Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 535: Thù này không trả, thề không làm người!



“Già rồi, làm gì còn xinh đẹp. Nếu không cha ngươi cũng sẽ không như vậy”. Tố Băng Băng cười nói.

“Mẹ, chẳng lẽ cha ta…”.

“Không không không. Ta chẳng qua chỉ là cảm thán đôi chút. Năm đó cha ngươi cũng không phải ưa thích ta, cũng trách ta, năm đó vì muốn ẩn trốn kẻ địch cùng báo thù, ta từng lợi dụng quan hệ với hắn để đạt được mục đích”.

“Về sau ta mới biết mình buồn cười cỡ nào”. Tố Băng Băng tự giễu nói.

“Mẹ, sau đó thì sao? Ngài cùng cha làm sao lại…”.

“Ừm, sau đó? Cũng không có gì đáng nói. Chủ yếu năm đó ta làm chuyện kia còn chưa tới mức quá đáng, chỉ làm hắn khó chịu. Về sau hắn ra ngoài lang bạt, ta ở lại Tâm Nguyệt Thành an phận. Nhưng mà khi đó hắn còn chưa có người yêu, người duy nhất hắn quan tâm chính là Lạc Cảnh Điểm”.

“Ngươi cũng biết, nếu như có con trai, ai cũng hi vọng hắn có thể sớm ngày bế cháu. Cho nên ta lúc đó liền trở thành nhân tuyển mới của cha mẹ hắn. Lúc đó ta cũng có tình cảm với cha ngươi, cho nên tiếp đó vài năm ta đều nỗ lực kinh doanh hỗ trợ, sau đó hắn biết được, có lẽ cảm thấy thiếu nợ ta, cho ahW4m nên ta với cha người cứ thế đến với nhau”. Tố Băng Băng nói.

“Mẹ, ý ngài là… mẹ cùng cha không có tình cảm?”.

“Làm sao có thể. Nhiều năm vợ chồng như vậy, làm sao có thể không có? Ý ta là ban đầu là có tình cảm cơ sở, nhưng không có sâu đậm như vậy. Nhưng theo thời gian hai chúng ta tình cảm dần ấm lên, cho nên mới có ngươi. Ngươi cho rằng cha ngươi rất háo sắc hay sao chứ?”. Tố Băng Băng cười nhẹ nói.

“Hứ, đều cho ta bốn người mẹ đâu”. Lạc Hi Tuyết bĩu môi đáp.

“Ha ha, nha đầu, thực ra trong chúng ta, ta mới là người cùng hắn trải qua ít nhất. Điềm Điềm nàng liền không nói, Nhược Thủy cùng Thiên Y đều cùng cha ngươi trả qua sinh tử không chỉ một lần, ngươi nghĩ hắn có thể bỏ được? Hơn nữa hắn cũng không có đối với ai tốt hay đối với ai xấu, tất cả đều ngang hàng, ta liền thỏa mãn”.

Hai người tâm sự rất lâu, Lạc Cảnh Thiên ở bên ngoài gấp tới khó nhịn. Lúc này cánh cửa mở ra, Tố Băng Băng đỡ lấy Lạc Hi Tuyết đi ra. Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy con gái mình mặc quần áo cô dâu, xinh đẹp như hoa, hắn nhịn không được nở ra nụ cười, sau đó đưa tay ra, Lạc Hi tuyết đưa tay đặt lên tay hắn, cứ thế Lạc Cảnh Thiên mang theo Lạc Hi Tuyết đi vào sảnh đường.

Vừa đi vào liền thấy được Sở Hiên đang đứng trên sân khấu vô cùng lo lắng, khi nhìn hai người Lạc Cảnh Thiên hắn liền an ổn xuống, chỉnh lại y phục chờ họ đi tới.

Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên, đi tới nửa đường liền dừng lại, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Sở Hiên.

“Ngươi đừng náo. Làm gì đây a”. Sở Như Mộng đứng dậy bất đắc dĩ nói.

“Hắc, ta đều mang cô dâu tới, ngươi nói ta náo cái gì? Nhưng mà đâu, muốn ta mang con gái ta lên đó cũng phải để hắn thể hiện một chút thành ý chứ đúng không? Mặc dù quan hệ ta và người rất tốt, nhưng chuyện nào ra chuyện đó”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng đáp.

“… Nói đi, muốn thế nào?”.

“Đơn giản, tiền tài cái gì ta không thiếu, nhân phẩm ra sao ta cũng đã biết. Nhưng mà thực lực… chậc chậc, nếu không ta thử hắn một chút?”.

“Ngươi không phải nói nhảm? Ngươi là cảnh giới gì? Tiểu Hiên là cảnh giới gì? Muốn gây chuyện đúng không? Tới, ta cùng ngươi đánh”.

“Gấp cái gì, ta hiện tại thế nào ngươi không biết? Chẳng qua chỉ là xem ý chí của hắn đủ mạnh hay không thôi”.

“Cha…”. Lạc Hi Tuyết kéo tay Lạc Cảnh Thiên nói.

“Yên nào, ta lại không phải làm khó hai người, cưới vẫn cứ cưới, nhưng cũng phải để ta thử hắn một chút. Ngươi nha đầu này còn chưa có cưới đâu, làm sao lúc này liền bắt đầu lo lắng hắn? Đem cha ngươi ném đi đâu”. Lạc Cảnh Thiên có chút im lặng nói.

Đám người xung quanh bật cười, loại chuyện này đa phần đều có, chẳng qua do trở ngại mặt mũi, lại thêm hai bên cũng không phải ai cũng thân thiết như vậy. Cho nên rất ít người lại chơi như Lạc Cảnh Thiên, hiện tại thấy hắn làm như vậy, ai nấy đều nở ra nụ cười thiện ý.

Sở Hiên không còn cách nào khác đành đi tới, Lạc Cảnh Thiên cũng không làm khó hắn, chỉ là dựa vào linh hồn lực cường đại doạ hắn mốt chút mà thôi.

Nháo kịch kết thúc, Lạc Cảnh Thiên đưa Lạc Hi Tuyết lên trên lễ đường, trước khi trao nàng cho Sở Hiên, hắn liền mở miệng uy hiếp nói.

“Tiểu tử, nghe cho kỹ, nếu như để con gái ta có bất kỳ ủy khuất nào, ta sẽ lột da ngươi. Nghe rõ chưa!”.

“Cha, ta biết”. Sở Hiên vội đáp.

“Hừ!”. Lạc Cảnh Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đơ mới quay đầu nhìn tiểu Tuyết nói.

“Hi Tuyết, ta đã kiểm tra qua tiểu tử này, mặc dù thiên phú không xuất chúng nhất, bề ngoài cũng không có đẹp trai như ta...”.

Nghe tới đây đám người dở khóc dở cười.

“Nhưng nhân phẩm hắn không tệ, có trách nhiệm tâm. Biết bảo vệ lấy ngươi, mặc dù ta đối với hắn rất khó chịu, dù sao hắn đem nữ nhi ta trái tim chiếm mất. Nhưng không thể không nói, hắn là một người tốt”.

“Sau này nếu như hắn làm chuyện có lỗi với ngươi, như vậy đừng nói là hắn, ngay cả cha hắn ta cũng cùng một chỗ đánh thành đầu heo”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Cha”. Lạc Hi Tuyết cảm động ôm lấy hắn một cái, sau vài phút, Lạc Cảnh Thiên mới đem tay nàng đặt lên tay Sở Hiên.

Hôn lễ tiến hành, một tên thủ hạ mang lên một cái khay, bên trên là nhẫn cưới. Sở Hiên cùng Lạc Hi Tuyết mỗi người lấy một cái rồi đeo cho nhau.

“Hôn một cái! Hôn một cái! Hôn một cái!”. Người ở bên dưới bắt đầu ồn ào.

Nghe vậy, hai người đỏ mặt bắt đầu môi đối môi nhau.

Nhưng mà, ngay tại lúc này, tên thủ hạ cầm khay đựng nhẫn kia đột nhiên lật một cái, nên dưới cái khay có hai thanh chủy thủ, hắn rút ra sau đó đâm thẳng về phía hai người Sở Hiên.

Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng khi thấy hắn lật lại cái khay liền cảm thấy không ổn, lúc đó họ đã động thủ. Mặc dù Lạc Cảnh Thiên thực lực lúc này không có, nhưng tốc độ lẫn lực lượng vẫn rất nhanh, nhưng mà đáng tiếc, hai người họ phản ứng vẫn chậm hơn một chút, chỉ có thể đem chỗ đâm chệch hướng đi một chút.

Sở Như Mộng nâng lên tay, một chưởng đánh nát ngực tên kia, sau đó mới đỡ lấy Sở Hiên. Mà Lạc Cảnh Thiên cũng ôm lấy Lạc Hi Tuyết, hai mắt hắn đỏ như máu, âm thanh đầy băng lãnh vang lên.

“Phong toả hiện trường, kẻ nào dám rời khỏi giết chết tại chỗ!”.

“Giết!”.

Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô lớn, vô số tên áo đen kỳ bí xuất hiện bắt đầu chém giết người xung quanh.

Mấy người Tiêu Nhược Thủy gương mặt tức giận vô cùng, sau đó cả đám lao ra ngoài giết địch.

“Hai người họ thế nào?”. Lạc Cảnh Điềm lo lắng hỏi.

“Không chí mạng, nhưng cũng rất nguy hiểm”.

“Đưa họ đi chữa thương”. Lạc Cảnh Thiên nói xong liền đi ra ngoài, Sở Như Mộng cũng đi theo sau.

Con của hai người họ bị ám sát ngay trước mặt mình, hai người lúc này có thể nói phẫn nộ cực kỳ.

Sở Như Mộng không nói hai lời lập tức lao lên giết người, không đem thù này trả mối hận này hắn nuốt không trôi.

“Giữ lại một người sống”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nnói

Đám người này thực lực đều là tam giai trở lên, mạnh nhất cũng chỉ có ngũ giai. Cho nên có mấy người Lạc Cảnh Thiên gia nhập vào, rất nhanh liền bị trấn áp.

“Chậc chậc, không hổ danh là Độc Lang, dưới tay có nhiều thủ hạ mạnh như vậy”.

Ngay khi đám người kia bị giết gần hết, một tên mặc áo bào xanh xuất hiện, trên mặt đeo mặt nạ hình thù kỳ lạ, nhưnh dựa vào giọng nói cùng thân hình có thể biết người này là nam.

“Ngươi là ai? Chính ngươi phái chúng tới? Chúng ta cùng ngươi có thù oán?!”. Sở Như Mộng lạnh lùng hỏi.

“Đồ Đằng giết người còn cần phải lý do? Bất quá... Lạc Cảnh Thiên, cảm giác con mình trước mặt mình bị thọc một đao như nào? Thoải mái không?”. Tên kia cười vui vẻ nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Vui? Đương nhiên vui. Ngươi thành công nâng lên sát niệm của ta. Bất kể ngươi là ai, thân phận gì, ngươi cũng nhất định phải chết!”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh đáp.

“Chết? Chờ ngươi tới thất giai rồi nói sau. Vở kịch hôm nay thật sự vui vẻ, ta đi trước a, ta thật hi vọng lần tới cũng sẽ thấy được biểu cảm này của ngươi”.

Dứt lời thân hình của hắn liền biến mất.

“Ngươi chờ! Thù không trả, thề không làm người”. Lạc Cảnh Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đáng chết. Tên khốn kia thực lực ta nhìn không ra”. Sở Như Mộng tức giận nói.

“Lão Sở, tụ tập cho ta toàn bộ ngũ hành chi khí cùng âm dương chi khí. Ta muốn trong thời gian ngắn bước vào thất giai. Còn nữa, cho người điều tra thân phận những kẻ này, xuất xứ của chúng ở đâu, người nhà là ai”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.

Sở Như Mộng hơi ngẩn ra, tiểu tử này... xem ra thật sự điên lên rồi. Xem ra sắp tới sẽ có một trận gió tay mưa máy xảy ra.

“Liên hệ Phong Nguyệt Thành, lập tức cho nguời phong toả mọi tuyến đường rời khỏi đây”. Tiêu Nhược Thủy trầm giọng nói với nữ tử bên cạnh.

Rất nhanh tin tức liền truyền đi, Phong Nguyệt Thành lập tức phái binh ra. Người đứng thứ ba của Phong Nguyệt Thành bị ám sát, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.