Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 511: Chạy!



Nhìn thanh chiến phủ trên mặt đất, toàn bộ đám người ánh mắt đều nhìn về phía nơi nó bắn tới.

Chỉ thấy có có hai nam tử đi tới, một người bộ dáng khá là nho nhã, trên tay cầm lấy thanh kiếm, một người khác thân thể cao lớn, nhìn qua có chút đáng sợ.

Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy hai người này, đầu tiên là ngẩn ra, ánh IVV8Kr mắt hắn hơi rụt lại, sau đó khóe miệng hơi giương lên.

Hai tên tiểu tử này…

Người tới chính là Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở.

Hạ Thần hình thể cùng thể tu không cách nào so sánh, cũng chỉ lớn hơn người bình thường một chút, nhưng mà trên thân mang theo uy thế khiếp người, loại áp lực kia ngay cả Lạc Cảnh Thiên cũng cảm thấy có chút đáng sợ.

Mà Lăng Thiên Sở, vẻ ngoài nho nhã nhìn như thư sinh, nhưng… ánh mắt của hắn thật sự có chút… độc. Giống như có thể đem toàn bộ uy áp đều tụ vào trong ánh mắt, giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm lấy ngươi, tùy thời đều có thể cắn ngươi một cái.

“Các ngươi là…”. Ngô Tôn cau mày, vừa lên tiếng hỏi thì Lăng Thiên Sở đột nhiên nâng kiếm chém ra.

Xoạt!

Ngô Tôn ánh mắt co rụt lại, vội vã lùi lại vài bước, trước mặt hắn là một vết cắt trên đất sâu hoắm.

Hạ Thần đi tới, đem cự phủ nâng lên vác lên vai, sau đó cùng Lăng Thiên Sở đi tới bên cạnh Lạc Cảnh Thiên. Ngọc La Sát cùng Bối Nhĩ Tư đưa kiếm ra trước đề phòng hai người họ.

Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở hơi ngẩn ra, sau đó Hạ Thần nở nụ cười nói.

“Hắc, lão đại. Tìm ở đâu ra hai cô nàng xinh đẹp như vậy?”.

Lão… lão đại?!

Đám người ngây ra như phỗng.

Lạc Cảnh Thiên bật cười, hai tên tiểu tử này…

Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở thực lực lúc này đã vượt qua hắn, bước vào lục giai lục đoạn. Hơn nữa còn là lục giai lục đoạn đỉnh phong, tốc độ tu luyện này thật sự khủng bố.

“Lão đại, lâu ngày không gặp, quả nhiên vẫn hoa tâm như trước a. Hai người này là…”. Lăng Thiên Sở ánh mắt đầy ý cười nhìn Ngọc La Sát cùng Bối Nhĩ Tư, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Tiểu tử ngươi… làm sao tới đây? Những người khác đâu?”. Lạc Cảnh Thiên cười hỏi.

“Hắc hắc, chúng đi tìm Sở Như Mộng rồi. Hai người chúng ta tới tìm lão đại ngươi a. Nghe nói lão đại ngươi gây phiền phức không ít, thế nào? Là đám người kia sao?”. Lăng Thiên Sở cười cười, ánh mắt băng lãnh nhìn đám người Ngô Tôn hỏi.

“Đây chính là… cứu binh của ngươi?”. Ngô Tôn ánh mắt híp lại nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Tiểu tử, nói chuyện cho cẩn thận. Tin hay không ta đem ngươi đánh thành đầu heo?”. Hạ Thần trợn mắt nói.

“Ngươi thử một chút xem?”. Ngô Tôn khinh thường nói.

“Hắc. Thử liền thử, ta sợ ngươi?”. Hạ Thần cười lạnh một tiếng, xách lên cự phủ, sau đó lao tới.

Tốc độ cực kỳ nhanh, ngay khi chỉ còn vài mét, hắn chân dụng lực nhảy vọt lên trên cao. Cự phủ trên tay giơ lên bổ xuống, Ngô Tôn giật mình, vội vàng nâng lên cự kiếm phòng thủ, nhưng mà lực lượng truyền tới làm hắn nhất thời biến sắc.

Chỉ thấy Ngô Tôn bị Hạ Thần một búa đánh lùi lại vài mét, trượt về phía sau. Sau khi ổn định thân thể, Ngô Tôn ánh mắt kinh hãi nhìn lấy Hạ Thần, Hạ Thần là võ giả, lại chỉ là võ giả lục giai lục đoạn, lực lượng lại sánh ngang hắn? Cái này sao có thể?!

Lạc Cảnh Thiên cũng bị thực lực của Hạ Thần dọa cho giật nảy mình.

“Tới phiên ta”. Lăng Thiên Sở quát lên, sau đó nâng kiếm lao tới.

Thân hình của hắn cực kỳ nhanh nhẹn, tốc độ cũng vô cùng nhanh. Ngô Tôn bị Lăng Thiên Sở công kích quỷ dị làm hắn chỉ có thể bị động phòng thủ, muốn phản kích cũng làm không được.

“Liền loại thực lực này cũng dám tìm lão đại của chúng ta gây chuyện?”. Hạ Thần đem cự phủ hạ xuống, ánh mắt khinh bỉ nhìn Ngô Tôn nói.

“Lực lượng khá tốt, bất quá phản ứng quá kém. Uổng cho ngươi bước vào lục giai thất đoạn đỉnh phong, ngay cả một tên võ giả lục giai lục đoạn như ta cũng đánh không được. Phế vật!”. Lăng Thiên Sở cười lạnh nói.

Hai người bắt đầu miệng lưỡi công kích, đem Ngô Tôn mắng hoài nghi nhân sinh. Lạc Cảnh Thiên thì khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt liếc về phía sau, trong mắt ý cười càng đậm.

Ngô Tôn con mắt đủ như máu, hắn lức này đã tức giận vô cùng. Nhưng lý trí vẫn để hắn kiềm chế lại cơn giận, bởi vì nếu đánh lên, chỉ cần Hạ Thần cùng Lăng Thiên sở đem hắn kéo lại, như vậy người của hắn sẽ tổn thất rất nhiều, mặc dù có thể đem đám người này toàn diệt, nhưng đánh đổi như vậy hắn không muốn.

Nhưng mà Hạ Thần cùng Lăng Thiên sở người xướng người họa, đem hắn nội tâm triệt để đánh tan.

“Mẹ nó. Giết cho ta, một tên cũng không để lại!”. Ngô Tôn kiềm chế đã đến cực hạn, hắn trực tiếp quát lớn.

Hạ Thần cùng Lăng Thiên sở nâng lên vũ khí giống như muốn liều chết đánh nhau, nhưng mà một giây sau, cả hai đột ngột quay đầu chạy.

“Chạy… cứ như vậy chạy đi?!”. Ngọc La Sát cùng Bối Nhĩ Tư ngẩn ra khó tin nhìn hai người.

“Còn ngẩn ra làm gì? Chạy a”. Lạc Cảnh Thiên lên tiếng làm đám người giật mình, lúc này họ mới phát hiện, vết nứt không gian phía sau đã biến mất từ lúc nào, giữa khe nứt cũng xuất hiện những cây cầu lớn nối liền hai bên.

“Vừa… vừa rồi hai người họ đang kéo dài thời gian?!”. Ngọc La Sát kinh ngạc thốt lên.

“Nếu không đâu? Cùng chúng liều chết? Đánh lại không?”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

Chỉ mất nửa phút, đám người cũng qua được phía đối diện, Lạc Cảnh Thiên quay người, đem mấy cây cầu kia biến mất. Ngô Tôn thấy vậy, quá tức giận, hắn trực tiếp vọt lên, thân thể phát lực trực tiếp nhảy lên cao, trong nháy mắt liền vọt về phía đối diện.

Khoảng cách hơn 10 mét cũng ngăn không được hắn.

Hạ Thần nâng lên cự phủ, cũng nhảy lên, một búa đánh ra đem hắn đẩy lùi lại. Ngô Tôn bị Hạ Thần đánh lén làm rơi xuống khe nứt, nhưng mà hắn dùng cự kiếm cắm vào vách nứt trụ lại.

“Hắc hắc, ngươi ở dưới từ từ chơi a”. Hạ Thần âm thanh cười nham hiểm vang lên.

“Độc Lang! Ta cùng ngươi thế bất lưỡng nhập!”. Ngô Tôn tức giận lớn giọng rống lên.



Sau khi chạy hơn một giờ, đám người Lạc Cảnh Thiên mới dừng lại.

“Oa, dọa ta sợ muốn chết. Còn tưởng rằng bị đám người kia bắt được đâu”. Hạ Thần vỗ ngực thở phào nói.

“Vừa mới không phải rất phách lối sao? Làm sao hiện tại liền thành bộ dáng này?”. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật nói.

“Ha ha, lão đại ngươi cũng biết, hắn chỉ được cái mạnh miệng thôi a”. Lăng Thiên Sở cười ha hả nói.

“Hắc, mạnh miệng? Muốn đánh nhau sao?”. Hạ Thần cười lạnh nhìn hắn nói.

“… Các ngươi đủ chưa? Ở đây cũng không phải chỉ có ba người chúng ta”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

“Hắc hắc, lão đại ngươi chớ để ý, đúng, lão đại, ngươi không định giới thiệu một chút sao? Hai vị này là chị dâu, vẫn là...”. Hạ Thần nhìn hai người Ngọc La Sát cùng Bối Nhĩ Tư hỏi.

“Tốt, mọi người chú ý một chút, tên to con này là Hạ Thần, còn tên còn lại là Lăng Thiên Sở. Hai người bọn hắn là huynh đệ của ta, từ khi ra còn ở trên tinh cầu nơi đản sinh ra mình thì đã cùng họ là huynh đệ”.

“Còn đây là Ngọc La Sát cùng Bối Nhĩ Tư, hai người họ đều là người của ta. Không phải như các ngươi nghĩ, chỉ là quan hệ hợp tác cùng thêm một chút chí hướng và lợi ích gắn liền”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Hắn cũng không sợ Ngọc La Sát cùng Bối Nhĩ Tư cảm thấy khó chịu, bởi vì đây là sự thật. Nói về độ trung thành, hai người này tuyệt đối không bằng được bất kỳ ai trong hai người Hạ Thần.

“Hắc, lão đại, sẽ không phải hai cô nàng này ban đầu đối địch với ngươi chứ?”. Lăng Thiên Sở đột nhiên quái dị hỏi.

“Ngươi làm sao biết?”. Ngọc La Sát cùng Bối Nhĩ Tư kinh ngạc hỏi.

“Ha ha, ta còn lạ gì lão đại. Hai người các ngươi xinh đẹp như vậy, địa vị lại chỉ... là quan hệ hợp tác. Nếu không phải ban đầu đối địch với lão đại mới có quỷ. Trước kia có không ít mỹ nữ đối nghịch với lão đại, chỉ có hai kết cục, một là chết, hai là biến thành quan hệ lợi ích”.

“Còn việc không đối nghịch, như vậy một là trở thành... khụ khụ, tình nhân. Hai là muội muội, cho nên kết quả này không phải rất rõ ràng sao?”. Lăng Thiên Sở nhếch miệng nói.

Phốc!

Lạc Cảnh Thiên kém chút hộc máu.

Ngươi ở trước mặt thủ hạ của ta nói xấu ta, ngươi cho rằng ta là kẻ điếc hay là không biết xấu hổ? Không biết nói chuyện liền câm miệng a.

Mặc dù Lăng Thiên Sở nói cũng không sai, nhưng mà... hắn cũng không có vô sỉ đến mức đó chứ? Không sai, Lăng Thiên Sở nhất định là nói bậy nói bạ.

“Phốc, lão đại, không nghĩ tới ngươi là người như vậy”. Bối Nhĩ Tư bật cười nói.

“... Ngươi rất vui vẻ a”. Lạc Cảnh Thiên mặt đen lại nói.

“Ha ha, là có chút bất ngờ. Bất quá, lão đại, ngươi cũng thật đúng là đủ chân thực a. Xinh đẹp liền giữ lại, xấu xí liền giết sao?”. Bối Nhĩ Tư hiếu kỳ hỏi.

“Muốn ta nói thật?”.

“Nói nha”.

“... Tốt a. Hắn nói cũng không sai, mặc dù có chút phóng đại, nhưng quả thật là như vậy. Dù sao vẻ ngoài xinh đẹp không phải tất cả, nhưng tối thiểu nhất cũng có thể dưỡng mắt, không phải sao? Ta cũng không muốn cùng xấu xí nói chuyện”. Lạc Cảnh Thiên nhún vai nói.

“Lão đại, ngươi là đang mắng ta?”. Ngọc La Sát vẻ mặt khó hiểu nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Ta mắng ngươi bao giờ?”. Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc đáp.

“Trước đó mặt ta có vết sẹo, mà ngươi lúc đó thái độ thật sự... không tốt. Đây không phải đang ám chỉ ta thì là gì?”. Ngọc La Sát bất mãn nói.

“... Quên đi, cùng các ngươi nói không có ý nghĩa. Thật là, hai người câc ngươi tới liền tới, cần thiết đem ta nói xấu như vậy hay không? Nhất là ngươi, Lăng Thiên Sở, tin hay không ta cho ngươi nếm thử ‘địa ngục huấn luyện'”. Lạc Cảnh Thiên trừng mắt uy hiếp.

“Thôi đi, trước kia còn có thể, hiện tại... lão đại, đem cấp bậc tăng lên lục giai lục đoạn rồi nói sau đi”. Lăng Thiên Sở khinh bỉ nói.

“Ta...”. Lạc Cảnh Thiên nhất thời á khẩu.

Mẹ nó, hắn vậy mà không phản bác được.

(Ps: mới đi nhậu về, tối quên k hẹn giờ đăng chương. Hiện tại ta tuyên bố, nghỉ tết chính thức kết thúc, ta đã trở về)

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.