Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 556: Đùa ngươi chơi



“Đa tạ, vậy chúng ta chừng nào thì lên đường?”. Mã Á Nam nói.

“Nếu được, vậy ngày mai liền đi, có thể chứ?”.

“Có thể. Bất quá… ta cần ngươi đặt cọc trước một nửa”.

Lạc Cảnh Thiên nghe vậy nhìn nàng một chút, sau đó nói.

“Đi theo ta, những người khác ở ngoài”. Lạc Cảnh Thiên nói xong liền đi vào trong phòng.

Mã Á Nam ngẩn ra một chút rồi vội đi theo.

Vừa vào phòng, Lạc Cảnh Thiên liền lấy ra một viên Hỗn Độn Thạch đưa ra nói.

“Thứ này đủ không?”.

Mã Á Nam nghi ngờ nhận lấy, một viên Hỗn Độn Thạch? Dù là thượng phẩm cũng không đủ đó a. Bất quá, ngay khi vừa cầm vào nàng liền giật nảy mình.

“Đây… đây là…”.

“Đủ?”.

“Ngươi làm thế nào…”.

“Đủ vẫn là không đủ?”.

“Đủ”.

“Vậy tốt, như vậy ngày mai gặp”.

“Chờ đã, ngươi không sợ ta lấy thứ này rồi trốn?”. Mã Á Nam khó hiểu hỏi.

“Đường đường tiểu công chúa Mã gia sẽ không vì thứ này đi đánh cược nhân phẩm của mình. Hơn nữa, ta tin tưởng ngươi”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.

Nhìn Mã Á Nam rời đi, Lạc Cảnh Thiên rơi vào trầm tư. Chỉ hi vọng đến đúng chỗ, nếu không sợ rằng hắn sẽ dữ nhiều lành ít a. Nghĩ tới thực lực bản thân vẫn chỉ là thất giai nhất đoạn hắn liền bất đắc dĩ thở dài.

Nếu như tìm được chỗ kia liền tốt, có thể an ổn trong đó tu luyện chờ đến cửu giai liền ra ngoài. Không giống như bây giờ, cái gì cũng bó tay bó chân, nếu không phải có Hỗn Độn Châu, hắn thật đúng là không biết làm thế nào mới tốt.



Trước cổng thành trì, đám người Mã Á Nam đứng chờ sẵn, Lạc Cảnh Thiên cùng Diệp Tiểu Du đi tới họ liền ra hiệu cho người xung quanh xuất phát.

Nhưng mà, vừa ra khỏi thành chưa được vài chục cây số, đám người họ liền bị vây lại. Người tới đương nhiên là Hắc Phong, hắn dẫn theo mấy chục người đi tới, nhìn lấy Mã Hiểu Linh nói.

“Mã tiểu thư, phiền phức ngươi tránh qua một chút, ta cần giải quyết ân oán cá nhân”.

“Không được, ta đã đáp ứng hắn bảo vệ hắn đoạn đường này. Phong tiên sinh có thể nể mặt sao?”. Mã Hiểu Linh lắc đầu nói.

“Mã tiểu thư, ngươi làm vậy là trái quy tắc”.

“Ta biết, nhưng… lại thế nào đâu? Ta không gây chuyện, không cùng các ngươi tranh đoạt, cũng không động thủ giết người, như vậy dù ta trái quy tắc thế nào cũng không có vấn đề. Còn ngươi, ngươi được không?”. wAS8a

“Bản thân ngươi thực lực là có, tại chủ chiến trường cũng là số một số hai. Nhưng… ngươi không có người chống lưng, ngươi có thể lựa chọn hiện tại động thủ, nhưng hậu quả… ngươi chịu được sao?”. Mã Hiểu Linh lạnh nhạt hỏi.

“Nói như vậy, Mã tiểu thư muốn cùng Hắc Phong chúng ta tuyên chiến?”. Hắc Phong híp mắt lại nói.

“Tuyên chiến? Với số người ta mang theo, xác thực không tuyên chiến được. Nhưng mà một khi ngươi động thủ, như vậy tức là ngươi cùng Mã gia tuyên chiến. Ngươi có thể ở lại trong này cả đời sao? Chờ người bước vào bán thần cũng phải đi ra. Đến lúc đó, ngươi lại có thể làm gì đâu?”.

“Chi bằng hiện tại nhún nhường một chút, ta nói qua, ta đáp ứng hắn bảo vệ hắn lần này, cho nên… nếu như lần sau hắn đi ra, cũng sẽ không có ta đi cùng. Ngươi hiểu?”.

“… Tốt, lần này ta cho Mã tiểu thư mặt mũi, nhưng mà… cũng chỉ là lần này mà thôi”. Hắc Phong nhíu mày trầm tư sau đó nói.

“Vậy đa tạ”. Mã Hiểu Linh nhẹ giật đầu, sau đó mang theo đám người Lạc Cảnh Thiên tiếp tục lên đường.

“Lão đại, chúng ta cứ để họ đi như vậy?”. Chờ đám người rời đi, một tên thủ hạ đi tới hỏi.

“Mặc dù sớm đoán ra chúng sẽ thuê người bảo vệ, nhưng không nghĩ tới lại có thể để Mã Hiểu Linh đích thân ra trận. Là ta tính sai, bất quá… không quan trọng. Tiếp tục theo kế hoạch, dù sao… trong chủ chiến trường, không chỉ có chúng ta mới là nguy hiểm, hiểu?”. Hắc Phong cười nhạt nói.

“Hắc hắc, đã hiểu”.

Lạc Cảnh Thiên không biết được đang có một âm mưu nhắm vào hắn, lúc này hắn đang bị Mã Á Nam quấn lấy, đương nhiên không phải là loại… cảnh tượng kia. Chỉ đơn giản là Mã Á Nam tò mò rất nhiều thứ, hỏi hắn đủ thứ trên trời dưới đất.

Sau một hồi ứng phó qua loa, Lạc Cảnh Thiên nhịn không được liền nói.

“Ngươi muốn hỏi gì liền hỏi, đừng dùng trò dẫn dụ trẻ con này, rất vũ nhục trí thông minh của ta”.

“Tốt a, vậy ta hỏi”.

“Nhanh lên, một hồi còn muốn tiếp tục lên đường”.

“Nghe nói ngươi từng đá xuống mười mấy cái đại gia tộc, cái này là thật sao?”. Mã Á Nam hỏi.

“Là thật, chẳng qua chỉ là vận khí. Là chúng xúc động lợi ích đế quốc, tự mình hại mình, ta chỉ đem chuyện này sớm lộ ra mà thôi”.

“Cảm giác lúc đó thế nào? Có sợ hãi sao? Có kích động sao?”. Mã Á Nam hiếu kỳ hỏi.

“Ngươi hỏi cái này làm gì?”. Lạc Cảnh Thiên quái dị hỏi.

“Ta trước kia cũng từng làm một chuyện điên cuồng như ngươi, lúc đó ta thật sự rất sợ hãi. Thậm chí suốt một tháng cũng không có ra khỏi cửa, về sau là tỷ tỷ mang ta ra ngoài, khích lệ ta, an ủi ta, cho nên…”. Mã Á Nam thấp giọng nói.

“Cho nên ngươi làm cái gì?”.

“…Ta đem ca ca mình… hủy mất Linh Tâm”.

Phốc!

Lạc Cảnh Thiên kém chút liền phun ra.

Thần mẹ nó hủy mất Linh Tâm, ngươi là hận hắn cỡ nào mới có thể làm được chuyện này? Còn nói điên cuồng? Cái này mẹ nó là nhân tính vặn vẹo có được hay không? Đó là ca ca ngươi a, không phải địch nhân của ngươi đó a.

“Có phải… rất kinh tởm không?”. Mã Á Nam thấy phản ứng của hắn liền ủ rũ hỏi.

“Không đến mức, chỉ là có chút kinh ngạc. Ta chỉ là người ngoài, không có tư cách đánh giá cái gì. Hơn nữa nếu ta đoán không lầm, ngươi cần Hỗn Độn Khí nhiều như vậy là vì ca ca ngươi đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Đúng vậy”.

“Ngươi nhìn, ngươi biết mình sai, cũng đang cố gắng bù đắp lại sai lầm. Chính bản thân ngươi đang cố gắng thay đổi, cho nên ý kiến của người khác như ta lại có thể có ý nghĩa gì?”.

“A... là vậy sao. Lúc đó ta thật sự hối hận, cũng rất sợ hãi. Ta thật sự rất yêu quý ca ca ta, ca ca ta cũng không trách ta, nhưng ta biết bản thân mình gây ra lỗi lầm quá lớn. Ca ca ta vốn là một thiên tài, lại vì giây phút ngu xuẩn của ta mà đánh mất tương lai”.

“Ta không biết mình có thể giúp được gì hay khôn, nhưng chỉ cần có thể, ta đồng ý trả giá tất cả. Còn ngươi đây? Ta nghe nói ngươi làm rất nhiều chuyện... điên cuồng. Ngươi từng hối hận sao?”. Mã Á Nam khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát lúc bình thường, nàng hiếu kỳ hỏi.

Lạc Cảnh Thiên nghe vậy ngẩn ra, trong đầu hiện lên một bóng người. Hắn trầm tư trong giây lát, sau đó tay vung lên, một hình chiếu xuất hiện trước mặt hắn.

Mã Á Nam thấy người trong hình chiếu liền kinh ngạc không thôi.

“Đây là tỷ tỷ ta”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.

“Hai người các ngươi thật sự giống như từ một khuôn đúc ra. Quá giống”. Mã Á Nam kinh ngạc nói.

“Ta cùng tỷ tỷ từ nhỏ liền tách ra, đều là do ‘mẹ’ ta độc đoán, khiến hai người chúng ta trở thành kẻ thù”. Lạc Cảnh Thiên chậm rãi nói.

Mã Á Nam ngẩn người, nàng có chút không tin nổi vào tai mình. Người mẹ nào lại nhẫn tâm tới mức này chứ?!

“Ta cùng tỷ ta gặp nhau không quá nửa tháng, ta nhớ rõ ngày đó, nàng chết trên tay ta. Vốn dĩ... nàng không cần chết, ta có năng lực cứu nàng. Nhưng mà... ta do dự”. Lạc Cảnh Thiên gương mặt hiện lên vẻ thống khổ.

Mã Á Nam kinh hãi bưng kín miệng khó tin nhìn hắn.

“Ha ha, rất khó tưởng tượng sao? Lúc ta vừa sinh ra, ta cùng tỷ tỷ thiên phú dị bẩm, sinh ra đã sở hữu Linh Tâm, có điều... không hoàn thiện. Vốn dĩ cả hai có thể sống, nhưng nàng lựa chọn tỷ tỷ ta”.

“Cho nên ta liền trở thành người bị vứt bỏ. Số mệnh để ta cùng tỷ ta trở thành kẻ thù, nhưng có lẽ... nó cũng hướng về ta mỉm cười, cho nên dù là kẻ thù, gặp nhau chưa tới nửa tháng thì có tới một nửa thời gian ta cùng tỷ tỷ vui vẻ sinh hoạt cùng một chỗ”.

“Ta biết nàng không xấu, nhưng ta thủy chung không bỏ xuống được thành kiến trong lòng. Cho nên ta do dự, tận mắt nhìn nàng chết trong tay ta. Thậm chí dù phút cuối cùng, nàng còn lấy ra Linh Tâm, đem nó dung vào vào thân thể ta”.

“Ngươi rất may mắn, tối thiểu nhất người thân của ngươi vẫn còn, có thể bù đắp hết thảy cho họ. Còn ta, ngay cả cơ hội hối hận cũng không có”. Lạc Cảnh Thiên bình thản nói.

“Thật xin lỗi”. Mã Á Nam cúi đầu nói.

“Ha ha, đùa ngươi chơi. Nàng còn chưa có chết đâu”. Lạc Cảnh Thiên bật cười nói.

“Cái gì? Ngươi... ngươi làm sao xấu như vậy”. Mã Á Nam tức giận đến gương mặt đỏ bừng.

Tên khốn kiếp này, hại nàng cảm động cùng đau lòng như vậy, hiện tại lại nói với nàng ‘đùa ngươi chơi’? Ta đùa em gái ngươi a.

“Đừng tức giận, ngươi cũng biết ta làm những chuyện gì. Làm sao phạn phải sai lầm cấp thấp như vậy được, đúng không? Cho nên, nha đầu, tuyệt đối đừng tin lời người khác nói, phải luôn giữ lại một tia phòng bị, nếu không ngươi bị bán cũng còn vì người ta kiếm tiền đâu. Ngốc nghếch”.

“Đần độn, hừ, ta không cùng ngươi nói, uổng ta còn thông cảm cho ngươi, hoá ra ngươi lại gạt ta. Đáng đời ngươi bị truy sát”. Mã Á Nam tức giận đùng đùng bỏ ra ngoài.

Lạc Cảnh Thiên ở phía sau cười lớn không thôi. Nha đầu này, thật đúng là đáng yêu.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.