Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 597: Kéo dài thời gian



Nhìn thấy cảnh này, Lạc Cảnh Thiên khóe miệng khẽ nhếch lên, nở ra nụ cười cổ quái nói.

“Ngươi làm vậy không sợ những người khác… bất mãn sao?”.

“Bất mãn? Ngươi ý là…”.

Phanh!

Bạch Dực lời còn chưa nói xong Lạc Cảnh Thiên đột nhiên động, chỉ thấy hắn đưa lên cánh tay, một tầng tường đá từ dưới dất nhô lên che lại tầm mắt của đám người Bạch Dực.

“Cho người đoạn hậu!”. Lạc Cảnh Thiên quay về phía số 1 khẽ quát, sau đó lập tức ra hiệu cho đám người rút lui.

Ầm!

Tường đá bị Bạch Dực một quyền đánh nát, nhưng lúc này đã không thấy bóng người Lạc Cảnh Thiên đâu, chỉ còn lại bảy tên cửu giai ở lại. Vừa thấy mấy người Bạch Dực, họ liền lập tức động thủ.

Có điều dưới nhân số vượt trội, lại thêm đám người Hắc Phong quỷ dị tỉnh dậy, chỉ chưa tới năm phút bảy người họ liền bị giết chết tại chỗ.

“Hắc, chạy thật đúng là nhanh”. Bạch Dực nhìn về phương hướng đám người Lạc Cảnh Thiên trốn đi nhếch miệng nói.

“Lão đại, ta không hiểu, tại sao vừa rồi không động thủ luôn? Cần gì phải làm nhiều trò như vậy?”. Một tên thủ hạ hỏi.

“Ngươi hiểu cái gì? Lạc Cảnh Thiên hắn là cổ ma pháp sư, dù thực lực yếu, nhưng mà thủ đoạn rất quỷ dị. Hắc Phong chết cùng đám thủ hạ của hắn bị tiễn lên tây phương cũng là do Lạc Cảnh Thiên một tay bày ra”.

“Nếu như sơ xuất, nói không chừng các ngươi cũng sẽ rơi vào nguy hiểm. Hơn nữa… trong số chúng có một tên nắm giữ huyết mạch Phượng Hoàng, ta lại không biết người này là ai. Nếu tùy tiện động thủ, e rằng sẽ hạ thủ nhầm người, dù sao chúng ta cần là người sống. Hiểu không?”. Bạch Dực bình tĩnh nói.

“Lão đại, vậy 2mEth bây giờ chúng ta làm gì?”.

“Chờ. Chúng sớm muộn cũng sẽ quay lại”.



Lúc này đám người Lạc Cảnh Thiên đã chạy được rất xa, tìm một chỗ ẩn thân, cả đám người đi vào.

“Đều chết sao?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn số 1 hỏi.

“Đều đã chết. Sau năm phút chúng ta rời đi, họ liền chết”. Số 1 đáp.

“Thật đúng là hảo thủ đoạn”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

“Lão đại, đây là có chuyện gì? Ta làm sao không hiểu được gì cả? Các ngươi vừa rồi rốt cuộc là đang nói cái gì?”. Dạ Vũ hỏi.

“Các ngươi không biết cũng bình thường, chuyện này liên quan tới một số bí mật của ta cùng hắn. Các ngươi biết cũng không làm được gì”. Sở Như Mộng lạnh nhạt nói.

“Vậy… vừa nãy hắn đưa ra hợp tác… sau đó lão đại liền chạy… cái này… lại là chuyện gì?”.

“Có thể có chuyện gì? Phát hiện sơ hở thôi. Lời nói của hắn có rất nhiều điểm đáng nghi, nếu như hắn quả thật biết bí mật của chúng ta, tại sao hắn lại phải che che lấp lấp, nói những thứ ám chỉ như thế? Dù nói ra, tất cả các ngươi, bao quát người của hắn cũng không biết. Hắn làm vậy không phải tốn công sao?”. Sở Như Mộng nói.

“Ngươi nói không sai, hơn nữa hắn nói chuyện của Diệp Diêu Diêu không phải hắn làm cũng là giả”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Diêu Diêu gặp chuyện gì?”. Ngọc La Sát tò mò hỏi. Dù sao chuyện của Diệp Diêu Diêu ở đây ngoài Lạc Cảnh Thiên cùng Diệp Tiểu Du không có ai biết hết.

“Không có gì, bị đám người Hắc Phong ô nhục, bị lột trần treo lên cây thôi”. Diệp Diêu Diêu trực tiếp đáp.

Đám người: …

“Nếu như thật như lời Bạch Dực nói, đám người Hắc Phong không cần thiết phải treo nàng trên cây làm gì. Là sợ người khác không phát hiện sao? Hơn nữa nàng bị treo lâu như vậy, lại không có cao đẳng thú xuất hiện, điều này còn chưa thể nói rõ vấn đề?”. Lạc Cảnh Thiên bình thản nói.

“Không đúng a, lão đại, vậy cái ‘thành ý’ mà hắn nói kia là làm gì? Ta rõ ràng thấy đám người kia ngã xuống bất tỉnh đó a”. Cung Bắc Hải khó hiểu hỏi.

“Huyễn Trùng Cổ Mẫu, là mẫu cổ của Huyễn Trùng, nó là một loại hắc ám sinh vật đã biến mất cách đây mấy chục vạn năm. Vấn đề chính là... Huyễn Trùng cũng không có gây hại được cho nhân loại, nó chỉ đem tin tức truyền về cho cổ mẫu, thời đó người ta dùng thứ này để thám thính tình hình quân địch”. Diệp Tiểu Du nói.

“Cho nên khi đám người kia ngã xuống, hắn mới phát hiện điểm đáng nghi quá nhiều. Hiện tại hiểu chưa?”. Sở Như Mộng nhìn mấy người Dạ Vũ nói.

“Nói như vậy... chúng là đang diễn? Mục đích là cái gì?”. Tuyết Băng Tâm hỏi.

Lạc Cảnh Thiên nhìn về phía Sở Như Mộng, Sở Như Mộng trong nháy mắt liền hiểu.

Bạch Dực mục tiêu không phải Lạc Cảnh Thiên, mà là Sở Như Mộng.

“Chờ đã, nếu như Huyễn Trùng có thể truyền về tin tức, vậy trên người của Diệp Diêu Diêu có thứ này không? Dù sao nàng...”. Mộ Thanh Tuyết cau mày nói.

“Yên tâm, không có, dù có hiện tại cũng không đáng lo. Vì Huyễn Trùng Cổ Mẫu đã chết, trên người nàng dù có Huyễn Trùng cũng không còn tác dụng gì, hơn nữa ta đã xem qua, trên người nàng không có”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nói.

“Lạc công tử, ngươi đã quan tâm người của mình như vậy, có thể hay không đối xử công bằng một chút? Chúng ta tuy rằng đã ký khế ước, nhưng cũng không muốn chết một cách vô nghĩa như vậy”. Số 1 lúc này đột nhiên lên tiếng.

“... Ta đã biết, ba người các ngươi ra ngoài kiểm tra xung quanh một chút, nếu như phát hiện có người theo dấu liền nói cho ta biết”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nói.

“Ngươi có ý gì?”. Số 1 cau mày hỏi.

“Ta nói ngươi nghe không hiểu? Ta muốn các ngươi đi tuần tra, chẳng lẽ muốn để mấy người thất giai chúng ta đi tuần? Đám người kia thực lực thế nào ngươi cũng nhìn thấy, nếu phát hiện, với thực lực thất giai có thể chạy được không?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi lại.

“Ta...”. Số 1 nghe vậy nói không ra lời. Mặc dù nàng biết rõ Lạc Cảnh Thiên là cố ý muốn đuổi họ ra, nhưng nàng lại không tìm được lý do phản bác, chỉ có thể hậm hực đi ra ngoài.

“Vốn dĩ không cần chạy, thật sự liều mạng cũng không phải đánh không thắng. Ngươi cố ý để bảy tên kia chết là có ý gì?”. Sở Như Mộng nhìn thấy mấy người kia ra ngoài, lúc này mới hỏi.

Hắc Lang đã bước vào cửu giai, dù cho chỉ là nhất đoạn, nhưng nó là sinh vật hắc ám được tạo ra, thực lực cực kỳ đáng sợ. Nếu như vừa mới vận dụng, chưa chắc không thể thắng, nhưng Lạc Cảnh Thiên lại lựa chọn rút lui, trực tiếp đem bảy tên cường giả cửu giai chết vô ích, đây là điều hắn không hiểu.

“Bạch Dực tuy rằng nhiều cái ưa thích nói dối, nhưng mà hắn có thể biết được nhiều thứ là khẳng định. Ngươi nghĩ hắn có hay không sẽ điều tra mấy người kia từ đâu tới? Dù sao với thực lực của ta là không cách nào chỉ huy một đám cửu giai cường giả”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nói.

“Ý ngươi là... ngươi muốn để hắn nhắm vào Mã gia?”. Sở Như Mộng nhướng mày hỏi.

Những người khác cũng không hiểu rõ lắm. Bởi vì Mã gia dù sao cũng là đang có quan hệ hợp tác với họ, trực tiếp bán như vậy không tốt lắm đâu.

“Không. Ngươi nghĩ nhiều, ta chỉ đơn thuần muốn chúng đi điều tra mấy người kia mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

“Ngươi có kế hoạch gì?”. Sở Như Mộng suy tư một chút rồi hỏi.

“Chúng có thể kéo dài thời gian chiêu mộ nhân lực, chúng ta tại sao lại không đâu?”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

“Thần Nữ? Ngươi muốn để họ gia nhập?!”. Diệp Tiểu Du nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc thốt lên.

“Thông minh. Nếu như chúng ta lôi kéo được Thần Nữ nhập cuộc, như vậy rất nhiều thế lực của ngũ đại Tinh Quốc ở chủ chiến trường sẽ có rất lớn khả năng gia nhập vào chúng ta, chỉ cần cung cấp đủ lợi ích là được. Đương nhiên, ngoại trừ Thần Quốc. Đám người kia ước gì ta chết đâu”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

Bình Minh Đế Quốc tại ngũ đại Tinh Quốc có địa vị không nhỏ, danh vọng của các vị Thần Nữ cũng rất lớn. Lại thêm nơi này là chủ chiến trường, khả năng việc những thế lực nhỏ lẻ của ngũ đại Tinh Quốc gia nhậl vào họ là rất cao.

“Ta biết ngươi mục đích không chỉ có vậy, hẳn là có chuẩn bị khác. Đúng không?”. Sở Như Mộng hỏi.

“Ha ha, ngươi hiểu ta. Hiện tại nói ra không có ý nghĩa, chờ đến lúc chiến đấu, lúc đó chắc chắn sẽ khiến ngươi giật nảy mình. Trên đời này người có thể khiến ta ăn thiệt thòi còn chưa sinh ra đâu”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

Thật đúng là cho rằng 200 tên Hắc Lang chết đi chỉ có thể cung cấp cho hắn chế tạo một đầu Hắc Lang thôi sao?!

...

Thời gian chớp mắt trôi qua một tuần, một tuần này đám người Lạc Cảnh Thiên như bốc hơi khỏi nhân gian.

Bạch Dực cho người tìm kiếm cũng không có kết quả, sau khi điều tra về mấy tên cửu giai kia hắn phát hiện những người này là người của Mã gia.

Tuy không biết Lạc Cảnh Thiên cùng Mã gia đạt tới quan hệ hợp tác gì lại có thể để Mã gia lén lút cho người giúp Lạc Cảnh Thiên, nhưng đối với hắn tới nói vấn đề không lớn.

Chỉ có điều... làm sao hắn lại có cảm giác không tốt đâu? Là nơi nào không đúng chứ? Cảm giác này thật khó hiểu.

Trong lúc đó, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng sớm đã đi tới một nơi rất xa. Bạch Dực sẽ không thể nào biết được hắn sẽ xuất hiện ở đó, vì nơi này chính là... một trong những căn cứ của ngũ đại Tinh Quốc!

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.