dơ bẩn đó!]
[Mà nếu uống thuốc kích dục là xong mà...? Phew~! Ma pháp tuổi ngan con. Tao sẽ phân nhiều cấp bậc cho các cô vợ, đứng cuối sẽ luôn là các bé Loli nạnh nùng. Để xem em nó còn có thể nạnh nùng được bao lâu...Kekeke~Phải không Akira?]
[Yèa yèa. Tao đồng ý với ý kiến của mày]
Hắn không thấy cô trả lời liền tò mò xoay người lại. Ánh mắt hắn hơi mở to tỏ vẻ ngơ ngác, con ngươi không ngừng đảo xung quanh để tìm kiếm bóng dáng ấy
"Raphel?"
[Mọi khi luôn theo sau mình mà nhỉ? Khốn nạn rồi...Xung quanh toàn là thực tại, mình biết đi hướng nào tìm em nó bây giờ? Có khi nào khoảng cách của mình vô tình bị Điểm Kỳ Dị tác động đến khiến Raphel sụp đổ rồi không? Tính liên kết của cả hai cũng bị cắt đi rồi]
Hắn tò mò khi nãy giờ không nghe cô đáp lại câu hỏi của hắn, Akira đứng dậy, đi loanh quanh gốc cây mình đang đứng. Bên cạnh là tiếng gió mang âm hưởng lạnh lẽo truyền vào tai hắn, một sự trống rỗng, cô độc khó tả đang dần ẩn hiện bên trong trái tim hắn
[Con mắm ấy đi đâu rồi? Cả cảm xúc...Mình đang dần trở về loại suy nghĩ chống đối xã hội lúc trước...]
Hắn ngồi xuống cái rễ khổng lồ nhô lên mặt đất, suy nghĩ lo sợ không ngừng tràn ngập vào tiềm thức của hắn như cơn sóng dữ. Cộng thêm giữa chốn rừng thiêng nước độc này hắn cảm thấy lạnh gáy khi mọi thứ đều im ắng đến ám ảnh, âm hưởng được không gian tạo ra hướng gió quỷ quyệt luôn thổi đến khiến hắn giật mình mỗi lần bản thân mất tập trung
[Đây...Đây...Chờ đã! Liệu đây có phải là sự sắp xếp của quỹ đạo để thức tỉnh tiềm năng của mình?!]
[Phải không!? Phải không Akira!?]
[Akira? Phải không!!?]
[Ừ! Ừ! Mày nói đúng! Ừ, mày nói đúng!]
Hắn đang dần trở nên quan ngại bởi ý thức bắt đầu nảy sinh nhiều liên tưởng đến mọi thứ xung quanh, dự đoán điều gì có thể diễn ra nếu hắn chợp mắt. Những hình ảnh hắn nhìn thấy chợt rõ mồn một như chuyển động quay chậm, cả con bọ dưới đám cỏ cũng bị hắn tóm lấy một cách dễ dàng vì đơn giản là nó đi quá chậm
[...]
[Đây là...]
[Biến dị không gian...?]
Hắn liếc đến đôi tay mình, cảnh giác trước từng sợi lông trên tay để xem nó có dấu hiệu của biến đổi hay không
[Không có dấu hiệu]
[Liệu rằng...Chính mình đã bị tác động mà không hề hay biết? Kiểu như trông thì bình thường nhưng khi biến dị đi qua thì cơ thể mình vốn đã thành một con quái vật nhiều tay, nhiều mồm? Đệch! Biến dị không gian là ảnh hưởng thực tại cấp Metron, điều khó chịu chính là nó sẽ ảnh hưởng đến tiềm thức một cách mạnh mẽ]
Hắn bước lùi rồi bắt đầu bỏ chạy và lần mò khắp ngõ ngách, hắn tiến đến những hang động gần đó rồi vòng qua những cái cây chắn giữa đường, hắn cứ đi thẳng đi thẳng cho đến khi Akira cảm thấy linh cảm mách bảo nên rẽ sang hướng khác
Hắn chắc chắn rằng mình đã đi lạc và dù có trở lại vị trí cũ thì có thể nơi đó cũng không còn nằm chung dòng thời gian như lúc trước. Từng tế bào thần kinh bị hắn nghiền ép khi nhìn thấy mọi vật bắt đầu chậm đi, đôi tay hắn tê tái, bộ não đã bắt đầu đau nhức dữ dội trước sức ép của thực tại. Hắn ôm đầu lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nhận thức hắn mạnh mẽ tập trung tại một điểm dồn đẩy hắn đến mức vùng không gian bị hắn tập trung cũng tự nhiên bị bóp méo từ việc hắn nén nhận thức