“Các ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”. Nữ tử kia ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn hỏi.
“Cùng ngươi có quan hệ gì?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng hỏi ngược lại.
Dùng ngữ khí đó cùng hắn nói chuyện? Ai cho ngươi lá gan?.
“Hỗn láo! Dám nói chuyện với bệ hạ như vậy? Đem hắn bắt lại cho ta”. Một tên thị vệ bên cạnh quát lên.
Vài tên lính đi lên muốn động thủ, Lạc Cảnh Thiên khoé miệng nhếch lên nụ cười lạnh. Chỉ là hắn còn chưa có động thủ thì Đại Bạch đã lao lên, móng vuốt từ bàn chân xuất ra cho mỗi tên một cái tát đem đám lính đánh ngã dưới đất.
“Lại dám sai khiến ma vật tấn công nhân loại? Giết hắn cho ta”.
“Lui lại!”. Nữ tử kia lúc này đột nhiên lên tiếng.
Lạc Tuyết Giai bị nàng làm giật mình, vội vàng nấp sau lưng Lạc Cảnh Thiên, chỉ có điều ánh mắt vẫn cố với lên nhìn về phía nữ tử kia.
“Ngươi khống chế ma vật bằng cách nào? Nói ra ta có thể không tính toán với ngươi”. Nữ tử âm thanh trầm giọng vang lên.
“Nếu không đây?”. Lạc Cảnh Thiên có chút buồn cười nhìn nàng.
“Đây là con gái ngươi? Xem ra có chút xinh đẹp, lớn lên bán đi sẽ được một cái giá tốt”. Nữ tử nhìn về phía Lạc Tuyết Giai cười nói.
“Ngươi đang uy hiếp ta?”. Lạc Cảnh Thiên cười hỏi lại, nhưng mà nụ cười của hắn lại mang theo một tia sát khí.
“Ngươi xem như vậy cũng được. Hơn nữa, ngươi có lựa chọn khác sao? Chỉ dựa vào một con ma vật cấp năm e rằng không thoát khỏi đây được”. Nữ tử cười đáp.
“Phải không? Nếu không ngươi có thể thử một chút, nói không chừng sẽ có kinh hỉ”. Lạc Cảnh Điềm cười lạnh nói.
“Đã ngươi không biết tốt xấu cũng đừng trách ta, người tới, đem hắn bắt lại cho ta”. Nữ tử khẽ quát lên.
“Đại Bạch, không lưu người sống!”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.
Xoạt!
Nghe lệnh, Đại Bạch lập tức lao lên.
Chỉ là khi nó muốn tấn công liền bị một mũi tên bắn lui lại. Nhìn qua liền thấy một tên nam tử đang giương cung nhìn chằm chằm nó.
“Y A”. Đại Bạch nhìn Lạc Cảnh Thiên kêu lên.
“Giết”. Lạc Cảnh Thiên đưa tay che lại hai mắt của Lạc Tuyết Giai, âm thanh lạnh nhạt vang lên.
Đại Bạch không chút do dự, lập tức lao về đám người. Tên nam tử kia lần nữa giương cung. Mũi tên bay ra, nhưng ngay lúc đó Lạc Cảnh Thiên liền vung tay lên, như có một bàn tay vô hình đem mũi tên dừng lại tại trên không trung.
“Gặp cao thủ. Toàn lực tấn công”. Tên nam tử kia biến sắc kêu lên.
Chỉ là vừa dứt lời, mũi tên đang lơ lửng kia đột ngột quay đầu, sau đó bắn thẳng về phía hắn.
Xoẹt!
Mũi tên trực tiếp đam xuyên qua ngực tên đó làm hắn tại chỗ mất mạng.
Những người khác biến sắc, cũng biết được Lạc Cảnh Thiên cường đại, tất cả đều bắt đầu toàn lực tiến công.
Lạc Cảnh Thiên đứng yên tại chỗ, bàn tay giơ lên, mũi tên kia trở lại tay hắn. Sau đó, theo ngón tay vung vẩy, mũi tên lại bay ra, mỗi giây đều có một người ngã xuống.
“Rút lui”. Nữ tử kia thấy tình thế không ổn vội vã kêu lên.
Một nhóm người đem nàng bảo vệ hộ tống rời đi.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt phát lạnh nhìn qua, nhưng cũng không có đoái hoài tới. Chỉ tiện tay vung lên, một đạo ma lực dính vào tren người nàng. Hắn để lại dấu vết để một hồi theo sau, hắn cũng không định giết nàng lúc này, bởi vì nữ nhân này hiện tại còn có tác dụng.
Đem những người khác xử lí sạch sẽ, Lạc Cảnh Thiên liền vung tay lên đem chiến trường thanh tẩy, lúc này mới đem cánh tay còn lại hạ xuống.
“Xong rồi?”. Lạc Tuyết Giai nhìn quanh hiếu kỳ hỏi.
“Xong rồi, ngươi ngồi lên lưng Đại Bạch đi, chúng ta tiếp tục lên đường”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Cha, ngươi sẽ không phải đem những người kia giết hết chứ?”. Lạc Tuyết Giai hỏi.
“Không có, còn có một nhóm người chạy”.
“Không phải chứ. Cha, ngươi thay đổi”. Lạc Tuyết Giai lẩm bẩm nói.
Lạc Cảnh Thiên nhất thời im lặng. Trước kia nha đầu này gặp nguy hiểm không ít, hắn cũng không ít lần động thủ, mỗi lần đều giết hết.
Nhưng đây là nhân loại, cũng không phải ma vật. Mặc dù hắn không ngại nhưng cũng sợ nha đầu này sẽ cho rằng giết người là chuyện đương nhiên cho nên mới không tại trước mặt nàng động thủ tiếp.
Ai biết được nha đầu này lại nói câu đó làm hắn không biết trả lời ra sao.
“Hì hì, đùa giỡn rồi. Những người này đều là người xấu, ta làm sao sẽ trách ngươi đây”. Lạc Tuyết Giai ôm cánh tay Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“... Xem ra là lỗi của ta. Ngươi biết nhiều hơn so với những gì ta nghĩ”. Lạc Cảnh Thiên im lặng trong phút chốc rồi lên tiếng.
Có lẽ nàng năm đó chứng kiến không chỉ mấy chuyện kia. Sợ rằng nàng nhìn qua nhiều thứ hơn là những gì hắn nghĩ.
“Cha, ngươi sẽ không ghét ta chứ?”. Lạc Tuyết Giai nhỏ giọng hỏi.
Nàng rất thông minh, cũng rất hiểu chuyện. Nhiều năm qua luôn giấu diếm rất nhiều thứ chính là không muốn để Lạc Cảnh Thiên lo lắng. Giống như năm đó hắn lần đầu gặp nàng, đôi mắt kia vốn dĩ không phải một đứa bé nên có.
“Sẽ không. Tiểu Giai chính là tiểu công chúa của cha, cha làm sao ghét tiểu Giai được. Nhưng sau này bất kể là gặp phải chuyện gì cũng phải nói cho cha biết, được chứ? Chúng ta là người thân”.
“Ta đã biết”. Lạc Tuyết Giai nhìn Lạc Cảnh Thiên một chút như muốn xác định điều gì đó, sau đó liền ôm lấy cổ hắn cười nói.
Lạc Cảnh Thiên đem nàng bế lên rồi tiếp tục lên đường. Hướng đi của hắn chính là Dạ Sư Chi Thành.
Mà ở một nơi khác...
“Bệ hạ, người không sao chứ?”.
“Ta không sao, cho ta vận dụng toàn bộ lực lượng, ta muốn biết hắn rốt cuộc là ai. Ta không cần biết các ngươi dùng cách nào, ta chỉ cần biết kết quả. Trong tay hắn nắm giữ cách khống chế ma vật, so với Đông Long Thanh Nguyệt Thành đều hoàn thiện hơn”.
“N ếu có thể đạt được, đại nghiệp của chúng ta liền có thể thành công”.
“Vâng thưa bệ hạ”.
Nhìn thủ hạ đi ra, nữ tử kia rơi vào trầm ngâm. Nghĩ lại sự kinh khủng cùng cảnh tháo chạy của mình nàng lại nghiến răng nghiến lợi.
Trên đời này làm sao lại có người mạnh mẽ như vậy? Ngươi rốt cuộc là ai?!
...
Dạ Sư Chi Thành!
Lạc Cảnh Thiên để cho Đại Bạch ở bên ngoài rồi mới mang theo tiểu Giai đi vào. Dù sao nơi này cũng không giống Đông Long Thanh Nguyệt Thành, cùng ma vật cấu kết chính là tử tội, mặc dù hắn không sơ nhưng hắn ngại phiền phức.
“Oa, lão cha. Ta muốn cái đó!”. Lạc Tuyết Giai nhìn phố xá sầm uất, ban đầu có chút rụt rè, sau đó liền kích động không thôi. Nhìn thấy những thứ kỳ lạ liền muốn mua.
Lạc Cảnh Thiên cười cười mua cho nàng.
Chưa tới nửa giờ, trên tay Lạc Tuyết Giai liền có một đống lớn đồ vật. Người xung quanh nhìn thấy tiểu Giai đều nở nụ cười thân thiện. Ai bảo nha đầu này xinh đẹp như vậy đây.
Nhưng đánh chết Lạc Cảnh Thiên cũng không nghĩ tới, hắn không chọc người nào, cũng không gây sự. Nhưng vì cái gì phiền phức luôn tìm tới cửa đây?!
Như hiện tại, hắn không nghĩ tới cho tiểu Giai mua đồ lại khiến người khác đỏ mắt, như tên nhóc gần đó chẳng hạn.
“Mẹ, ta muốn cái đó”. Một tiểu hài tử cùng với mẹ của mình cũng đang đi dạo, tên nhóc kia thấy Lạc Tuyết Giai cầm trên tay một cái chong chóng tre liền đòi hỏi.
“Ta không phải mua cho ngươi rồi sao?”.
“Nhưng ta muốn lat màu vàng. Không phải màu xanh”. Tên nhóc kia ném chong chóng tre xuống đất kêu lên.
Thiếu phụ kia ánh mắt cưng chiều, sau đó đi về phía Lạc Tuyết Giai, âm thanh vang lên.
“Tiểu nha đầu, bán cho ta chong chóng tre của ngươi, ta cho ngươi mua đồ ăn có được không?”.
“Không muốn, đây là cha ta mua cho ta, ta mới không cần đồ ăn”. Lạc Tuyết Giai lùi lại, giấu chong chóng tre sau lưng kêu lên.
Thiếu phụ kia bất đắc dĩ nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
“Tiên sinh, có thể bán cho ta cái đó sao? Ta nguyện ý dùng giá gấp 10 lần mua nó”.
Tiền tệ nơi này là giống nhau, đều là đơn vị năng lượng. Mà một cái đồ chơi này chỉ cần một đơn vị năng lượng liền mua được 10 cái. Cho nên giá cả không nhiều chút nào.
Vì một đơn vị năng lượng làm tiểu Giai mất vui, không đáng. Càng đừng nói tới việc hắn không thiếu tiền.
Hơn nữa, nhìn thiếu phụ này như rất lễ phép, nhựng không phải đang sỉ nhục hắn sao? Hắn CslV1 nhưng là đọc được ý nghĩa trong đầu nàng, mà vừa rồi nàng nhìn hắn, trong lòng lại mắng hắn một câu quỷ nghèo.
Cho nên nữ nhân này tất cả đều là đang diễn.
“Xin lỗi, ta không thiếu tiền”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.
Thiếu phụ nghe vậy ngẩn ra, đang muốn nói gì thì Lạc Cảnh Thiên ánh mắt đột nhiên híp lại, bàn tay nhanh như chớp đưa ra. Bời vì hắn phát hiện tên tiểu tử kia lại muốn cướp đồ vật trong tay tiểu Giai.
“Cướp giật? Đây là gia giáo nhà các ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên một tay đem tên nhóc kia xách lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thiếu phụ hỏi.
“Quỷ nghèo, đem con ta bỏ xuống, nếu không ngươi nhất định phải hối hận”. Thiếu phụ kia vội vã kêu lên
“Ai cho ngươi lá gan dám chạm vào con trai ta? Buông xuống!”.