Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 348: Bởi vì ta muốn là mạng của hắn, ngươi làm chủ được sao?



“Ngươi bình tĩnh một chút”. Long Nhã vội chạy theo kéo tay hắn lại.

Lạc Cảnh Thiên nhìn về phía tay nàng, sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng lên tiếng.

“Ta không phải đang thương lượng với ngươi, cũng không cần ngươi hỗ trợ, hiểu?”.

Long Nhã bị thần sắc lạnh lùng của Lạc Cảnh Thiên dọa sợ, nàng lần đầu tiên thấy Lạc Cảnh Thiên ánh mắt đáng sợ đến như thế nhất thời liền bị dọa lùi lại vài bước.

Lạc Cảnh Thiên liếc nàng một cái sau đó quay người bước ra ngoài, nhưng mà ngay lúc này, một bóng người lao tới. Chính là đứa bé kia, tiểu nha đầu này lúc này toàn thân ướt sũng, thần sắc sợ hãi chạy tới, phía sau nàng là hai nữ người hầu đang đuổi theo.

Tiểu nha đầu này chạy tới nắm lấy ống quần của hắn, ánh mắt ngước nhìn lên. Trong mắt giống như đang cầu khẩn đừng bỏ lại nàng.

“Các ngươi làm gì?”. Lạc Cảnh Thiên nheo mắt lại nhìn hai nữ hầu gái kia hỏi.

“Chuyện gì xảy ra?”. Long Nhã cũng lấy lại tinh thần vội đi lên hỏi.

“Bẩm tiểu thư, tiểu cô nương này không chịu tắm rửa, lật đổ buồng tắm sau đó chạy ra ngoài cho nên hai chúng ta mới đuổi theo”. Nữ hầu gái giải thích.

“Có phải như vậy không?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn tiểu nha đầu này hỏi.

“Ph… phải. Là như thế”. Tiểu nha đầu này ấp úng lên tiếng. Lạc Cảnh Thiên lần đầu nghe thấy âm thanh của nàng, rất trong trẻo.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hiện vẻ nhu hòa, sau đó ngồi xổm xuống, đưa tay lau đi nước trên mặt nàng, âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

“Tiểu nha đầu, ngươi chạy ra đây làm gì? Muốn đi theo ta?”.

“Thúc… thúc thúc. Đừng bỏ tiểu Giai lại có được không?”. Tiểu nha đầu âm thanh nức nở vang lên.

Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra, đây là… muốn ỷ lại hắn sao?!

“Ngươi gọi tiểu Giai?”.

“Mọi người vẫn gọi tiểu Giai như thế, ta cũng không biết rõ mình tên gì”. Tiểu Giai cúi đầu nói.

Lạc Cảnh Thiên nhất thời đau lòng, mặc dù hắn có thể tâm ngoan thủ lạt, coi thường sinh mệnh. Nhưng mà đối mặt với đứa trẻ ngây thơ như thế này, hắn thật đúng là không đối phó được. Nhất là hoàn cảnh của nàng làm hắn rất đau lòng, nhìn gương mặt non nớt vẫn còn một chút vết bẩn của nàng, Lạc Cảnh Thiên nhất thời nảy sinh ra một ý nghĩ.

“Tiểu Giai, ngươi tại sao muốn đi theo thúc thúc?”.

“Thúc thúc cứu ta hai lần, thúc thúc là người tốt, sẽ không hại tiểu Giai, cho nên tiểu Giai muốn đi theo thúc thúc”. Tiểu Giai âm thanh non nớt vang lên.

“Tốt, như vậy sau này tiểu Giai liền theo thúc thúc đi, thúc thúc nhận tiểu Giai làm con nuôi, được không?”. Lạc Cảnh Thiên cưng chiều xoa đầu nàng hỏi.

Tiểu Giai mím môi, ánh mắt có chút đỏ bừng, nhẹ nhàng gật đầu.

Long Nhã bên cạnh nhìn tiểu Giai có chút ghen ghét. Không thể không nói, tiểu nha đầu này mặc dù trước đó khổ cực, nhưng hiện tại gặp phải phúc tinh. Tương lai của nàng quả thật bất khả hạn lượng.

“Vậy ngươi sau này liền gọi Lạc Tuyết Giai”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Tuyết Giai nhớ kỹ”.

Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đứng lên, cánh tay vung lên, toàn thân Lạc Tuyết Giai liền bị một cơn gió thổi qua đem toàn bộ vết bẩn trên người nàng thổi đi sạch sẽ.

Từ một tiểu nha đầu bẩn thỉu biến thành một tiểu nha đầu hết sức đáng yêu, gương mặt có chút gầy gò nhưng không giấu được vẻ đẹp của nàng. Ánh mắt trong suốt nhưng lại có nhiều thứ ẩn chứa không nên có ở độ tuổi này, quả thật làm cho người khác không cách nào ghét nổi.

“Long gia các ngươi có quần áo trẻ con không?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn qua Long Nhã hỏi.

“Ta còn vài bộ y phục lúc còn nhỏ, hẳn là cho nàng mặc vừa”. Long Nhã đáp, sau đó cho người đi lấy.

Một lát sau, người hầu mang tới một bộ quần áo trẻ con, Lạc Cảnh Thiên để Tuyết Giai đi vào thay. Rất nhanh liền đi ra.

Lạc Tuyết Giai hiện tại giống như một vị tiểu công chúa, mặc dù mái tóc chỉ giống như những đứa bé trai khác, nhưng mà lại giấu không được vẻ đẹp thanh tú trên gương mặt nàng. Ngay cả Long Nhã cũng nhịn không được muốn đem nàng ôm lấy, thật sự quá đáng yêu.

Lạc Cảnh Thiên hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Long Nhã tỏ vẻ cám ơn, sau đó liền dắt tay Lạc Tuyết Giai rời đi.

“Chờ một chút. Ngươi mang theo nàng… giống như không tiện lắm”. Long Nhã đột nhiên lên tiếng.

Lạc Cảnh Thiên biết nàng muốn nói gì, quả thật như thế, nếu như mang theo nàng đi giết người, đối với một đứa trẻ chỉ có 6 tuổi như nàng sẽ gây lên ảnh hưởng rất không tốt. Hắn nhìn ra được Lạc Tuyết Giai hiện tại cũng có một chút bệnh tự kỷ, sợ người lạ. Tiểu nha đầu này hiện tại rất ỷ lại hắn, cho nên nếu như để nàng chứng kiến cảnh tượng máu tanh kia sợ rằng sẽ chôn xuống cho nàng một mầm mống đáng sợ.

Hắn không muốn thấy điều đó, suy nghĩ một lúc, hắn liền có quyết định. Sau đó âm thanh vang lên.

“Ta có thể tự xử lý tốt, đa tạ đã hỗ trợ”.

Dứt lời, hắn liền mang theo Lạc Tuyết Giai rời đi.

“Chỉ mong Đông Long Thanh Nguyệt thành sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn, Cổ gia a, nên nói các ngươi là xui xẻo hay ngu xuẩn đây?”. Long Nhã lẩm bẩm nói.



Lạc Cảnh Thiên biết rõ Cổ gia ở nơi nào, trước đó từ trong ký ức của đám người kia đã lấy được vị trí. Ban đầu hắn còn cho rằng Cổ gia không có liên quan gì nhiều tới chuyện này, nhưng mà xem ra hắn nghĩ lầm.

Mất nửa ngày hắn liền tới được phủ đệ của Cổ gia. Ánh mắt hơi híp lại, chỉ hi vọng đám người Cổ gia nên hiểu được phải làm thế nào. Nếu như ngoan cố, hắn không ngại đưa Lạc Tuyết Giai về, sau đó san bằng Cổ phủ.

“Một lát nữa nhớ kỹ ở bên cạnh ta, nhớ không”. Lạc Cảnh Thiên cúi đầu nhìn Lạc Tuyết Giai nói.

“Cha, ta nhớ kỹ”. Lạc Tuyết Giai đáp.

Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra, bị người khác gọi là cha, cảm giác có chút kỳ lạ. Chẳng qua nhiều hơn là có chút vui vẻ. Kiếp trước hắn sống gần 30 năm nhưng vẫn là độc thân, cảm giác có con cái là như thế nào hắn cũng không hiểu, hiện tại xem như hiểu rõ.

Nắm lấy tay nàng đi thẳng vào Cổ phủ, nhưng mà vừa tới cổng liền bị hai tên gác cổng chặn lại.

“Dừng lại, ngươi là ai? Đây là Cổ phủ, không cho phép người lạ ra vào”.

Phanh!

Lạc Cảnh Thiên tay vung lên, hai tên gác cổng liền bị đánh ngất, hắn cứ thế bước vào bên trong. Đi tới giữa sân, thấy nhiều tên lính gác đang đi tuần, khóe miệng khẽ nhếch lên, ma lực dồn vào khí quản, âm thanh quát lên.

“Cổ gia! Lăn hết ra đây cho ta!”.

Âm thanh trong nháy mắt lan truyền ra toàn bộ Cổ phủ. Đám lính gác xung quanh bị âm thanh xung kích kích choáng, cả đám đều ôm đầu nằm dưới đất kêu rên đau đớn.

Lạc Tuyết Giai thấy cảnh này sợ hãi nắm chặt lấy Lạc Cảnh Thiên. Lạc Cảnh Thiên nhẹ nhàng vỗ đầu nàng như an ủi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước vài bóng người đang chạy tới.

Hai lão giả dẫn đầu, phía sau có khoảng mười mấy người trung niên đi theo.

“Các hạ là người nào? Làm sao lại xông vào Cổ gia?”. Tên lão giả dẫn đầu nhìn quanh, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.

“Ngươi là Cổ Minh? Gia chủ Cổ gia?”. Lạc Cảnh Thiên hơi nghiêng đầu tò mò hỏi.

“Chính là lão phu”. Lão giả Cổ Minh đáp.

“Vậy bên cạnh chính là Cổ Sâm rồi? Xem ra ta cũng không có đi nhầm chỗ”. Lạc Cảnh Thiên gật gù nói.

“Ngươi là người nào? Cổ gia chúng ta giống như không có cùng ngươi xung đột chứ?”. Cổ Sâm nhíu mày hỏi. Ông ta không nhìn thấu được thực lực của Lạc Cảnh Thiên, cho nên cũng không có nói mấy lời uy hiếp cái gì.

Dám xông vào Cổ gia cũng không phải người bình thường có thể làm được.

“Xung đột? Cái đó còn không có. Ta tới là tìm hai người, ta cùng hai người đó có chút xung đột, cần giải quyết một chút”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

“Ngươi cho rằng mình là ai? Xông vào…”.

“Ngậm miệng!”. Không chờ tên kia nói xong, Cổ Minh liền quát lên, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Không biết tiểu huynh đệ muốn tìm người nào?”.

“Nhị thiếu gia Cổ Quân cùng quản gia của các ngươi”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Tiểu Quân? Không biết tiểu Quân đắc tội tiểu huynh đệ điểm nào? Nói ra ta có thể chủ trì công đạo”. Cổ Sâm nói.

“Theo ta biết, Cổ Quân là cháu ngươi, đúng không? Ta sợ rằng ngươi làm chủ không được”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Cổ Sâm nói. Bởi vì theo hắn biết được, Cổ Quân chính là cháu của Cổ Sâm.

“Ngươi cũng nói là cháu ta, ta làm sao có thể không làm chủ được? Không phải rất mâu thuẫn sao?”. Cổ Sâm hỏi.

“Bởi vì ta muốn là mạng của hắn, ngươi làm chủ được sao?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

(PS: thật sự khó chịu, ngồi một lúc cái chân nhức k chịu nổi, ta k phải đang nói lý do ta chỉ ra 1c, đây bpMW1 k phải là nói nhảm sao? ta đau chân, cho nên viết k được, k phải rất hợp lý sao? đúng k? hắc hắc)

Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.