Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 358: Ngửi thấy mùi âm mưu



Lạc Cảnh Thiên nhìn qua liền thấy được một tên nam tử trung niên mập mạp, gương mặt hầm hổ đi tới.

“Ngươi điếc sao? Đem con trai ta buông xuống”. Nam tử quát lên.

“Kêu gào cái gì, là con trai ngươi cướp đồ của ta nên cha ta mới giáo huấn hắn”. Lạc Tuyết Giai bất mãn nói.

“Tiểu tạp chủng, ngươi câm…”.

Phanh!

Hắn còn chưa nói xong liền đột nhiên cả người bị bắn ra ngoài. Lạc Cảnh Thiên vốn dĩ không định xuất thủ, nhiều lắm là giáo huấn một chút, dù sao tên mập mạp này cũng chỉ là người bình thường.

Nhưng mà không ngờ rằng tên khốn này lại dám mắng con gái hắn, còn mắng khó nghe như thế. Không đạp hắn một cước thật đúng là có lỗi với Lạc Tuyết Giai.

Nhìn thấy trượng phu của mình bị đánh, thiếu phụ kia sợ hãi kêu lên vội vã chạy tới đỡ. Chỉ là nhìn nam nhân trung niên phun ra máu, thiếu phụ sợ hãi chân tay luống cuống không biết làm cái gì.

Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nhìn tên nhóc trong tay, đem tên nhóc buông xuống, bàn tay vỗ lên đầu tên nhóc một cái. Rất nhẹ, nhưng đối với tên nhóc kia lại khá là đau, bị ăn một đòn liền ngồi trên đất khóc lên.

Những người xung quanh đều lùi ra xa, họ sợ sẽ liên lụy tới mình, bởi vì thân phận tên nam tử trung niên kia không bình thường cho lắm.

“Lão gia, ngươi thế nào? Làm sao lại thế này?”. Đột nhiên một đám người xông vào vây lấy nam tử trung niên đem hắn đỡ lên.

“Các ngươi chết ở đâu? Tên quỷ nghèo kia dám ra tay đánh lão gia cùng thiếu gia các ngươi, nếu hắn giết người các ngươi có chịu trách nhiệm được không?”. Thiếu phụ tức giận quát lên.

“Xin lỗi phu nhân, là thất trách của chúng ta”. Tên dẫn đầu cúi đầu nói.

“Còn chờ cái gì? Đem hắn bắt lại, cả con tiểu tạp chủng kia nữa”.

Phanh!

Lạc Cảnh Thiên lần nữa xuất thủ, hắn không nhìn đám người xung quanh, chỉ một cái chớp mắt liền đến trước mặt thiếu phụ, một tát đi xuống đem cả người nàng quất bay.

Đám người nhất thời sững sờ, nhưng mà sau đó cả đám đều tràn ngập lửa giận.

“Muốn động thủ? Đây là giáo huấn khi họ dám nhục mạ con gái ta, nhưng nếu các ngươi động thủ thì lại là một chuyện khác. Đến lúc đó sẽ không phải giáo huấn đơn giản như vậy đâu”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh lạnh lẽo vang lên,

“Ngươi tốt nhất đừng phản kháng, lão gia chúng ta thân phận đặc thù, hơn nữa thiếu gia càng là người của Thánh Đường. Ngươi dám động thủ liền sẽ nhận lấy Thánh Đường truy bắt. Hậu quả này ngươi gánh không được, muốn vì con gái ngươi thì tốt nhất thúc thủ chịu chói đi”. Tên thủ lĩnh âm thanh vang lên.

Tại đây, Thánh Đường chính là lớn nhất. Mạo Hiểm Giả Công Hội cũng phải cúi đầu chứ đừng nói chỉ là đơn độc một tên mạo hiểm giả.

“Cha, sẽ không có chuyện gì chứ?”. Lạc Tuyết Giai nhìn đám người thấp giọng cùng Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Yên tâm, sẽ không có chuyện gì”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Không phải, lão cha, ta là sợ ngươi ra tay quá nặng, đến lúc đó chúng ta liền không có chỗ ở phải ngủ ngoài đường”. Lạc Tuyết Giai giải thích.

Lạc Cảnh Thiên: …

Đám người: …

Hắn xem như phục, nha đầu này tuyệt đối là đang hố hắn. Cái gì mà ra tay quá nặng? Đây không phải là biến tướng xem thường đám người kia, mà khi bị một đứa bé xem thường, những người kia có thể nhịn sao? Có thể họ không thèm để ý Lạc Tuyết Giai, nhưng người chịu tội chính là hắn.

Hắn phẳng phất cảm giác nha đầu này có phải hay không cùng Sở Như Mộng có quan GTQfr hệ? Làm sao đều mẹ nó thích hố người khác như vậy? Đây tuyệt đối là hố cha đó a.

“Bắt lại”. Tên đội trưởng quát lên.

Phanh phanh phanh!

Ngay khi đám người đưa tay ra Lạc Cảnh Thiên liền động thủ, trong nháy mắt liền đem họ đánh bay ra ngoài. Tên đội trưởng thấy vậy lập tức rút vũ khí, những người còn lại đều toàn bộ tấn công.

Xoạt!

Du Long Phiến nháy mắt xuất hiện trên tay, Lạc Cảnh Thiên dùng tốc độ cực kỳ khủng bố, lưu lại vô số tàn ảnh xoay quanh. Chưa tới một giây, toàn bộ đám người đều ngã xuống. Trên thân mỗi người ít nhất có hai đạo vết thương, có thể nói hiện trường thật sự quá thảm.

“Dừng tay! Dám động thủ tại Dạ Sư Chi Thành?”.

Hai đạo thân ảnh lao tới, Lạc Cảnh Thiên lông mày càng lúc càng nhíu chặt. Hắn có cảm giác có chút không đơn giản, làm sao lại trùng hợp như vậy? Trước đó vốn dĩ không có loại chuyện này. Nhưng khi hắn tới đây, cùng hai tên kia xung đột còn chưa nói, đám người này không hiểu thấu đi tới. Giờ lại thêm hai người nữa chạy tới.

Không sớm không muộn, lại ngay lúc hắn vừa động thủ xong mới tới.

Chỉ là nhìn thấy hai người lao tới, hắn hơi chút kinh ngạc. Đây chẳng phải hai nữ tử mà hắn gặp trước kia sao?!

“Là ngươi?”. An Tố Tố cùng An Ninh Ninh kinh ngạc kêu lên.

“Các ngươi quen biết?”. Tên đội trưởng đang bị thương nằm dưới đất kinh ngạc hỏi.

“Không tính là quen biết, chỉ là từng gặp qua”. An Tố Tố nói.

“Đừng dài dòng, hắn ra tay với thiếu gia, lập tức đem hắn bắt lại áp giải về Thánh Đường”. Tên đội trưởng kêu lên.

“Không thể nào. Hắn không phải loại người đó”. An Ninh Ninh lập tức lắc đầu nói.

“Ngươi dám kháng lệnh?”.

“Không phải, nhưng ta biết hắn không phải loại người đó. Với thực lực của hắn chúng ta là đánh không lại, hắn muốn giết chúng ta dễ như trở bàn tay. Nếu hắn thật động sát tâm ngươi sớm đã chết”. An Ninh Ninh nói.

Nàng mặc dù chỉ gặp Lạc Cảnh Thiên một lần, nhưng nàng cũng biết thực lực của Lạc Cảnh Thiên rất mạnh. Tối thiểu nhất là cấp năm đỉnh phong, bởi vì trước đó tỷ tỷ nàng cấp bốn đỉnh phong cũng đánh không lại, đừng nói là bây giờ.

Mà mấy tên này thực lực chỉ là cấp bốn trở lên, đánh không lại là rất bình thường.

“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Lập tức cho ta động…”.

Phanh!

Lạc Cảnh Thiên cách không tung ra một tát.

“Nói nhảm nhiều lắm”. Âm thanh lạnh nhạt vang lên.

“Ngươi… ngươi làm sao lại động thủ nữa? Hắn vốn đã mất đi sức chiến đấu”. An Tố Tố giật mình nói.

“Ta động thủ hay không cùng ngươi không có quan hệ gì, đừng tỏ ra thân thiết như vậy”. Lạc Cảnh Thiên liếc nàng một cái rồi nói.

“Chuyện gì xảy ra? Tụ tập tại đây làm cái gì?!”.

Ngay lúc này, một đạo âm thanh khác vang lên. Một tên nam tử đi tới, cùng Lạc Cảnh Thiên tuổi tác không sai biệt lắm. Thực lực lại đã bước vào cấp sáu, có thể nói là một thiên tài.

Hắn đi tới nhìn quanh, sau đó lên tiếng.

“Chuyện gì xảy ra?”.

“Thống lĩnh, là hắn động thủ với thiếu gia”. Tên đội trưởng che lấy miệng máu kêu lên.

“Đừng mở mồm thiếu gia thiếu gia, cũng vì các ngươi mà đem hắn nuông chiều thành cái dạng gì? Gây phiền phức cho Thánh Đường chưa đủ sao?”. Tên nam tử nhíu mày nói.

Lạc Cảnh Thiên hơi chút kinh ngạc, xem ra Thánh Đường cũng không phải tất cả đều là không nói lý lẽ.

Tên nam tử kia đi tới kiểm tra thương thế của đám người, lại tới hai vợ chồng kia, cuối cùng lại tới tên nhóc đang sợ hãi núp phía sau. Ánh mắt lúc này mới rơi vào trên người Lạc Cảnh Thiên, hắn đi tới lên tiếng.

“Vị tiên sinh này, xin hỏi tôn tính đại danh?”.

“Lạc Cảnh Thiên”.

“Lạc tiên sinh, xin hỏi những người này là ngươi động thủ đánh?”.

“Không sai”.

“Không biết lý do là gì?”.

Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày nhưng vẫn lên tiếng đáp.

“Hai người kia nhục mạ nữ nhi của ta, còn những người khác muốn động thủ với ta”.

“Ra là thế, xem ra ta đoán không sai. Từ vết thương cho thấy, Lạc tiên sinh đã hạ thủ rất nhẹ, những người này chỉ là vết thương ngoài da, tĩnh dưỡng vài ngày là hết. Chỉ là ta không biết rốt cuộc nguyên nhân từ đâu xảy ra?”.

Lạc Cảnh Thiên nhìn qua tên nhóc kia, nam tử ngẩn ra, sau đó gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

“Đưa người trở về. Đừng mẹ nó ở lại đây mất mặt xấu hổ”. Nam tử quát lên.

“Thống lĩnh!”.

“Lăn trở về! Thánh Đường đều mẹ nó bị các ngươi làm mất hết mặt mũi, đặc biệt là ngươi, trở về cho ta chịu năm mươi roi. Thiếu một roi ta tìm ngươi tính sổ”. Nam tử chỉ mặt tên đội trưởng nói.

Tên đội trưởng không cam tâm, ánh mắt tức giận nhìn Lạc Cảnh Thiên một cái, sau đó mới được đám người khác đỡ dậy.

“Chờ một chút”. Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.

Đám người nhất thời kinh ngạc.

“Lạc tiên sinh, làm người lưu một đường, họ cũng đã nhận được trừng phạt, không nên đuổi tận giết tuyệt chứ?”. Nam tử thống lĩnh hơi nhíu mày nói.

“Ta muốn hỏi một điều, không biết Thánh Đường các ngươi có kẻ thù nào không? Nhất là mới gần đây”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Cái đó thì có, có một đám người mới nổi dậy muốn lật đổ Thánh Đường, người dẫn đầu là một nữ tử. Chuyện này cùng chuyện của ngươi có quan hệ gì?”. Nam tử nhíu mày hỏi.

“Không có gì, ta chỉ là có chút hiếu kỳ. Hai người kia cùng con trai họ muốn đồ chơi của con gái ta, sau đó mới xảy ra xung đột. Cái này dễ hiểu, nhưng mà ta hiếu kỳ là, nghe các ngươi nói, tên nhóc kia thân phận hẳn là rất lớn. Nhưng địa vị của hai vợ chồng kia lại không… cái này ta liền không quan tâm”.

“Ta chỉ hiếu kỳ là, với thân phận của tên nhóc này, đám người kia hẳn là phải đi theo bảo vệ. Nhưng mà sau khi xảy ra xung đột, chờ ta động thủ rồi chúng mới xuất hiện”.

“Cái này có lẽ là trùng hợp, nhưng mà chúng đi tới lại cùng ta đưa ra một đống lý do, với địa vị của Thánh Đường hẳn là không cần giải thích cái gì mới đúng, nhưng mà chúng lại giống như cố ý nói cho ta nghe… hoặc là nói, chúng cố ý nói cho người khác nghe”.

“Đương nhiên ta không phải nghi ngờ Thánh Đường các ngươi, hai loại trùng hợp này ta có thể không để ý, sau khi ta động thủ, họ hẳn phải biết phỏng đoán thực lực của ta ra sao, nhưng mà hết lần này tới lần khác, họ lại chờ ta động thủ đánh tên kia mới ra tay”.

“Sau đó hai vị tiểu thư này tới, tên đội trưởng kia không chỉ không ra hiệu cho hai người này đi kêu người, lại liên tục thúc dục họ ra tay bắt ta lại. Có thể leo lên chức đội trưởng, đầu óc hẳn phải không ngu ngốc như thế mới đúng”.

“Đổi lại là lúc bình thường, có lẽ ta sẽ không quan tâm. Nhưng mà cách đây nửa tháng, ta cùng một đám người xung đột, người dẫn đầu là một nữ tử, những người khác gọi nàng là bệ hạ. Họ muốn giết ta, đáng tiếc bị ta giết ngược, mà người gọi là bệ hạ kia chạy mất”.

"Mà hôm nay ta lại gặp được chuyện này…”. Lạc Cảnh Thiên ngập ngừng không nói hết.

Nam tử nghe đến đây, ánh mắt cũng lộ ra vẻ sắc bén.

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.