Tinh thần của tên kia trực tiếp sụp đổ, hắn lao vào ngay giữa đám đông… mặc dù hắn chỉ thấy được ‘Lạc Cảnh Thiên cùng Bối Nhĩ Tư’, nhưng trên thực tế là giữa đám người. Hắn lao vào sau đó liền tự bạo, đem đám người xung quanh nổ thượng thiên.
Còn lại vài người kia, thấy tên kia tự bạo, tinh thần của họ cũng bị kéo theo, sau đó…
“Lùi lại!”.
“Cản chúng lại!”.
Đám người kia bị mấy người khác làm hoảng sợ vô cùng, nhưng mà tên thủ lĩnh lúc này đứng ra, hắn lao lên cho mỗi người một cước, đạp bay họ về một phía.
Oanh!
Tiếng nổ vang lên, Lạc Cảnh Thiên hơi biến sắc, bởi vì vị trí kia có người của hắn đang ẩn nấp. Hắn đem người xung quanh huyễn hóa thành cây cỏ cùng đất đá. Mà mấy tên kia tự bạo, mặc dù khoảng cách này chưa đủ chết người, nhưng cũng đủ đem người của hắn làm bị thương, máu tươi chảy ra.
“Quả nhiên! Có mai phục, tất cả cẩn thận. Pháp sư, đi lên phá ảo trận!”. Tên thủ lĩnh quát lên.
Rất nhanh, một đám pháp sư đi lên thi pháp, những người khác thì ở xung quanh bảo vệ gắt gao. Nhưng Lạc Cảnh Thiên làm sao có thể để họ toại nguyện? Hắn tay giơ lên, ma lực sôi trào.
Tay nhẹ ấn xuống, mặt đất dãn cách ra, đam pháp sư bị cưỡng ép cắt đứt thi pháp. Đồng thời hắn cũng đem người kia hắn kéo gần lại đám pháp sư.
“Động thủ!”. Lạc Cảnh Thiên truyền lệnh.
Ngay sau đó, từng tiếng thét kêu lên, đám pháp sư bị tập kích bất ngờ. Tên thủ lĩnh không chút hoang mang liền ra lệnh.
“Hướng đông nam, viễn công”.
Lạc Cảnh Thiên gương mặt hiện lên vẻ ngưng trọng, hắn không thể không bội phục cảm giác của tên này, hắn che giấu rất kỹ linh lực ba động trên người của thủ hạ, nhưng vẫn bị nhận ra.
Nhất thời, người của hắn chết đi một ít, hắn cũng không tiếp tục ra lệnh tập kích. Bởi vì tên kia cảm giác quá nhạy bén, sợ rằng vừa muốn động thủ liền sẽ bị phát hiện.
Chẳng lẽ thật muốn phát động Thời Không Kính? Làm như vậy tổn thất quá lớn, hắn cũng không muốn đem người của hắn chết cùng đám người kia.
Tổn thất này hắn không chịu được.
“Rút lui”. Lạc Cảnh Thiên truyền lệnh.
Đây là kế tạm thời, tên thủ lĩnh kia cảm giác quá nhạy bén, hắn chỉ có thể rút lui, chờ đem số lượng thủ hạ tăng lên ngang bằng mới có thể cùng đám người này đánh.
Nhưng mà ngay tại lúc này, Lạc Cảnh Thiên đột nhiên quay đầu, ánh mắt đầy vẻ tức giận nhìn về phía sau.
Ảo trận của hắn… bị phá.
Một đám người từ trong căn cứ đi ra, chỉ thấy người của hắn ở xung quanh đã chết mất mấy chục người.
“Hắc, đừng tưởng rằng chỉ ngươi mới biết ảo trận”. Một tên pháp sư trong đám cười lạnh nói.
Nhận lệnh, một đám người lao về phía họ. Đám người kia muốn rút vào căn cứ, nhưng mà Lạc Cảnh Thiên ý niệm khẽ động, một bức tường đá trực tiếp đem đường chặn lại.
“Ngươi… ngươi dám động thủ?”.
Bối Nhĩ Tư làm sao sẽ cùng hắn nói nhảm, nàng dẫn người trực tiếp giết vào.
Đám người còn lại thấy cảnh này muốn lao lên hỗ trợ, nhưng Lạc Cảnh Thiên vận dụng toàn lực, đem cách cách giữa hai bên kéo dài ra. Sau vài phút, ma lực của hắn cũng hạ xuống hơn phân nửa, mà đám người từ trong căn cứ kia đi ra cũng bị Ngọc La Sát cùng Bối Nhĩ Tư giết sạch.
“Ngươi… là Độc Lang?”. Tên thủ lĩnh kia mang người đi tới, khoảng cách giữa hai bên chỉ chưa tới 10 mét. Hắn nhìn thi thể xung quanh, khẽ nhíu mày hỏi.
“Là ta, ngươi là người của những gia tộc kia?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi lại.
“Ta? Ta là người Ngô gia”. Tên kia nói.
“Ngô gia? Ngươi là Ngô Tôn?”. Đường Kiêu kinh ngạc kêu lên.
“Ngô Tôn? Chính là tên thiên tài của Ngô gia kia?”. Lạc Cảnh Thiên thầm nghĩ.
Ngô gia cũng là một trong thập đại gia tộc Linh Hỏa Quốc, giống với Vũ gia, Ngô gia không có tham dự vào sự kiên kia, cho nên không có bị ảnh hưởng gì cả. Ngược lại địa vị còn tăng lên không thiếu, được xếp vào năm gia tộc mạnh nhất.
“Ta và ngươi… không có ân oán chứ?”. Ngô Tôn hỏi.
“Không có”.
“Vậy vì cái gì tập kích người của ta?”.
“Cần giải thích sao?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi lại.
“Không cần. Mặc dù ta cùng ngươi không có ân oán, nhưng hôm nay… cũng phải có một cái kết thúc rõ ràng. Ta cũng không muốn người của ta chết vô ích, cho nên… đơn đấu”.
“Ngươi thắng ta, ta để các ngươi rời đi. Ngươi thua, như vậy một người cũng đừng nghĩ sống rời khỏi nơi này”. Ngô Tôn lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, đám người của hắn đem người của Lạc Cảnh Thiên vây lại.
Lạc Cảnh Thiên thấy vậy cũng không ngăn cản, muốn cản cũng không được, bởi vì nhân số chênh lệch nhiều lắm.
Ngô Tôn đi tới, chính giữa được chừa ra một vòng tròn lớn làm võ đài, hắn đứng đó nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên.
“Muốn cùng lão đại ta đánh? Trước qua cửa của ta trước đã”. Ngọc La Sát khẽ quát, nàng rút kiếm lập tức lao lên.
Nhưng mà, Ngô Tôn chỉ là đưa chân lên tung một cước, trực tiếp đem nàng đá bay ra ngoài.
Lạc Cảnh Thiên đưa tay ra đỡ lấy nàng, nhưng mà ngay lập tức, ánh mắt co rút lại, loại lực lượng này… có chút đáng sợ.
Ngọc La Sát thực lực đã là lục giai lục đoạn đỉnh phong, vậy mà bị Ngô Tôn một cước nhẹ nhàng đá lui. Mặc dù chênh lệch cấp bậc, nhưng cũng không lớn tới mức này.
Hắn chỉ là đỡ lấy cũng bị đẩy lùi ra vài mét. Không cần nghĩ cũng biết lực lượng của Ngô Tôn đáng sợ tới mức nào.
Ai cũng nhìn ra được, Ngô Tôn chưa hề dùng toàn lực, nếu như dùng toàn lực… e rằng Ngọc La Sát một chiêu cũng đỡ không được.
“Không sao chứ?”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng hỏi.
“Không sao”.
“Vậy lùi lại đi, chuyện này các ngươi không xen vào được”. Lạc Cảnh Thiên nói, sau đó hắn liền đi lên phía trước, đứng đối diện với Ngô Tôn.
“Động thủ đi”. Ngô Tôn lạnh nhạt nói.
Lạc Cảnh Thiên khóe miệng khẽ giương lên, âm thanh của hắn mang theo ISQMGb hài hước nói.
“Ai nói với ngươi ta muốn cùng ngươi đánh?!”.
“Vậy ngươi… con mẹ nó!”. Ngô Tôn nói còn chưa hết lời thì thân ảnh Lạc Cảnh Thiên đột nhiên mờ đi, sau đó tan biến vào không khí.
“Đáng chết! Lại là ảo cảnh. Đuổi theo cho ta!”.
Nhìn thấy thân ảnh Lạc Cảnh Thiên cùng người của hắn trốn đi, Ngô Tôn tức giận quát lên. Nhưng mà ngay lúc này, mặt đất bỗng nhiên biến động, Ngô Tôn ngẩng lên nhìn phía trước, hắn liền thấy được Lạc Cảnh Thiên đứng cách trăm mét, tay đang thi pháp, ánh mắt mang theo ý cười nhìn lấy hắn.
Bạo!
Thời Không Kính nhất thời phát động, Ngô Tôn tức muốn bể phổi, không gian ma pháp sư, thật mẹ nó toàn bộ đều là âm hiểm xảo trá!
Hắn móc ra từ trong người một cái bao tay, sau đó đeo vào, bàn tay mang bao tay đưa lên trên không trung bóp lấy một cái, trong nháy mắt liền đem Thời Không Kính xé tan.
Lạc Cảnh Thiên ở phía xa ánh mắt khẽ rút lại, quả nhiên con cháu đại gia tộc ai ai cũng có bảo vật hộ thân.
Mẹ nó, đáng chết phú nhị đại.
Không chút do dự, Lạc Cảnh Thiên liền quay đầu chạy, trên đường đi hắn không ngừng thi pháp đem khoảng cách giữa họ cùng đám người kia giãn cách ra.
Ngô Tôn thấy vậy càng điên lên, hắn dốc hết toàn lực đuổi theo, nhưng mà cũng đuổi không kịp.
Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giương lên, hắn sớm đã chưa đường lui. Nếu chỉ một mực đi liều mạng, hắn cũng không sống tới bây giờ. Đây là hắn học được từ Sở Như Mộng, con hàng kia mặc dù có chút đáng ghét, nhưng mà mưu mô quỷ kế thật sự vô cùng hữu dụng.
Ầm!
Một âm thanh khủng bố vang lên, Lạc Cảnh Thiên biến sắc nhìn lên, phía trước, một mảnh không gian sụp đổ, đây là… vết nứt không gian bạo động!
Khoảng cách khá xa, không có lan tới phía họ, nhưng cũng triệt để đem đường lui của họ chặn đứng lại. Một vết nứt sâu hoắm hiện ra, phía dưới đen kịt một màu, không có bất kỳ ánh sáng nào.
“Chạy! Ngươi tiếp tục chạy cho ta xem một chút”. Ngô Tôn đuổi tới, nhìn thấy cảnh này liền cười lên ha hả, sau đó lớn giọng nói.
“Lão đại, làm sao bây giờ?!”. Ngọc La Sát thấp giọng hỏi.
Lạc Cảnh Thiên cau mày, nếu như vết nứt không gian khép lại còn dễ nói, hắn có thể đem hai bên khép lại, nhưng mà… vết nứt không gian còn chưa khép lại, thực lực của hắn lại hoàn toàn không cách nào cùng vết nứt không gian so sánh.
Phía trước là vết nứt không gian đang bạo động, phía sau là đám người Ngô Tôn chặn đường. Lạc Cảnh Thiên đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, kiểm tra lại ma lực, ma lực lúc này đã chỉ còn lại ba phần, có thể sử dụng ma pháp cũng không nhiều.
“Giết!”. Ngô Tôn khẽ quát.
Đám người phía sau lao về phía đám người Lạc Cảnh Thiên.
Mấy người Ngọc La Sát rút vũ khí chuẩn bị đón địch, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần.
Ngay tại lúc này, một đạo quang mang bắn tới làm tất cả đều giật mình nhìn sang. Ngay sau đó, đạo quang mang kia bắn về phía người của Ngô Tôn, trực tiếp đem đám người gần nhất giết, dọa cho đám người khác vội vàng lui lại phía sau.
Nhìn kỹ lại, trên mặt đất xuất hiện một thanh chiến phủ cực lớn, bên dưới còn lưu lấy máu tươi của mấy tên xui xẻo kia.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc