Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 534: Thắng thảm, hôn lễ.



“Hiện tại nên làm thế nào?”. Nhìn phía sau một đám lớn phi thuyền đuổi theo, Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.

Sở Như Mộng hơi nhíu mày, sau một lúc hắn hơi nhếch miệng lên nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.

“Muốn chơi trò kích thích một chút không?”.

“Ý gì?”.

Sở Như Mộng đi tới nói nhỏ vào tai Lạc Cảnh Thiên vài câu, Lạc Cảnh Thiên gương mặt nhíu chặt. Hắn không dám chắc có thể thành công hay không, nhưng mà… có thể thử một chút.

“Các ngươi muốn làm gì?”. Lạc Cảnh Điềm cảm thấy có chút không ổn, hai người này lại ở trước mặt họ thì thầm to nhỏ, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.

“Không có chuyện gì”. Lạc Cảnh Thiên cười trấn an. Hắn không muốn nàng quá lo lắng, cách này nếu như sơ sót một chút thật sự thì cái mạng của hắn xem như xong.

Hai người Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng không có bất kỳ hành động nào. Bởi vì họ đang chờ đám người Đồ Đằng đánh tới.

Quả nhiên, sau vài phút, khi tầm bắn của Diệt Tinh Pháo đuổi tới, chúng lại bắt đầu tụ năng lượng oanh tạc.

Ngay lập tức, Lạc Cảnh Thiên mở ra cổng không gian.

“Ngươi làm gì?!”. Lạc Cảnh Điềm vốn đang cảnh giác cao độ, thấy cảnh này liền kinh hãi bật thốt.

Lạc Cảnh Thiên không có đáp lời, bởi vì thời gian đã không kịp rồi. Hắn cùng Sở Như Mộng lập tức lao ra khỏi phi thuyền, Lạc Cảnh Thiên đưa tay ra, một vòng trong ma pháp cực lớn xuất hiện trước mặt hắn.

Thân hình hắn cũng biến đổi hành Viễn Cổ Tinh Linh, toàn bộ ma lực trong cơ thế cũng bắt đầu tăng theo cấp số nhân.

Thiên Mệnh Khả Biến!

Một giây sau, Diệt Tinh Pháo bắn tới.

Oanh!

Công kích bắn vào trên Thiên Mệnh Khả Biến, trong nháy mắt liền đem ma pháp trận phá nát, nhưng đồng thời cũng bị chuyển di đi chín phần uy lực, mà phương hướng rơi xuống chính là... vòng phòng hộ xung quanh phi thuyền khổng lồ kia.

Lạc Cảnh Thiên ngăn cản xong công kích, chính hắn liền bị oanh bay về phía sau, lưng đập lên trên phi thuyền, cả người liền tê dại, hắn rất muốn ngất đi, nhưng mà con mắt vẫn cố nhìn chằm chằm phía trước.

Ngay lập tức, Thiên Mệnh Khả Biến đem vòng phòng hộ oanh nát. Đồng thời, Sở Như Mộng cũng không biết xuất hiện gần đó từ lúc nào, hắn nâng lên song kiếm, sau lưng mọc ra đôi cánh băng hoả.

Một giây sau, thân hình hắn bắn ra với tốc độ cực kỳ khủng bố. Bởi vì hắn đem huyết mạch lực toàn thân ra vận dụng vào tốc độ.

Xẹt!

Trong nháy mắt, chỉ thấy một tia sáng xẹt qua, thân thể của Sở Như Mộng xuyên qua phi thuyền khổng lồ kia. Hắn quay người, trên mặt lúc này đang tràn đầy mệt mỏi, có điều ánh mắt lại hiện ra ý cười.

Oanh!

Phi thuyền trong nháy mắt nổ tung, vụ nố bao trùm lại toàn bộ những phi thuyền xung quanh. Chỉ chưa tới vài giây, đám người Đồ Đằng liền chết trong biển lửa.

Những người trong phi thuyền của Tiêu Nhược Thủy ngây ra như phỗng. Họ không cách nào tưởng tượng ra lại có thể thoát thân bằng cách này.

Ngay sau đó, mấy người Tiêu Nhược Thủy lấy lại tinh thần vội đưa Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên vào trong phi thuyền.

“Ca, ngươi không sao chứ? Đừng làm ta sợ!”. Lạc Cảnh Điềm thấy Lạc Cảnh Thiên không có tỉnh lại liền hoảnh hốt kêu lên.

“Đừng lo lắng, chết không được”. Sở Như Mộng ở bên cười nói.

“Ngươi... các ngươi làm sao lại ngu xuẩn như thế? Chẳng may có chuyện gì phải làm sao!”. Tiêu Nhược Thủy nhinn không được kêu lên.

“Ta cũng không nghĩ tới lại thế này. Vốn cho rằng với thực lực của hắn có thể dễ dàng ngăn cản, nhiều lắm liền bị thương một chút. Ai biết được con hàng này trước đó lại đi vận dụng toàn nộ huyết mạch lực, lần này hắn cưỡng ép sử dụng đương nhiên sẽ bị phản phệ”.

“Nhưng yên tâm đi, chết không được. Cùng lắm suy yếu một đoạn thời gian ngắn mà thôi”. Sở Như Mộng phất tay nói.

“Haizz”. Sở Như Mộng nhìn ra phía xa, thấy một đống xác chết trôi nổi trong không gian, hắn nhịn không được thở dài một hơi.

“Đừng quá tự trách, chiến tranh luôn có hi sinh”. Tố Băng Băng thấy vậy nhẹ giọng nói.

“Không phải, đây đều là người ta thuê tới. Toàn là tinh tặc không đó a. Đều là tiền cả đấy, họ chết hết ta cũng không biết sẽ tổn thất bao nhiêu đâu”.

Nghĩ tới người của mình mang tới lại hầu như chết hết, Sở Như Mộng nhịn không được, mẹ nó, đây đều là tiền đó a.

Đám người: ...

Thiệt thòi ta còn nghĩ ngươi là người tốt đâu.

“Ca ta chừng nào mới tỉnh?”. Lạc Cảnh Điềm hỏi.

“Rất nhanh, vài giờ sau liền tỉnh. Hắn bị dư chấn kích choáng mà thôi, có điều trong một hai tháng tới hắn sẽ rất yếu, đại loại chỉ có thể đi laik như người bình thường, đừng nghĩ tới việc có thể sử dụng vũ lực”. Sở Như Mộng nhún vai đáp.

“Tốt a”. Nhận được kết quả, đám người mới thở phào nhẹ nhõm

Ở một cái tinh cầu cách đó không xa, một chiếc phi thuyền hạ xuống bên một cái căn cứ.

“Đại nhân, đúng như ngài nói, đám người kia đã thành công xử lý người chúng ta phái ra. Hiện tại nên làm thế nào?”.

“Yên nào, còn chưa có kết thúc đâu. Trò hay còn ở phía sau đâu, Đồ Đằng làm việc cũng phải theo thứ tự. Hơn nữa lần này mục đích chính không phải giết người, mà là hấp dẫn chú ý”.

“Chỉ cần đám cao tầng đế quốc bị hấp dẫn đi tới đây, như vậy kế hoạch của chúng ta mới xem như hoàn thành. Đúng, không phải thần nữ Bình Minh Đế Quốc cũng muốn tới sao? Cho người nhắm vào nàng một chút, có thể ngăn cản liền ngăn cản, không ngăn được... các ngươi cũng đừng sống”.

“Bình Minh Nữ Thần tính trả thù rất mạnh, ta cũng không muốn trêu chọc địch nhân cường đại như vậy. Hiểu chứ?”.

“Biết rõ, đại nhân”.

“Lui ra đi”.

“Thuộc hạ cáo lui”.

Nhìn thủ hạ đi xuống, nam tử khoé miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng.

Lạc Cảnh Thiên a Lạc Cảnh Thiên. Ngươi làm sao lại không chết đâu? Ta vất vả lắm mới đi được tới đây, không nghĩ tới mụ ta bảo vệ ngươi tốt như vậy.

Bất quá... ta dù không thể ra tay, vậy liền để người nơi này xuất thủ. Từ từ cảm nhận một chút cái gọi là thống khổ đi thôi.

...

Sau khi tỉnh lại, Lạc Cảnh Thiên liền biết thân thể mình lúc này ra sao. Hắn cũng không quá quan tâm, sự việc đã xử lý xong, thời gian dưỡng thương xem như dưỡng lão là được rồi.

Rất nhanh, hôn lễ liền bắt đầu cử hành.

“Hắc, ngươi làm sao ờ đây?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy Mạc Uyển liền kinh ngạc hỏi.

“... Đại ca, con trai ta cử hành hôn lễ, ta không ở đây thì ở đâu?”. Mạc Uyển bất đắc dĩ nói.

“Ngươi lúc nào có con trai?”. Lạc Cảnh Thiên ‘kinh ngạc’ hỏi.

Mạc Uyển: ...

“Ha ha ha, chỉ đùa một chút. Đúng, Mạc thúc đâu? Sao không thấy?”. Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.

“ Đang ở bên trong đâu, tên tiểu tử kia quá kích động, cha hắn cũng không có biện pháp cho nên chỉ có thể để ông ngoại hắn đi vào”. Mạc Uyển bất đắc dĩ nói.

“Ha ha, tiểu tử này. Xem ra một lát nữa có trò hay xem”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

“Ngươi lại muốn làm gì? Lần trước vừa trở về liền đem tiểu Hiên doạ sợ, hiện tại muốn làm cái gì?”. Mạc Uyển cảnh giác hỏi.

“Không không không, lần trước chỉ là làm nóng người. Lần này mới là thật. Cưới con gái ta cũng phải có chút bản lĩnh, nếu không ta không đem hắn đánh thành đầu heo ta liền không phải họ Lạc”. Lạc Cảnh Thiên kênh kiệu nói.

“Ha ha, ngươi thử xem. Hiện tại ngươi đánh lại ai?”. Ngay tại lúc này, âm thanh của Sở Như Mộng vang lên.

“Ai u, ngươi cho rằng ta làm không được? Tiểu tử kia rất nghe lời con gái ta đâu. Ta đánh không được còn không thể để nha đầu kia đánh? Con ngươi còn chịu khổ dài dài”. Lạc Cảnh Thiên đắc ý nói.

Sở Như Mộng: ...

Mẹ nó, để tiểu tử này chiếm thượng phong. Hắn có chút tức giận con trai kình bất tranh khí. Thật làm mất mặt người cha như hắn.

Mạc Uyển che miệng cười, lần đầu nàng thấy Sở Như Mộng tranh đua miệng lưỡi thua người khác, còn thật rất thú vị.

Rất nhanh, Lạc Cảnh Thiên liền đi vào phòng cô dâu, lúc này Lạc Hi Tuyết đang khẩn trương ngồi trên khế, nhìn qua nha đầu này có chút lo lắng.

“Sao thế? Rất hồi hộp phải không?”. Lạc Cảnh Thiên đi tới sau lưng, đưa hai tay đặt lên vai nàng cười nói.

“Cha, hồi đó ngài 7Hu9y cưới mẹ, có hồi hộp lắm không?”.

“Ha ha, đương nhiên không. Cũng không xem một chút cha ngươi là ai? Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải ta vừa ý, mẹ ngươi...”.

“Ta thế nào?”. Ngay tại lúc này, Tố Băng Băng âm thanh vang lên.

Ây...

Lạc Cảnh Thiên nghẹn lời, sau đó nở ra nụ cười miễn cưỡng nói.

“Đương nhiên là ta sẽ bị ngươi cảm hoá, sau đó cầu ngươi cưới ta rồi”.

“Hừ! Mau đi ra ngoài tiếp khách, đừng ở đây cản trở chúng ta tâm sự”. Tố Băng Băng trầm giọng nói.

“... Không cần chứ? Ngươi cũng biết ta thân phận gì? Còn bắt ta ở bên ngoài cùng đám người kia giao tiếp?”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

Không phải hắn không muốn, mà là địa vị của hắn hiện tại thật sự cao lắm. Đám người kia lúc đó tuyệt đối sẽ tìm đủ mọi cách tiếp cận, hôn lễ còn có thể tiến hành bình thường sao?!

“Vậy được, ngươi đi ra ngoài chờ lấy, ta cùng con gái tâm sự một chút”.

“Tốt tốt tốt, ta đi”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc đi ra.

Tố Băng Băng hừ lạnh một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh Lạc Hi Tuyết cười nói.

“Tiểu Tuyết, ngươi hôm nay thật xinh đẹp”.

“Mẹ, ngài cũng rất xinh đẹp nha”. Lạc Hi Tuyết cười đáp.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.