Đám người Lạc Cảnh Thiên tiếp tục lên đường, tới một khu rừng rậm lớn, một lão giả cửu giai đi phía trước ra hiệu dừng lại.
“Huyền lão, thế nào?”. Mã Hiểu Linh đi tới hỏi.
“Tiểu thư, nơi này… có chút kỳ quái. Trên đoạn đường này chúng ta không có gặp được một con cao đẳng thú nào, điều này rất kỳ lạ. Ta e rằng có biến”. Huyền lão đáp.
“Mọi người đề phòng xung quanh, tránh cho bị đánh lén”. Mã Á Nam nhìn đám người khẽ nói.
Không cần nàng căn dặn, dù sao những người họ đều thân kinh bách chiến, sao có thể không phát hiện ra điểm này được. Mã Hiểu Linh mang theo hết thảy 13 người, toàn bộ đều là cửu giai, cao nhất là vị lão giả Huyền lão kia, thực lực nằm ở cửu giai thất đoạn, có thể nói cường giả mạnh vô cùng.
Lạc Cảnh Thiên nhìn quanh, nhắm lại đôi mắt cảm nhận khí tức xung quanh, xác thực như Huyền lão nói, nơi này thật đúng là có chút quỷ dị.
“Đứng sát vào, ta nghĩ nơi này có cao đẳng thú cửu giai trở lên, rất nguy hiểm”. Lạc Cảnh Thiên thấp giọng nói.
“Tiểu đệ đệ, ta thực lực nhưng là mạnh hơn ngươi đó a”. Diệp Tiểu Du bật cười nói.
Lạc Cảnh Thiên không nói, bởi vì hắn cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm đang gần kề. Loại áp bách này, chỉ có cao đẳng thú cửu giai mới có thể nắm giữ, hắn quá quen thuộc loại cảm giác này rồi.
“Tiểu Minh, thăm dò một chút”. Huyền lão cau mày nhìn về một tên nam tử bên cạnh khẽ nói.
“Chờ đã”. Lạc Cảnh Thiên lập tức ngăn cản.
“Thế nào?”. Huyền lão khó hiểu hỏi.
“Cao đẳng thú cũng phân chia nhiều hệ thuộc tính, có một loại cao đẳng thú nắm giữ hai loại thuộc tính, mộc hệ cùng không gian hệ. Ta nghĩ chúng ta đã rơi vào bẫy của nó. Nếu tùy tiện thăm dò, rất có thể dẫn tới nguy hiểm chí mạng”. Lạc Cảnh Thiên nhìn quanh, sau đó nói.
Hắn càng lúc càng khẳng định điều này.
“Hoang đường, ta sống cả vạn năm qua cũng không nghe qua về loại cao đẳng thú như vậy. Một tên tiểu tử thất giai miệng còn hôi sữa như ngươi thì lại biết cái gì?”. Huyền lão khinh thường nói.
Lạc Cảnh Thiên nhất thời ngẩn ra, sau đó bật cười nói.
“Ngươi biết không, đời ta ghét nhất chính là loại người như ngươi. Mắt chó coi thường người khác, nếu không phải hiện tại chúng ta cùng một đội, ngươi nghĩ ta sẽ ngăn cản?”.
“Ngươi muốn…”.
“Huyền lão!”. Mã Hiểu Linh khẽ quát.
“… Thật xin lỗi, tiểu thư. Là ta thất thố”. Huyền lão ngây ra một chút, sau đó vội cúi đầu nói.
“Huyền lão, mặc dù thực lực của hắn thấp, nhưng kiến thức của hắn chưa hẳn đã thấp. Nghe hắn một chút, cẩn thận vẫn hơn”. Mã Hiểu Linh nhẹ giọng nói.
“Biết rõ, tiểu thư”.
Huyền lão nhẹ đáp, ánh mắt trừng Lạc Cảnh Thiên một cái, sau đó mới hướng về nam tử bên cạnh nhẹ gật đầu.
Chỉ thấy nam tử kia rút vũ khí ra chém về xung quanh, từng làn sóng kiếm khí bắn ra đem cây cối chặt đứt. Nhưng đáng tiếc lại không có bất kỳ phát hiện nào.
“An toàn”. Nam tử kia thu kiếm nói.
Lạc 2mEth Cảnh Thiên triệt để im lặng. Ngươi mẹ nó biết thế nào về cao đăng thú không gian hệ cùng mộc hệ kết hợp sao? Hắn làm sao có cảm giác, không phải đám người này bảo vệ hắn, mà hắn đang bảo vệ họ đâu?!
“Hài lòng?”. Huyền lão nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên hỏi.
Lạc Cảnh Thiên: …
Tên nam tử vừa rồi khinh bỉ cười một tiếng, vừa định tiến lên lại bị Lạc Cảnh Thiên ngăn lại.
“Chờ đã!”.
Lạc Cảnh Thiên khẽ quát, sau đó lấy ra Bạch Cốt Tiêu.
“Vũ khí tốt”. Mã Hiểu Linh ánh mắt sáng lên, đang muốn nói gì thì lại bị Lạc Cảnh Thiên dùng ánh mắt ngăn lại.
Chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên cầm Bạch Cốt Tiêu đưa lên miệng bắt đầu thổi.
Bất Hủ Chương Nhạc – Tịnh Diệt Ma Âm.
Nghe được tiếng tiêu, đám người hơi nhíu mày lại, bởi vì họ cảm nhận được một loại cảm giác khó chịu.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt vô cùng chăm chú, hắn biết thực lực của mình là không làm được gì đám cao đẳng thú cửu giai này, nhưng mà… khiến chúng khó chịu lại không khó.
Mắt thường cũng có thể thấy được, từng đợt sóng âm lan ra xung quanh.
Huyền lão cùng đám người khác ban đầu cảm thấy Lạc Cảnh Thiên làm chuyện vỗ nghĩa, gì sao loại sóng âm này không có tính công kích, dù thật sự có cao đẳng thú ẩn nấp lại có thể làm được gì? Không thấy được vị cửu giai vừa rồi dùng kiếm khí kiểm tra qua rồi sao?!
Nhưng mà một lát sau, cả đám đều biến sắc, bởi vì trước mặt họ, không gian bắt đầu vặn vẹo, có thể thấy loáng thoáng được những con cao đẳng thú ẩn nấp phía sau.
“Chuẩn bị chiến đấu!”. Huyền lão quát lớn.
Ông ta không nghĩ tới lại thật sự có cao đẳng thú ẩn nấp. Cái này làm sao có thể?!
“Cẩn thận một chút, có cao đẳng thú song hệ, không gian hệ cùng mộc hệ ở phía sau thống lĩnh. Phải tìm ra nó, nếu không các ngươi sẽ chỉ như người mù, nó có thể lợi dụng hoàn cảnh xung quanh che dấu bản thân, cho nên đừng vội manh động”. Lạc Cảnh Thiên vội nói.
“Vậy phải làm gì? Không thể đứng yên chờ chết a”. Mã Hiểu Linh vội kêu lên.
“Đừng cho chúng tiếp cận phạm vi xung quanh 10m, ta có biện pháp khiến chúng hiện thân”. Lạc Cảnh Thiên nói, ngay sau đó hắn liền nâng lên Bạch Cốt Tiêu bắt đầu thổi.
Dựa vào sóng âm, những bóng hình trong suốt hiện lên, mặc dù vẫn không thấy được hình dáng thật, nhưng ở đây không ai là người mù. Chỉ cần không mù là có thể thấy, thế là đám người bắt đầu triển khai tấn công.
Hết thảy có năm con cửu giai cao đẳng thú, may mắn là cấp bậc không cao, đám người thế công cực kỳ mãnh liệt. Phát hiện con mồi khó chơi, đám cao đẳng thú cũng không tiếp tục tấn công, chúng lùi lại phía sau, ẩn thân vào rừng rậm.
Lạc Cảnh Thiên cẩn thận quan sát, sau khí phát hiện chúng thật sự rời đi mới thở nhẹ ra một hơi.
Năm con cao đẳng thú cửu giai không phải là một lực lượng nhỏ, nếu như tiến hành đánh lén đủ làm thịt toàn bộ bọn họ. May mắn là con cao đẳng thú song hệ kia quá mức cảnh giác.
Mặc cho cao đẳng thú đã nắm giữ trí tuệ không kém gì nhân loại, nhưng mà bản năng của chúng vẫn còn, địch nhân có thể vô thanh vô tức phát hiện chúng, thực lực tuyệt đối không yếu. Cho nên vì bảo trì nhân số, con thống lĩnh mới kêu gọi rút lui.
Nếu không chỉ dựa vào 13 tên cửu giai kia, nói thật khả năng chiến thắng không cao hơn bảy thành. Chưa nói tới họ còn phải bảo vệ mấy người Lạc Cảnh Thiên, tính nguy hiểm càng lớn.
“Ngươi làm sao biết?”. Huyền lão thấy nguy hiểm đã giải trừ, ông ta nhịn không được nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.
“Cao đẳng thú mặc dù nói là cao đẳng, nhưng nói cho cùng chúng vẫn chỉ là súc sinh. Biết được tập tính của nó liền có thể tránh khỏi chúng, hoặc có thể lợi dụng điểm yếu của chúng đánh bại chúng, điểm này rất khó sao?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.
“Đã ngươi hiểu nhiều như vậy, hẳn là không cần chúng ta bảo vệ mới đúng. Ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?”. Tên nam tử kia nhíu mày hỏi.
Người này chính là người trong miệng Huyền lão vừa gọi, tên là Mã Nhất Minh, là một tên họ hàng xa của Mã gia. Thực lực cửu giai nhất đoạn, không có gì xuất chúng, nếu không cũng không chỉ là một tên hộ vệ của Mã Hiểu Linh như vậy.
“Mục đích? Nếu như không phải ta, ngươi vừa rồi chỉ cần tiến thêm vài bước nữa thì hiện tại ngươi chỉ còn là một cỗ thi thể. Ngươi hẳn nên nói một tiếng cám ơn, mà không phải chất vấn ta có mục đích gì”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Mã Nhất Minh gương mặt hiện lên vẻ tức giận, nhưng lại không nói được lời nào. Vừa rồi là Lạc Cảnh Thiên ngăn lại hắn. Nếu không kết quả thế nào khó mà đoán được.
“Nhất Minh, làm sai thì phải nhận, đây là gia quy của Mã gia. Hắn xác thực vừa mới cứu mạng của ngươi, ngươi nói một câu cám ơn cũng không quá”. Huyền lão trầm giọng nói.
“Thật xin lỗi, đa tạ tiên sinh đã cứu ta một mạng”. Mã Nhất Minh nghe vậy hít sâu một hơi, sau đó đi tới trước người Lạc Cảnh Thiên chắp tay cúi đầu nói.
“Chỉ cần ngươi đừng nói ta có mục đích khác là được rồi”. Lạc Cảnh Thiên bình thản nói.
Hắn có chút kinh ngạc, vị Huyền lão kia mặc dù có chút chán ghét, nhưng xác thực là một vị trưởng bối hợp cách.
“Đa tạ tiểu hữu hỗ trợ, nếu lần sau phát giác nguy hiểm, còn mong tiểu hữu báo trước”. Huyền lão mỉm cười nói.
“Ta biết, các ngươi còn sống ta mới an toàn. So với cao đẳng thú, ta càng kiêng kị hơn là nhân loại”. Lạc Cảnh Thiên cười đáp.
Huyền lão nhẹ gật đầu, lời của Lạc Cảnh Thiên xác thực khiến ông ta thưởng thức. Mặc dù không biết là đang nói móc họ, hay là ám chỉ thứ khác, nhưng có thể nói ra điều này chứng tỏ Lạc Cảnh Thiên trải qua không ít thứ.
“Đi thôi, đường còn rất xa, tranh thủ tới sớm một chút, tìm một chỗ ở lại qua đêm. Đêm xuống tại đây rất nguy hiểm”. Mã Á Nam nói.
Đám người cũng không dừng lại bao lâu liền lên đường.
Lạc Cảnh Thiên đi tại chính giữa, bất quá lúc này hắn cũng không có tâm tư nhìn xung quanh. Hắn có một loại cảm giác, thời gian tới hẳn sẽ có không ít nguy hiểm kéo tới. Nhất là...
Ánh mắt vô tình nhìn về phía bên cạnh, thấy Diệp Tiểu Du đang cười cười nhìn hắn, hắn khoé miệng hơi nhếch lên nở ra nụ cười đầy ẩn ý.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.