Lạc Cảnh Thiên xuất hiện cũng không có làm kinh động đám người, bởi vì hẵn xuất hiện ở vị trí che khuất tầm mắt của chúng. Nơi này là một khu rừng, chính xác hơn là ở bìa ngoài khu rừng. Khoảng cách cùng thành thị không xa, nhưng lại rất hẻo lánh.
Đám người vây quanh một đứa bé, liên tục dùng roi quất lên người nàng. Lạc Cảnh Thiên chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ tức giận như bây giờ. Hắn sắc mặt vô cùng đáng sợ, bước ra từ sau tán cây.
“Người nào?!”.
Lạc Cảnh Thiên đột nhiên xuất hiện làm cho đám người giật nảy mình. Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên không có đoái hoài tới bọn họ, hắn bước đi tới phía trước. Có lẽ do gương mặt của hắn hiện lên vẻ tức giận quá đáng sợ nên khi thấy hắn bước tới cả đám đều lùi lại.
Từ trên nhìn xuống đứa bé nằm dưới đất, hơi thở có chút yếu ớt, mặc dù đã bất tỉnh nhưng vẫn cố cắn răng nhịn xuống không kêu lên.
Lạc Cảnh Thiên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa tay ra bế nàng lên, mà lúc này đám người kia cũng tỉnh lại, lập tức quát lên.
“Buông nó xuống”.
“Ngươi đừng có xen vào việc người khác”.
“Đắc tội chúng ta ngươi không gánh được”.
Lạc Cảnh Thiên híp mắt lại, không có đáp lời, chỉ lạnh nhạt quay người lại bước đi. Đám người kia muốn đuổi theo, nhưng mà đột nhiên phát hiện bản thân như bị thứ gì đó vô hình giữ lại, động cũng không động được.
Đem đứa bé để xuống thảm cỏ, Lạc Cảnh Thiên bàn tay đưa ra đặt lên trên người nàng. Vài giây sau, một đạo ánh sáng sáng lên chiếu rọi xung quanh, toàn thân đứa bé đều được chữa trị, vết thương dùng mắt thường cũng có thể thấy được đang khép lại với tốc độ rất nhanh.
Vài giây sau đó, đưa bé dần dần mở mắt ra. Khi thấy được Lạc Cảnh Thiên, tiểu nha đầu giật nảy mình, nhưng khi nhìn rõ lại gương mặt, nàng liền đột nhiên yên tĩnh lại.
“Tại sao lại bị đánh?”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang lên.
Đứa bé: …
Lạc Cảnh Thiên yên lặng chờ đợi tiểu nha đầu này lên tiếng, nhưng mà tiểu nha đầu này vẫn luôn im lặng. Đây là… bị dọa sợ sao?!
Đưa tay xoa đầu nàng, Lạc Cảnh Thiên đứng dậy đi về phía đám người kia. Tay nhẹ vung lên, đám người kia lúc này mới di động được.
“Ngươi là ai? Chúng ta là thay Cổ gia làm việc, ngươi xen vào không sợ mang họa sao?”.
“Làm việc? Hành hạ một đứa bé?”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh hỏi lại.
“Nó ăn trộm của chúng ta một vạn đơn vị năng lượng giấu đi, chúng ta bắt được nó nhưng nó lại nhất quyết không nói, cho nên mới dùng hạ sách này. Hơn nữa đây chỉ là một đứa ăn mày, ngươi dù thông cảm cũng phải nhìn thân phận, đúng không?”.
Lạc Cảnh Thiên: …
Hắn cho rằng trên đời này người não tàn rất ít, nhưng mà không nghĩ tới lại có người não tàn tới mức này. Một vạn đơn vị năng lượng là một đứa bé có thể mang theo? Thẻ năng lượng cần kết hợp với thân phận xác minh mới có thể dùng, mất liền mất, đổi một cái cũng chẳng tổn thất gì.
Ngươi cho ta là ngu xuẩn sao?!
“Ngươi nghĩ ta sẽ tin?”.
“Nói như vậy ngươi muốn cùng Cổ gia đối nghịch rồi?”.
Lạc Cảnh Thiên nhẹ lắc đầu, cánh tay vung lên một cái, một đạo đao phong vô hình xẹt qua đem tên kia cắt thành mấy mảnh. Đám người kia kinh hãi lập tức lùi lại rút vũ khí ra đề phòng.
“Hiện tại có người muốn trả lời câu hỏi của ta sao? Vì cái gì đánh đứa bé đó”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.
Đám người nhìn nhau, không có ai dám lên tiếng.
Đám người này thực lực… không hề có. Chỉ là người bình thường. Lạc Cảnh Thiên có thể giết người đơn giản như thế, chúng hiển nhiên là sợ hãi.
“Cho các ngươi cơ hội cuối cùng. Nói, hoặc chết”. Lạc Cảnh Thiên sắc mặt trầm xuống.
Bất quá, uy hiếp của hắn giống như không có tác dụng. Nhẹ lắc đầu, Lạc Cảnh Thiên dứt khoát động thủ. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đám người bị chia năm xẻ bảy.
Lạc Cảnh Thiên tay vung lên, nắm lấy một cái linh hồn, trong nháy mắt liền rút ra ký ức của người đó. Sau đó, sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi.
Cái gì chó má Cổ gia. Toàn là dựng chuyện.
Đám người này chỉ là một đám thế lực dưới đáy xã hội. Hắn tức giận không chỉ vì đám người này hành hạ đứa bé kia, mà là chuyện chúng từng làm. Cái tên hắn giết đầu tiên mặc dù không phải người Cổ gia, nhưng mà cũng có dính líu một chút, hắn là một tên họ hàng với quản gia của Cổ gia.
Đám người này quả thật là mất hết nhân tính, từ ký ức của chúng, hắn thấy được đám người này chuyên môn bắt lấy một số đứa bé, nhất là những đứa bé không nơi nương tựa. Đem chúng nhốt vào một chỗ, huấn luyện chúng trở thành kỹ nữ.
Huấn luyện vào năm liền đem bán vào hội sở, những đứa nhỏ tuổi liền làm phục vụ, mà 13-14 tuổi trở lên… không nói cũng hiểu.
Điều làm hắn tức giận nhất là, đám người này từng không ít lần làm nhục nhiều đứa bé gái. Thậm chí còn chết vài đứa. Mà làm hắn không dám tin là thế lực kiểu này đã tồn tại mấy chục năm qua.
Đáng hận!
Phát rồ!
Hắn dù có điên cuồng hơn, nhiều nhất liền là giết người, tuyệt nhiên chưa từng đi làm những thứ này. Ngay cả ác niệm cũng thế.
Mà đám người này hành hạ đứa bé kia, mục đích chính là muốn để đứa bé kia nói ra nơi ẩn náu của những đứa bé khác. Nói chính xác hơn là có người đem những đứa bé này cứu ra, hiện tại không biết đang trốn ở đâu.
Nghĩ tới việc đứa bé này từng trộm tiền, hẳn là muốn mua thức ăn cho mấy đứa trẻ khác.
Thở dài một hơi lấy lại tâm tình, Lạc Cảnh Thiên đi tới bên cạnh đứa bé, đem nàng bế lên. Mà đứa bé này giống như bị dọa sợ, ngay cả một chút phản ứng cũng không có, ánh mắt một mực né tránh, thậm chí cơ thể còn có chút phát run.
Trong nháy mắt, Lạc Cảnh Thiên liền xuất hiện trước cửa Long gia.
Quản gia nhìn thấy hắn, lập tức đi thông báo. Lúc này Long Thiên Tường cũng không có ở nhà, chỉ có một mình Long Nhã. Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên, nàng kinh ngạc đi tới hỏi.
“Ngươi làm sao tới đây? Đứa bé này là…”.
“Cho người đem đứa bé này đi tắm rửa, sau đó cho nó ăn. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
“A. Tốt”.
Long Nhã ngẩn ra một chút, sau đó liền để cho quản gia đi sắp xếp, còn nàng thì cùng Lạc Cảnh Thiên đi tới phòng khách.
Lạc Cảnh Thiên đem chuyện nói QNZaT ra, sau đó lên tiếng.
“Những thứ này, ngươi biết chứ?”.
“Biết một chút”. Long Nhã im lặng một lúc rồi nói.
“Vì cái gì không quản?”.
“Không quản được”.
“Nói thế nào?”.
“Đông Long Thanh Nguyệt thành mặc dù cùng ma vật sống chung hòa bình, nhưng mà cũng không có yên tĩnh như thế. Có rất nhiều ma vật xem nhân loại không vừa mắt, cho nên nhiều khi sẽ xuất hiện tình trạng ma vật tấn công nhân loại, hơn nữa còn không ít”.
“Những đứa bé như thế đều đa phần là cô nhi, cha mẹ chúng bị ma vật giết. Trước đó có rất nhiều người muốn vì chúng xây dựng một nơi để cho chúng sinh sống, nhưng mà tiêu tốn quá nhiều, cũng không phải ai cũng như tam đại gia tộc có thể duy trì được”.
“Vậy Long gia các ngươi đây?”.
“Cũng không được. Có thể giúp trong ngắn hạn, nhưng mà lâu dài lại không ổn. Lương thực mặc dù có thể tự sản xuất, nhưng mà hao tổn quá nhiều. Đông Long Thanh Nguyệt thành không có quá nhiều đất trống để sản xuất lương thực”. Long Nhã nói.
Lạc Cảnh Thiên sắc mặt trầm xuống, mặc dù biết không phải lỗi của nàng, nhưng mà hắn vẫn nhịn không được muốn bạo tục.
Cái gì chó má lý do. Còn không phải sợ tiêu hao tiền bạc, sợ không có tiền bạc mua sắm tài nguyên để cùng mấy gia tộc khác đối cứng sao?.
Tại Thiên Linh Đại Lục, hắn khắc sâu ấn tượng nhất chính là trẻ em được bảo vệ quá mẹ nó nghiêm ngặt. Ai cũng biết chúng đều là tương lai của đại lục, ngay cả bọn buôn người cũng không dám động vào. Bởi vì một khi bị phát hiện, bất kể thân phận gì, đừng ai nghĩ có thể còn sống thoát thân.
Nhưng mà tại đây, nghĩ tới cảnh đứa bé kia phải chịu, hắn nhịn không được muốn giết người.
“Trực tiếp đánh xuống một phiến khu vực không phải xong sao?”. Lạc Cảnh Thiên đè xuống nội tâm phẫn nộ lên tiếng.
“Không được, có một số ma vật không chịu rời đi”. Long Nhã bất đắc dĩ nói.
“Ma vật ma vật, lại là ma vật. Các ngươi trực tiếp giết không phải xong? Dù cho không thể làm gì khác chẳng lẽ cũng không thể hạn chế đám người kia lại? Nói một câu khó nghe, chuyện này xảy ra cũng là do các ngươi dung túng”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.
“... Ta biết, nhưng ta có biện pháp nào? Lực lượng của một mình Long gia không thay đổi được toàn bộ Đông Long Thanh Nguyệt thành. Cổ gia cùng Cố gia sẽ bỏ đá xuống giếng, chúng ta hiện tại tự thân cũng bảo toàn không được, làm sao đi quản được chuyện của người khác”. Long Nhã thấp giọng nói.
“Không quản được? Chẳng lẽ phía sau có thế lực lớn?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.
“Đúng thế, bởi vì chuyện này có Cổ gia nhúng tay, ngay cả Cố gia cũng có người tham dự. Dù sao đám người kia cung cấp… nhân lực cho hai gia tộc đó quá nhiều. Cho nên mới có thể an ổn tới bây giờ. Long gia muốn nhúng ta liền đắc tội hai gia tộc còn lại, mặc dù không phải nhân vật quan trọng gì, nhưng Cố gia cùng Cổ gia cũng sẽ không quản. Nhưng chắc chắn nếu chúng ta xuất thủ, hai gia tộc đó sẽ đồng loạt tấn công Long gia. Cho nên Long gia chúng ta chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ”. Long Nhã nói.
Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười lạnh, sau đó đứng dậy.
“Ngươi đi đâu?”.
“Giết người!”. Lạc Cảnh Thiên lạnh giọng nói.
Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ