The "isekai"

Chương 25: Nhánh Cây Mạch Ngầm (1) (Nháp)



Nhánh Cây: Mạch Ngầm (1) (Nháp)

Akira từ từ lại gần với ánh mắt chua sót nhìn vào Ariel, người ngay lúc này đang héo tàn đi trông thấy. Hiện tại cô đang ôm đầu gối co rúm lại trong góc ít ai thấy, đôi mắt của cô đã ngã màu xanh thẳm của đại dương đi kèm với dấu hiệu bỏng mắt. Đồng đội hay những người cô hết mực quý trọng cũng như bảo vệ đều lần lượt thay cô ngã xuống không một lời báo trước. Tinh thần của cô quá mệt mỏi, buồn bã đồng thời là áp lực gánh nặng trên đôi vai mềm yếu này càng khiến Ariel tự dằn vặt với lương tâm

Trông thấy dáng vẻ tuyệt vọng đó của cô lộ rõ ý muốn bỏ cuộc khiến những người xung quanh chán nản, ngồi nhìn vào khoảng không vô định mà không ai nhìn nhau lấy một ánh mắt. Bọn họ đều là người lạ nhưng vì gia đình, bạn bè, người thân nên họ có chung một mục đích, dù đã sát cánh với nhau gần 6 tháng nhưng ngay lúc này tất cả chỉ cho nhau những cảm xúc xa lạ, người lạ suy cho cùng cũng chỉ là người lạ. Họ cảm giác như bị thế lực vô hình nào đó tóm lấy trái tim và kéo nó xuống đáy vực của cảm xúc, không một chút hy vọng vào tương lai sắp tới

Nhiều tháng trời, nhóm của họ đã bị mắc kẹt ở cái nơi ảm đạm, yên tĩnh đến c·hết người này, hàng loạt cuộc chiến đẫm máu đang diễn ra ngoài kia có lẽ đã đi đến kết thúc. Những người thân của mọi người ở đây đều lần lượt ra đi trước tầm nhìn được không gian phóng đại để họ được trông thấy khoảng khắc cuối cùng của người thân mà ai nấy đều không thể nói lời từ biệt. Tâm trạng của Ariel chỉ có thể nói là sống lay lắt qua ngày, cô luôn cảm thấy tội lỗi với mọi người và cả gia đình. Bất lực vì nhận ra bản thân không thể làm được gì cho bọn họ nhưng họ lại tự nguyện hy sinh chính linh hồn để cho cô được sống và cuối cùng cô lại phụ lòng mong đợi từ những người đã dành cho cô sự tin tưởng

Bọn họ chọn cách ra chiến trường là để những người thân được an toàn, để họ có thể tự hào với chính bản thân rằng "mình chính là chổ dựa" cho những người họ hết mực trân quý. Cảm xúc tự hào đó đã bị vùi dập bằng hàng loạt biến số dẫn đến nhiều kết quả không mong muốn, khiến mọi thứ như c·hết lặng khi tận mắt chứng kiến. Bọn họ đã có nhiều ngày gào khóc, đau khổ, có người còn muốn t·ự s·át nhưng bản năng cầu sống đã giúp họ thoát khỏi c·ái c·hết. Sau khi giải toả hết cảm xúc, bây giờ ai nấy đều ngồi bất động như một con ma nơ canh, đờ đẫn đứng giữa đám người vô hồn chung quanh

Hằng đêm khi nghĩ đến những sai lầm cô vấp phải luôn khiến cô chịu sự t·ra t·ấn về mặt tâm lí, cái không gian này đang thôi thúc cô phải bỏ cuộc, phải mổ bụng t·ự s·át để chuộc lỗi với những người đặt niềm tin vào cô. Những ký ức tốt đẹp trước kia nay đã bị biến tấu trong giấc mơ làm nhiều người phải bật dậy vào giữa đêm bởi cơn ác mộng cứ ám ảnh họ liên tục. Cô đã từng cho rằng "những tên Main mà mình xem trên Anime chỉ là một lũ ngu khi cứ phải đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu mình" để rồi khi cô được đặt vào tình huống tương tự thì cô mới hiểu chính mình cũng là một đứa ngu không kém. Cái cảm giác trên vai gánh nhiều sinh mạng, trách nhiệm to lớn là một loại áp lực cực kỳ khủng bố, dù có mạnh đến đâu thì cô vẫn cảm thấy lo lắng mọi lúc

Cô bắt đầu thấu hiểu và dần biết cảm giác vì sao những tên nhân vật chính thường trầm cảm khi nhìn thấy người mình quen biết dù chỉ mới vài tập phim đã lăn ra c·hết. Đó có lẽ là nỗi ân hận, có nhiều chất xúc tác có trong câu chuyện mà tác giả không thể liệt kê đầy đủ chỉ khi ta thực sự trải nghiệm nó thì mới chiêm nghiệm ra được nhiều thứ. Vô vàn áp lực Ariel phải gánh trên vai, có nhiều sự kỳ vọng đặt lên cô nhưng lại làm đổ vỡ hết mọi thứ, có nhiều lời xin lỗi muốn nói ra cho tất cả nghe thấy nhưng cô nghĩ mình không có quyền để mong mọi người chấp nhận lời xin lỗi. Cô muốn bọn họ lăng mạ, chà đạp, lấy cô làm đối tượng để xả hết cơn giận, sự phẫn nộ trong người nhưng...Không ai làm thế, chẳng ai quát mắng, đổ lỗi cho cô cả. Điều đó càng làm nỗi ân hận trong cô ngày một bùng phát, chúng cào xé từng mảng tâm trí của Ariel mọi lúc

Cô cảm thấy chính cô cũng đang trải qua loại cảm giác tương tự. Trong số những người hy sinh đa phần đều là dân thường hoặc một vài tầng lớp công nhân thấp kém nhưng họ đều trao hy vọng cho cô, mỗi một tinh linh cô nhận được từ họ đều khiến cô hiểu hơn về họ. Cảm xúc tích tụ khiến Ariel trở nên tuyệt vọng cộng thêm nỗi dằn vặt không thể kiểm soát làm cơ thể cô bị biến dạng thành quái vật. Việc cô nắm quá nhiều sức mạnh lại khiến cho mọi việc đều dễ dàng giải quyết, những căn bản cô cần học thì đều được lược bỏ bởi sức mạnh tuyệt đối, nó khiến cô không thể đưa ra phán đoán chính xác và xử lý các tình huống quan trọng trong thực chiến. Cô đã trở nên quá chủ quan trước sức mạnh mình có được, phụ thuộc vào nhiều tinh linh cô thu thập để rồi khi tình huống xấu ập đến, cô lại hoảng loạn rồi đâm sầm vào những sai lầm nghiêm trọng

Cô đã khóc rất lâu, khóc thì cũng khóc rồi, gào thét thì cũng đã làm rồi, tự h·ành h·ạ bản thân cũng đã làm rồi, một mình tự an ủi bản thân cũng đã làm rồi nhưng cô vẫn thấy chưa đủ. Cô thật sự cần ai đó, cần một người nào đó bản lĩnh hơn cô, có thể vạch ra những hướng đi có hậu, một happy ending mà cô mong muốn. Cô khao khát được hít thở như một người bình thường, không có áp lực, không quan tâm đến thứ gì khác, sống yên ổn ở một vùng đất hoà bình...Thứ mà cô đã không thể có trong suốt 3 năm phục vụ trong c·hiến t·ranh...

Ariel thầm căm ghét chính mình, cô cảm thấy mọi chuyện đã có thể được giải quyết nếu cô cẩn thận hơn một chút, suy xét đến các hướng di chuyển hơn một chút. Mọi thứ lẽ ra không nên như vậy, trái tim cô nức nở mong muốn một cái happy ending như trong phim. Cô nhớ lại khoảng khắc bản thân đi lệch quỹ đạo khiến chúng rẽ theo nhiều hướng vô cùng hỗn loạn, làm xáo trộn mọi kế hoạch được đề ra ngay từ ban đầu. Chính cô mới là kẻ dẫn mọi người đến kết cục như ngày hôm nay, chính cô là người đã hại c·hết hàng chục nghìn sinh mạng trên chiến trường và hàng triệu n·gười c·hết đói một cách gián tiếp

Vô số cảm xúc hỗn tạp bị dồn nén bấy lâu đều bị nhận thức từ thế giới làm cho phức tạp hoá dù rằng chính cô cũng cảm thấy được mình đang bị chính không gian này tác động. Nhưng phần nào đó trong Ariel lại cảm thấy bản thân xứng đáng với sự dày vò thống khổ này, ít nhất thì nó giúp cô cảm nhận trọn vẹn mọi tội lỗi mà cô đang muốn xóa mờ bởi ý thức trốn tránh

Hắn chăm chú nhìn vào Ariel trong khi đặt nhẹ hòn đá cuội mát lạnh đầy màu sắc lên tay cô. Hắn mở miệng phát ra ngữ điệu nhỏ nhẹ, tha thứ của người từng trải :"Thật sao? Ariel của Midori...". Đó là giọng nói trầm ấm cùng sự dịu dàng khó thấy của Akira. Hắn đang ngồi kế bên cô, gương mặt lộ ra sự chấp nhận và tha thứ đang nhìn đến một phương xa nào đó

Khi cô gặp hắn, muôn vàn cảm xúc như muốn thổi bùng trong tâm trí khiến cô muốn òa lên khóc rồi nhảy vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt nhưng cô vẫn đang kiềm nén để không làm điều đó

"Dù ngay lúc này mà em vẫn còn muốn mình tuyệt vọng..."

Akira thở ra một hơi dài như muốn trút bầu tâm sự

"Tôi biết là em đang đau khổ nhưng không phải em đang làm chậm tiến độ của cả nhóm rồi sao? Bọn tôi đã chờ em hơn 1 tuần để bình tĩnh, ổn định lại cảm xúc nhưng có vẻ như chẳng thu được kết quả nào là khả quan...Mọi người đều rất lo lắng cho em, Ariel. Ta không tìm được cánh cửa thì ta có thể tự tạo ra một lối thoát khác, đừng từ bỏ quá sớm. Mọi chuyện cũng đã xảy ra, quá khứ không thể thay đổi nhưng tương lai có thể thay đổi."

Nhận thấy ánh mắt của cô không có sự thay đổi, thậm chí là nó còn lún sâu vào mảng vực tối hơn. Hắn bắt đầu điều chỉnh tông giọng sao cho nó có thể toát lên vẻ thông cảm cùng sự tha thứ của một người từng trải. Hắn dần hạ giọng xuống cùng với thay đổi tư thế, để cô cảm thấy hắn như một người bạn tâm sự, rồi phần an ủi đó khiến cô tự động mở khoá trái tim

"Em đã từng nói muốn cứu thật nhiều mạng người, muốn họ được nhìn thấy một thế giới tốt đẹp do em sáng tạo ra nhưng giờ nhìn lại đi, em đã trở thành một con người tiêu cực và ích kỷ. Kéo mọi người tụt dóc theo Ariel, em đã bị dẫn dắt chỉ vì đám ảo ảnh nhất thời được không gian trong đây nặn ra. Em không thấy mình đang nói dối với những người được em cứu sao? Em đã gieo giắc hy vọng cho bọn họ để rồi thất vọng ư? Em là tia sáng của hy vọng, Midori...Hãy nhớ kỹ, em chính là tia hy vọng của tất cả và bao gồm cả tôi trong đó."

Khi nghe thấy từ "ích kỷ" trong lời nói của hắn, phần nào đó trong cô đã vô thức chú ý đến

"Em chính là một chất xúc tác để ta thoát khỏi đây, em là tia hy vọng được nhen nhói trong tình cảnh lúc này và chỉ có em mới có thể vực dậy tinh thần cho tất cả mọi người thêm một lần nữa."

Hắn bình tĩnh nói rõ từng câu với ngữ điệu tha thứ cho tội lỗi mà cô cảm thấy, hắn tỏ ra quan tâm dành cho Ariel khiến cô dần chú ý đến lời nói của hắn nhiều hơn



[Hắn...Anh ấy...Nói đúng...]

[Mình chẳng có...T-Tích sự gì...Ngoài được tinh linh ưu ái...]

"..."

Trông thấy đôi lông mày khẽ nhíu hắn liền giữ một khoảng lặng để cô kịp giải phóng hết suy nghĩ đang chứa chất trong đầu nhằm dùng hiện thực của bản thân để ảnh hưởng lên tâm trí cô. Hắn giúp cô hiểu hết mọi mặc cảm tội lỗi trong đầu và dần xoá mờ nó theo cách chậm rãi, sau đó Akira lại đặt lên tay cô một viên sỏi đầy màu sắc đang tỏa ra nhiệt rồi nói

"Con người là sinh vật ngu ngốc, tham lam và không hoàn hảo. Chính vì không hoàn hảo nên ta mới luôn tìm kiếm nó để áp đặt lên suy nghĩ về lý tưởng, khuôn mẫu cho vẻ đẹp hoàn hảo mà không hề biết ta chỉ đang gượng ép để biến mình thành một thứ nào đó xa vời. Luôn áp đặt tiêu chuẩn của đạo đức mà không phạm phải sai lầm nào chính là tham lam, mong muốn phải bảo vệ những thứ bất khả thi."

"Và em là một ví dụ điển hình cho sự ích kỷ, tham lam muốn được thỏa mãn sự hoàn hảo mà vô tình tự mình gò bó lên bản thân. Khi em tham lam, em sẽ dần trở nên ngu ngốc và đánh mất nhiều thứ mà không nhận ra. Em chính là một hỗn hợp của sự ngu ngốc, ích kỷ và đần độn khi muốn mọi thứ đều thuộc về mình, theo ý của mình. Có lẽ em đã từng nghĩ rằng sẽ thật hoàn hảo khi tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của mình thay vì nghe theo ý những người khác. Để tránh nhiều t·hương v·ong và chủ quan với loại năng lực mình đang có khiến em dần bỏ qua những lỗi nhỏ nhất nhưng lại là nền móng của thành công sau này. Nhưng suy cho cùng thì những điều em làm đều vì nhu cầu cơ bản của con người, muốn được hạnh phúc. Vì thế chẳng ai lại muốn người mình thương yêu hay kính trọng lại ra đi, từ sự lo lắng, em mới tự áp đặt các quy tắc lên tất cả mọi người và chính bản thân em để dễ dàng kiểm soát."

Con ngươi tha thứ của hắn phần nào đó đã v·a c·hạm với cảm xúc bị cô đè xuống. Những bàn tay vô hình lần lượt tháo gở từng xiềng xích trái tim Ariel, nhẹ nhàng và chậm rãi. Các mắt xích khi bị tháo gỡ liền trôi lơ lửng dưới mặt nước, dần dần chúng tan rã rồi biến mất

"Em là người tốt, Ariel. Em là người đặc biệt nhất mà tôi từng gặp. Em gồng gánh mọi trách nhiệm lên người mình rồi âm thầm tạo thêm nhiều áp lực vô hình để khiến bản thân có động lực phấn đấu nhưng đáng lẽ mọi thứ chỉ nên dừng ở đó nếu như em không quá tham lam."

"Em theo đuổi sức mạnh hủy diệt nhưng lại mong muốn thế giới được hòa bình, em theo đuổi những lý tưởng, những niềm tin em rút ra được từ việc xem Anime, cố gắng để tạo ra một thế giới tốt đẹp nhưng đòi hỏi nhiều thứ phi lý vốn không thể có nếu chúng cùng song hành với nhau. Midori...Cho dù em cố gắng cứu lấy nhiều người, dù mong muốn được cứu người là một công việc nuôi sống tinh thần của em nhưng nó cũng kéo theo quá nhiều ảnh hưởng xấu cho tinh thần. Chúng đang g·iết c·hết em một cách từ từ mà em không hay biết...Con người chỉ sống được 60 năm, sự hy sinh là điều tất yếu cho mục đích tạo ra một thế giới hoà bình công bằng. Nhưng sự công bằng không thể tồn tại mãi mãi, chúng sẽ tự đi đến sụp đổ, lịch sử đã chứng minh điều đó Midori..."

Ánh mắt Ariel hơi tối sầm lại, cái đầu cúi xuống của cô càng cúi thấp hơi như thể không muốn lại gần hắn

[Tại sao...Lại nói những lời đó...?]

Có lẽ điều cô muốn nghe nhất là bị hắn trách móc, tên vô dụng nhất trong nhóm lên tiếng quở mắng là một trải nghiệm mới mẻ đầy tủi nhục và thất bại. Nhưng khi hắn lại gần, Akira khiến cô thật muốn òa lên nức nở vì không chỉ có lời trách móc mà còn là lời động viên ẩn ý từ đáy lòng. Sự chan hoà tình yêu thương, đồng cảm và kính trọng của hắn đến với cô khiến một phần trong tâm hồn của Ariel được giải bày. Như thể hắn đã quan sát cô trong suốt một thời gian dài để hiểu những nổi khổ mà cô đã giấu không nói ra

Cô cố bỏ ngoài tai những lời động viên bằng một phần bướng bỉnh còn sót lại để tiếp tục chìm đắm trong nhiều hồi ức về những sai lầm của bản thân. Cô nhìn vào lỗi lầm của mình trong quá khứ, cố đánh gục tâm trí bằng những lời tự thoại thậm tệ. Cô ích kỷ muốn bản thân càng chìm đắm vào mặc cảm tội lỗi vì nó khiến cô nhận ra bản chất thật của mình. Cô tự cho mình là một kẻ l·ừa đ·ảo, thiếu trách nhiệm, là một tên hèn nhát muốn chối bỏ, từ chối hiện thực tàn khốc

Akira cười mỉm lộ vẻ tha thứ cho tất cả, ánh mắt ấy như thể đã biết Ariel nghĩ gì nhưng vẫn nhìn vào đôi mắt hơi rung động của cô. Xấu hổ vì bị phát giác, cô liền liếc sang chổ khác để che giấu đi cảm xúc xấu hổ đang trào dâng và một chút sự cảm hoá. Hắn giả vờ như không nhìn thấy rồi thở dài một tràng để tiếp tục bày tỏ cảm xúc

"Hà...Con người mà, đều phải có dục vọng để sống. Dục vọng là sức mạnh tiếp thêm động lực để có thể đạt đến thứ mình muốn. Có lẽ em chính là người muốn mọi điều tốt đẹp phải xảy đến với tất cả mọi người xung quanh...? Em là một cô gái rất tuyệt vời, Ariel. Em là một đóm sáng đã từng rực cháy trên bầu trời và nếu một dục vọng không đủ thì tôi sẽ cho em thêm một cái còn mạnh mẽ hơn tất cả."

[...]

Hắn nhìn cô rồi trưng ra một điệu cười khúc khích kèm hành động đưa tay lên chỉ vào mặt

"Tôi sẽ cho em một dục vọng, thứ mà em luôn mong muốn. Đó là bảo vệ tôi~Một thường dân lọt vào tầm mắt của em! Hãy nghĩ xem, đây đúng là một trải nghiệm mới mẻ mà phải không?"

Ariel vô tình kiềm chế nét mặt đang tỏ ra nghi hoặc trước những lời nói sáo rỗng xuất phát từ miệng của kẻ mà cô không hề tin tưởng. Nhưng có một chuyện đó là cô lại không biết bản thân đang dần chú ý đến những lời nói của hắn trong vô thức mà thậm chí là nghiền ngẫm nó

[Mình đang bồn chồn sao...]

"Anh...Học ở đâu...Cách nói gợi đòn đó thế?"



Cô miễn cưỡng đáp lại hắn một câu khiến cô bất giác giật mình

"Hmmm...Từ Alime mà ra cả."

Cô thừa biết những lời nói ấy không đáng tin nhưng cô đã chấp nhận nó mà không một chút cự tuyệt

"Người khác đặt niềm tin vào em nhưng bây giờ đã đến lúc em nên học cách trao niềm tin cho kẻ khác được rồi."

[...]

[Hắn...]

Ariel vẫn quyết định giữ im lặng dù một chút trong cô vẫn đang len lỏi ý muốn phản biện đầy khó chịu. Ariel cảm thấy một tia hy vọng đang nhen nhóm trong tâm trí cô, nó khiến cô phải bồn chồn và cảm thấy được tha thứ. Vẻ bướng bỉnh của cô nặn thêm nhiều suy nghĩ tội lỗi để khiến cô cảm thấy dằn vặt hơn, có lẽ đây là điều duy nhất cô có thể làm để trừng phạt chính mình

Ariel nhìn xuống đôi bàn tay từng chứa đựng luồng sức mạnh mà cô tự hào nay đã bị chẻ làm đôi bằng Ma pháp độc đáo, biến thể của Vật Chất Tối. Khiến nó gần như là bị tàn phế mà vĩnh viễn không thể sử dụng được, ngay cả có hồi phục được nguyên vẹn thì vẫn vô dụng khi không còn khả năng tái tạo cấu trúc Ma pháp một cách hoàn chỉnh. Nói cách khác, cô đã không còn là một Đại Phù Thủy mà chỉ là một cô gái nhìn thấy được tinh linh

Akira im lặng nhìn vào gương mặt không quan tâm của cô một lúc lâu rồi uốn lưỡi tặc một cái thật to

"Tch!"

"Midori, em muốn c·hết, em có thể c·hết khi chúng ta vượt qua thử thách này."

*Các tinh linh đang tò mò về Akira.

*Tinh linh Shemer hiếu kỳ về Akira.

Sự xuất hiện của dòng chữ trôi nổi trong tâm trí Akira chứng tỏ bản thân hắn đã thu hút thành công sự chú ý

"Nhưng đừng để mặc mọi người ở đây cùng c·hết chỉ vì em đang bận đấu tranh với cảm xúc, ở đây ai cũng thế thôi Midori, ai cũng có nỗi đau của riêng mình nhưng bọn họ đều chờ đợi em ra lệnh. Không ai trách cứ gì em, họ chỉ đang tuyệt vọng vì bị em l·ây n·hiễm cảm xúc thôi Midori."

"Tôi chưa bao giờ nghĩ em sẽ rơi vào trường hợp này vì em chính là một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời."

[Hắn...Đang mất kiên nhẫn...?]

Akira vốn luôn điềm tĩnh trong mọi tình huống, kể cả là vào giờ phút sinh tử thì hắn vẫn bình tĩnh phán đoán tình huống rồi đưa ra những phương án khả thi nhất. Cô chưa lần nào được chứng kiến hắn nhăn mặt, một lần cũng chưa. Chính vì sự biểu lộ đột ngột đó mà Ariel đã ngạc nhiên khi nhìn lên hắn, trong đó còn có sự đau đớn như vừa bị phản bội

"Một phù thủy đã để cảm xúc lấn át. Em là một bậc thầy kiểm soát rất tài giỏi, một người luôn xuất chúng và cũng là người có nhiều mặt xấu. Nhưng đó là những điểm đã làm nổi bật lên con người em, Midori không có ý che đậy các tật xấu vì em là người sống nội tâm, đầy chính trực. Midori là một cô gái luôn đứng ra bênh vực cho kẻ yếu, một cô gái luôn dành hết mọi điều tốt đẹp đến cho những người xung quanh, một cô gái dễ thương với nụ cười tỏa nắng và cũng là một cô gái ham ăn đồ ngọt."



[...]

*Tinh Linh Gnome đang mỉm cười với Akira.

*Tinh Linh Orsted đang tỏ ra thù địch với Akira.

(Chắc nó là kẻ cầm đầu bọn tinh linh phản loạn)

Hắn thầm nghĩ đến khi dòng chữ ấy xuất hiện trong đầu

"Bớt tỏ ra yếu đuối đi Midori, không phải em rất chán ghét cái cảm giác bất lực của hiện tại hay sao?"

"Midori đã chăm chỉ luyện tập và nghiên cứu để cho ra phương pháp tối ưu nhất chỉ để làm gì? Midori chọn lựa những niềm tin hùng mạnh mặc cho nó sẽ tàn phá tâm trí của em cũng là vì cái gì? Midori khát vọng, Midori cầu tiến, Midori lạc quan nhưng tại sao em lại để cảm xúc tiêu cực này kiểm soát?"

[Mình muốn khóc...]

Cô đã từng muốn từ bỏ, trốn chạy như một kẻ hèn nhát chỉ để hưởng thụ một phút giây yên bình. Đôi khi cô tự hỏi "liệu mình có thật sự là vì mọi người hay chỉ là sự ích kỷ của bản thân?". Vào lúc đó, Ariel đã không thể trả lời câu hỏi do chính bản thân đặt ra nhưng bây giờ cô đã có câu trả lời của riêng mình. Cô dù sao cũng chỉ là con người, không thể có toàn bộ nhưng cô lại cố gắng để cứu vớt được nhiều nhất có thể, sự ích kỷ của riêng cô chính là mong muốn có được một hoà bình và sự công bằng với bất cứ ai

Khi Ariel nhìn lên phía trước, cô đã thật sự nhìn thấy chính mình đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ở trước hiên nhà, ngắm nhìn hoàng hôn tuyệt đẹp...Nhưng trong thâm tâm cô biết, cô hoàn toàn không có sự yên bình. Khi Ariel quay đầu về phía sau, cô lại nhìn thấy những đứa trẻ c·hết đói nằm la liệt dưới mặt đường, một xã hội hỗn loạn, c·hết chóc. Nạn đói đã bao phủ gần 1/4 thế giới, bệnh dịch trải dài khắp ba lục địa, c·hiến t·ranh khiến một chủng tộc bị tuyệt chủng cùng với 440-600 triệu người m·ất m·ạng. Mỗi ngày thường xuất hiện sự q·uấy n·hiễu của t·hiên t·ai khiến mùa màng bị thiệt hại nghiêm trọng và chúng đã c·ướp đi 120-170 người mỗi phút cùng với nạn c·ướp b·óc, hãm h·iếp, n·ội c·hiến diễn ra tràn lan ở khắp mọi nơi. Con người giành giật, chà đạp lên nhau để sinh tồn, một nơi không đáng để sống yên ổn. Chỉ cần nghĩ đến đó cô lại không muốn để bản thân được nghỉ ngơi, cô muốn không ai phải đau khổ vì thế cô đã chọn cách trở thành tia hy vọng cho bọn họ

[Chỉ là mình không thể khóc trước mặt người khác...Tại sao...Tại sao cứ phải là hắn...! Tại sao hắn lại hiểu mình đến cả bản thân Ariel này còn không biết...! Mình muốn ở một mình để chìm đắm vào cảm xúc thì hắn lại chen vào q·uấy n·hiễu]

[A...Ki...Ra]

"Tất cả không phải là để Midori chứng minh giá trị bản thân cho người xung quanh thấy, để bọn họ đặt niềm tin vào em hay sao? Em rất mạnh...! Nhưng nội tâm lại rất yếu đuối. Midori sợ mọi người sẽ rời bỏ em như kiếp trước nhưng em đã lầm, mọi người không ai ghét bỏ em, không ai bỏ rơi em."

Cô nín chặt môi nhưng đôi mắt đã ngấn lệ

"Nếu em biết mọi người vẫn đặt hy vọng lên em, vẫn chờ em ra lệnh thì thay vì ngồi tự kỷ trong đây thì sao em không lấy lại sự tự tin vốn có để cùng tôi dẫn dắt tất cả trốn thoát khỏi đây!? Mi-Do-Ri!"

"Xin em đấy...Midori. Dừng lại đi, đừng h·ành h·ạ bản thân bằng những suy nghĩ tiêu cực áp đặt đó nữa...Xin em, hãy đứng lên. Từ bây giờ Midori sẽ không còn một mình nữa, không phải em đã từng có nhiều khao khát về một thế giới tươi đẹp phải không Midori? Hãy để tôi được trở thành một phần của tương lai đó."

"Đừng nhìn vào thất bại lần này không có nghĩa là sẽ mãi thất bại, chừng nào còn khả năng thì vẫn còn xác xuất thành công. Đừng bỏ cuộc Ariel, hãy nghĩ đến một tương lai em có thể cứu sống hàng triệu người chỉ bằng vào năng lực của mình..."

"Đây là một Arc đánh dấu cho sự trưởng thành của em. Hãy nghĩ đến hoàn cảnh này chính là một diễn biến tâm lý gây cấn mà nhân vật chính buộc phải vượt qua. Em chính là nhân vật chính trong câu chuyện của tôi, đứng lên, đứng lên và cho tôi mượn sức mạnh của em!"

Dường như dạ dày cô đang nóng rang, hơi thở không tự chủ mà hô hấp dồn dập, ánh mắt bắt đầu có thêm sức sống để đảo qua đảo lại

"T..."

"T...T...Ôi..."

"T-T-Tôi..."

Cô ấp úng và run rẩy, dù muốn nói ra nhưng có thứ gì đó đã chặn cổ họng ngăn không để cô nói suy nghĩ bên trong

"Đây là em bắt tôi dùng bài này đấy."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.