“Hắc, tiểu muội muội, ngươi tên là gì nha”. Sở Như Mộng nhìn bên cạnh ‘nữ tử xinh đẹp’ liền mở miệng trêu ghẹo nói.
“Lăn!”. Lạc Cảnh Thiên tức giận khẽ quát.
Không sai, hắn lần này chính là nữ trang đi vào bên trong căn cứ. Dù sao nếu trực tiếp đi vào, không đi được vài bước chắc chắn sẽ bị người ở đây vây quanh giết chết, cho nên vì che giấu thân phận, hắn chỉ có thể nữ trang đi vào trong này.
Quả nhiên cổ nhân nói không sai, nữ trang chỉ có không lần cùng vô số lần.
“Ai u, tiểu muội muội, làm sao tức giận đâu, cười một cái cho tỷ tỷ xem một chút nào”. Sở Như Mộng không bỏ qua cười bỉ ổi nói.
“Ngươi mẹ nó có thể nghiêm túc một chút hay không? Không thấy nhiều người nhìn như vậy?”. Lạc Cảnh Thiên nghiến răng nghiến lợi khẽ nói.
“Không có cách, ai bảo ngươi nữ trang mê người như vậy đâu”. Sở Như Mộng cười đáp.
Lạc Cảnh Thiên nhịn không được chân bước qua một bên, cách con hàng này xa một chút.
“Ha ha, được rồi, không đùa ngươi. Cho ta đi đứng chuẩn một chút, những gì ta dậy ngươi đều quên rồi? Đừng để người khác nhìn ra”. Sở Như Mộng khẽ nói.
“Không giống sao? Ta là học dáng đi của ngươi a”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.
“Giống? Giống có ích lợi gì? Ngươi không nhìn một chút khí chất cùng ngoại hình ta như nào? Đây là ngự tỷ, ngự tỷ hiểu không? Còn ngươi dáng vẻ động lòng người, một mái tóc bạc kéo xuống tới eo, vẻ mặt như thiếu nữ đôi mươi, ngươi lại đi học ta? Không sợ người khác nói ngươi là đang câu dẫn họ sao?”. Sở Như Mộng cười lạnh nói.
Lạc Cảnh Thiên: !!!
“Ngươi mẹ nó làm sao không nói sớm?”. Lạc Cảnh Thiên rùng mình khẽ nói.
“Đều nói phải nghe tiền bối, hiện tại hối hận đi?”.
“Biết ngươi nữ trang nhiều năm, làm sao mẹ nó còn không trực tiếp biến thành nữ nhân đâu? Ngươi ở đây khoe khoang cái rắm”.
“Hắc, nóng tính như vậy làm gì? Ta cũng không muốn a, biết làm thế nào”. Sở Như Mộng nhún vai nói.
Làm thế nào lại cảm thấy con hàng này muốn ăn đòn đâu? Không muốn? Ngươi mẹ nó hiện ra bộ mặt hưởng thụ là cái quỷ gì?!
“Tới!”.
Đi một đoạn đường khá dài, hai người họ cũng tới được nơi mà mình muốn.
“Chính là chỗ này? Thật đúng là nguy nga, không hổ danh là Thần Nữ, đến cả nơi ở cũng đặc biệt như vậy”. Sở Như Mộng nhìn toà nhà lớn trước mặt cảm thán nói.
“Dừng lại. Hai vị tiểu thư tìm người nào?”. Tên gác cổng đột nhiên đi tới dò hỏi.
Chỉ có điều vừa thấy hai người Lạc Cảnh Thiên quay lại nhìn, hắn liền ngẩn ra.
“Có chuyện gì?”.
Ngay lúc này, một âm thanh nữ tử vang lên, chỉ thấy có một nữ tử rất xinh đẹp đi tới. Trên người mặc một bộ quần áo quý tộc rất cao quý, nhìn qua cũng không phải thân phận nhỏ gì.
“ Đại tiểu thư, hai vị tiểu thư này tới không biết tìm ai, ta còn chưa kịp hỏi...”
“Lui xuống”. Nữ tử kia phẩy tay nói.
Tên gác cổng vội rời đi, lúc đi cũng không quên liếc nhìn hai người Sở Như Mộng một cái mới cam tâm.
“Quen thuộc liền tốt”. Sở Như Mộng nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Lạc Cảnh Thiên liền khẽ cười nói.
“Nhị vị tìm ai?”. Nữ tử kia hơi chút kinh ngạc vì nhan sắc của hai người, sau đó lấy lại bình tĩnh liền hỏi.
“Ta tới tìm Thần Nữ của Bình Minh Đế Quốc”. Lạc Cảnh Thiên đè thấp giọng nói.
“Tìm Thần Nữ? Các ngươi làm sao biết Thần Nữ ở đây?”. Nữ tử kia nghe vậy liền nheo mắt lại hỏi.
“Biết Thần Nữ chỗ ở rất kỳ lạ sao? Chẳng lẽ nói nơi ở của Thần Nữ là tuyệt mật? Vẫn là có người muốn ám sát Thần Nữ nên tung tích phải che giấu?”. Sở Như Mộng cười nhạt hỏi lại.
“Đương nhiên không. Ta chẳng qua là hiếu kỳ mà thôi, đến cả người của Thần Nữ mang theo cũng không biết, các ngươi vì cái gì lại biết? Hơn nữa... nhìn dáng vẻ, các ngươi hẳn là lần đầu tiên tới nơi này?”. Nữ tử kia nhướng mày hỏi.
“Đúng vậy, phiền phức vị tiểu thư này thông báo một chút, có hai người được Tuyết Giai tiểu thư ủy thác tới”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Xoạt!
Hắn vừa nói xong nữ tử kia liền rút kiếm chỉ thẳng vào hắn quát lên.
“Ngươi là ai?”.
“Ngươi có ý gì?”. Nhìn mũi kiếm chỉ vào mình, Lạc Cảnh Thiên nheo mắt lại hỏi.
“Ha ha, Lạc Tuyết Giai tiểu thư vốn ở chỗ ta, ngươi lại nói là nàng ủy thác tới tìm Thần Nữ, không thấy ngu xuẩn sao? Nói, các ngươi rốt cuộc là ai?”.
“Cái gì? Ngươi nói tiểu Giai ở đây? Làm sao có thể?”. Lạc Cảnh Thiên kinh hãi kêu lên.
“Ha ha, hiện tại lòi đuôi chuột ra rồi chứ? Các ngươi là ai? Có mục đích gì? Nếu không nói đừng trách mũi kiếm của ta không có mắt”. Nữ tử kia trầm giọng nói.
Y A.
Ngay tại lúc này, một đạo bạch quang lao qua, Đại Bạch đột nhiên xuất hiện, dùng miệng ngậm lấy thanh kiếm của nữ tử kia, ánh mắt phẫn nộ nhìn nàng kêu lên.
“Đại Bạch, ngươi làm gì?”. Nữ tử kia kinh ngạc kêu lên.
“Đại Bạch, lùi lại”. Lạc Cảnh Thiên khẽ nói.
“Y A”. Đại Bạch quay đầu kêu lên đầy khó hiểu.
“Lui lại”. Lạc Cảnh Thiên khẽ quát.
“Y A”.
Đại Bạch nhả ra thanh kiếm, sau đó đi tới bên cạnh Lạc Cảnh Thiên.
“Ngươi làm sao có thể...”.
“Đại Bạch!”.
Ngay lúc này, một âm thanh khác vang lên. Chỉ thấy một cái nữ tử khác từ bên trong chạy ra, người này chính là Lạc Tuyết Giai.
“Đại Bạch, ngươi đừng chạy loạn, cẩn thận...”.
Lời còn chưa nói xong, tiểu Giai liền nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng, sau đó liền ngây ra như phỗng. Ánh mắt tràn ngập khó tin.
Lạc Cảnh Thiên thấy tiểu Giai đi ra, trên mặt hắn nở ra nụ cười tơi rói, sau đó trực tiếp đi tới. Nữ tử kia thấy vậy mặt biến sắc muốn kêu lên, nhưng mà lúc này Sở Như Mộng động.
Trong nháy mắt Sở Như Mộng liền tới bên cạnh nàng, một thanh kiếm đè lên cổ, âm thanh trầm thấp vang lên.
“Đừng động”.
“Các ngươi…”.
“Cha!”.
Nữ tử kia còn chưa nói xong liền nghe được Lạc Tuyết Giai kêu lên, nàng con ngươi trừng lớn khó tin không thôi.
Cha? Giả đi? Người này rõ ràng là nữ a. Hơn nữa…
Chờ một chút… cái này…
Nhìn Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Tuyết Giai ôm nhau, nàng nhất thời ngây ngẩn cả người. Nàng giống như nhớ ra được điều gì đó, nàng từng nghe nói qua bên cạnh Lạc Cảnh Thiên có một người cực kỳ xinh đẹp, nói là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng không quá, nói như vậy…
Nhìn thanh kiếm gác trên cổ mình, nàng nhất thời cảm thấy mình thật sự rất ngu.
Thật sự.
Nàng rõ ràng ở nơi này nhiều năm, hơn nữa lượng kiến thức cũng rất nhiều. Làm sao lại không nhận ra đâu. Ánh mắt nàng nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên, sau đó nở ra nụ cười khổ.
Nếu như Sở Như Mộng đi một mình có lẽ nàng sẽ nghĩ tới, nhưng mà hai người này đi cùng nhau, Lạc Cảnh Thiên còn nữ trang… nàng không nghĩ tới cũng không có gì lạ.
Mà bên kia, Lạc Tuyết Giai ôm lấy Lạc Cảnh Thiên, cơ thể run rẩy, kích động không ngừng.
“Nữ nhi ngoan, không khóc. Làm sao lại khóc đâu”. Lạc Cảnh Thiên thấy Lạc Tuyết Giai hai mắt tràn ngập nước mắt liền nhịn không được khẽ nói.
“Cha, nhiều năm như vậy, ngươi vì cái gì không tới tìm ta. Ta ở Thần Nữ Cung quá cô đơn, nếu không phải có Đại Bạch làm bạn, ta thật không biết trải qua như thế nào”. Lạc Tuyết Giai nức nở nói.
“Vào trong rồi nói, nơi này không tiện”. Sở Như Mộng lên tiếng nhắc nhở.
Lạc Tuyết Giai cũng chú ý tới bên này, nhìn thấy Sở Như Mộng liền bật thốt.
“Sở thúc, ngươi cũng tới…Sở thúc, Thiến Thiến tỷ…”.
“Yên tâm, chỉ là để nàng không cần lên tiếng mà thôi. Ngươi cũng biết thân phận chúng ta có chút nhạy cảm, để nàng kêu lên liền không tốt”. Sở Như Mộng mỉm cười nói.
Lạc Tuyết Giai xuất hiện thực sự ngoài ý muốn của hắn, nếu không phải nha đầu này đi ra, hắn cũng không cần động thủ. Dù sao uy hiếp một cái nữ tử cũng không vẻ vang gì, lại thêm nha đầu này thực lực so với hắn còn thấp, miễn cưỡng xem như lục giai đỉnh phong, quả thực không chịu nổi một kích.
“Sở thúc, Thiến Thiến tỷ người rốt tốt, thúc đừng hại nàng”. Lạc Tuyết Giai biết tính cách của Sở Như Mộng, nếu không phải chưa xác định quan hệ của nàng cùng Thiến Thiến tỷ, e rằng Sở thúc sớm đã động thủ.
“Biết, đi thôi”. Sở Như Mộng cười gật đầu đáp, sau đó ra hiệu cho nữ tử kia đi vào.
Vừa vào bên trong, Sở Như Mộng liền đem nữ tử kia buông ra.
“Các ngươi… các ngươi làm sao…”.
“Được rồi, đã ngươi là người quen với tiểu Giai ta liền không làm khó ngươi, nhưng ngươi tốt nhất đừng có gây phiền toái cho chúng ta, nếu không kiếm của ta không ngại uống máu đâu”. Sở Như Mộng uy hiếp nói.
“Làm sao có thể? Giai Giai giúp ta nhiều như z7dAH vậy, ta đương nhiên sẽ không hại người thân của nàng. Ta chỉ là… có chút kinh ngạc…”.
“Kinh ngạc? Về việc hắn tại sao lại giống nữ nhân sao?”. Sở Như Mộng nhếch miệng nói.
“Ngươi mẹ nó mới là nữ nhân”. Lạc Cảnh Thiên trừng mắt nói.
“Mẹ ta nếu không phải nữ nhân, ngươi nghĩ ta từ đâu đi ra? Tảng đá sao?”. Sở Như Mộng cười nhạt đáp.
Lạc Cảnh Thiên: …
Mẹ nó, miệng lưỡi làm sao vẫn không đấu lại con hàng này đâu.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.