Đông Long Thanh Nguyệt thành tuy rằng là một tòa thiên không thành, nhưng mà thực tế, những kiến trúc trôi nổi trên không trung này chỉ giống như một tòa pháo đài lơ lửng phòng thủ bất cứ lúc nào Đông Long Thanh Nguyệt thành lâm vào tình trạng bị cường địch tấn công.
Cho nên toàn bộ tòa thiên không thành đều là trang bị đầy đủ vũ khí, hơn nữa cũng chỉ có quân đội là trú đóng tại đây. Người dân bình thường đều là sống ở phía bên dưới vực sâu.
Nói là vực sâu, nhưng cũng không phải rất sâu, chỉ sâu có hơn 200m, hơn nữa cũng không phải không thấy được ánh mặt trời, bởi vì ở bên dưới, qua vài trăm năm, họ đã sớm biến cái vực sâu này thành nơi phồn vinh bậc nhất Phong Linh Đại Lục.
Bởi vì cái gì? Chỉ dựa vào việc ma vật cùng nhân loại sống chung, chỉ dựa vào việc họ không cần phải lo lắng tới nguy hiểm, chỉ dựa vào việc họ có thể hoàn mỹ lợi dụng đủ mọi loại nguyên tố, khiến một vùng tăm tối biến thành một nơi tràn ngập màu sắc.
Hơn nữa ban đầu diện tích đáy vực cũng rất nhỏ, nhưng hiện tại họ sớm đã đem nó biến thành một tòa thành phố ngầm có diện tích không kém bất kỳ một tòa thành thị trung cấp nào của Thiên Linh Đại Lục.
Chiếc thuyền hạ xuống bên dưới, Lạc Cảnh Thiên có thể nhìn thấy được mọi phong cảnh bên dưới, lợi dụng sự phản chiếu ánh sáng, sử dụng một chút luyện kim vật phẩm, cả tòa thành phố ngầm tràn ngập ánh sáng thiên nhiên.
Nhiều nơi có lỗ thông gió lại thêm ánh sáng xuyên qua giống như đứng dưới một hang động chỉ có mười mấy mét, bị ánh nắng sưởi ấm. Nhất là đám ma vật, hắn thấy được một số loại ma vật cấp thấp, thân thể vốn dĩ tự phát sáng, nhưng nhân loại lại lợi dụng một chút vật phẩm luyện kim thuật, triệt để đem lợi thế phát huy tới mức tận cùng. Còn không có ảnh hướng tới cảm quan, nơi đây có thể nói là nơi nhân tạo xinh đẹp nhất hắn từng chứng kiến.
Mặc dù nơi này không có nhiều thứ thần kỳ như thiên không thành, nhưng mà cũng có không ít thứ kỳ lạ. Do không phải lo lắng ma vật tấn công nên những người ở đây không có bất kỳ lo lắng, ai nấy cũng cười nói. Nếu như không có ma vật, hắn còn cho rằng mình xuyên về kiếp trước.
“Đại nhân, mời”. Sau khi thuyền hạ xuống, lão giả họ Long liền hạ mình nói.
Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, từ trên thuyền bước xuống. Hắn đứng ở trước của một tòa vương phủ, nhìn có nét giống như kiến trúc thời nhà Thanh của Hoa quốc mà hắn từng biết tới. Nhưng điểm khác biệt là nó cũng không có quá nhiều điểm tương đồng, giống chỉ là ở chỗ diện tích cùng phong cách xây dựng, nhưng tất cả các vật liệu làm lên đều là nó đều IIIUMH là những thứ kỳ lạ.
Nhưng chỉ có điều là có chút… dễ đổ nát. Phương diện phòng ngự thật sự so với bất kỳ một kiến trúc nào ở Thiên Linh Đại Lục cũng không bằng. Đương nhiên, vẻ ngoài nó ăn đứt những kiến trúc đó, bao quát hoàng cung của Sở quốc.
Trước cổng có ghi một hàng chữ cực lớn - Long phủ!
“Tham kiến lão gia”.
Một lão giả tuổi có chút lớn, hẳn là đã qua 70 tuổi đứng ở trước cổng, cúi người về phía lão giả họ Long nói.
“Quản gia, chuẩn bị tiệc rượu, hôm nay có khách quý, ta muốn đích thân chiêu đãi”.
“Vâng!”. Quản gia đáp, sau đó liền lập tức đi chuẩn bị.
Lạc Cảnh Thiên cũng không có chút kinh ngạc nào, nói đùa, hắn sống mười mấy năm trong hoàn cảnh cũng chẳng khác nào thế này, làm sao sẽ ngạc nhiên? Chỉ có chút thổn thức mà thôi.
Lão giả dẫn Lạc Cảnh Thiên vào phòng khác, chờ người hầu mang trà lên, ông ta liền đi tới rót trà cười nói.
“Đại nhân, mời!”.
“Không cần gọi ta đại nhân, gọi tên ta là được. Gọi đại nhân nghe không quá quen thuộc”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Cái này làm sao được, năng lực càng lớn, địa vị càng lớn, bất kể tuổi tác. Đây là thiết luật suốt mấy trăm năm qua, ta không thể phá vỡ nó được”. Lão giả nói.
“Quên đi. Ngươi họ Long đúng không?”.
“Đúng vậy đại nhân, ta gọi Long Thiên Tường, Long Nhã là cháu gái ta”. Long Thiên Tường đáp.
“Vậy ta liền kêu ngươi Long lão, có thể chứ?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Đương nhiên có thể, đây là vinh hạnh của ta”.
“Long lão, ngươi tại Đông Long Thanh Nguyệt thành là địa vị gì?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Bẩm đại nhân, ta tại Đông Long Thanh Nguyệt thành trước kia là làm thành chủ, nhưng hai năm trước ta đã không còn làm thành chủ nữa. Ta hiện tại chỉ là một vị luyện kim thuật sĩ bình thường mà thôi”. Long Thiên Tường nói.
“Bình thường? Ta mặc dù sẽ không chế tạo luyện kim vật phẩm, nhưng mà ta cũng hiểu môn đạo trong đó. Từ tuổi tác của ngươi cùng với cái nhìn về luyện kim thuật, ngươi ít nhất đã là một vị luyện kim thuật sĩ gần với đỉnh phong. Nếu như vậy là bình thường, sợ rằng trên đời này tất cả luyện kim thuật sĩ đều là phế vật”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt lắc đầu nói.
“Ngài… đại nhân quả nhiên ánh mắt sáng như đuốc. Là ta múa rìu qua mắt thợ”. Long Thiên Tường kinh ngạc, sau đó mỉm cười nói, cũng không có bất kỳ xấu hổ nào.
Dù sao ở tuổi tác của ông ta, lịch duyệt có thể nói cực kỳ phong phú, làm sao sẽ vì chuyện nhỏ này mà lúng túng được.
“Đều đã nói, ta không biết chế tạo luyện kim vật phẩm. Không tính là người trong nghề, ngoài con mắt có thể đánh giá một chút, những thứ khác ta hoàn toàn không hiểu. Cho nên múa rìu qua mắt thợ cũng không tính, ngược lại là ngươi, khiêm tốn ở độ tuổi này cũng không phải tốt, đúng không?”.
“Ha ha, đại nhân nói phải. Nói thật ra mấy năm qua ta đều bị người khác đè một đầu, nếu không phải bản lĩnh vẫn còn, sợ rằng cũng không có sống tốt như bây giờ. Sớm đã bị đám người kia ăn sạch sẽ”. Long Thiên Tường cười nói.
“Việc mâu thuẫn nội bộ của các ngươi ta không có hứng thú, cũng không cần thiết nói với ta. Quên hỏi, ở nơi này tiền tệ là cái gì? Dùng thứ gì đổi được tiền tệ?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Nếu đại nhân cần, tất cả chi tiêu của đại nhân Long gia đều có thể chi toàn”.
Lạc Cảnh Thiên cười cười nhìn ông ta, cũng không lên tiếng, càng không có chấp thuận.
Long Thiên Tường bất đắc dĩ cười một cái, xem ra vẫn là không có lực hấp dẫn gì. Thế là ông ta liền nói.
“Tiền tệ là một loại khoáng thạch, mỗi loại nguyên tố đều sẽ sản sinh ra một loại khoáng thạch, từ mức độ năng lượng tới định giá tiền…”.
Lạc Cảnh Thiên nghe ông ta nói một lúc cũng hiểu rõ, tiền tệ ở đây cũng không khác gì ở Thiên Linh Đại Lục, khác biệt là từ vật liệu gì. Như ở nơi này, mặc dù nói là nguyên tố khoáng thạch, nhưng thực tế nó chỉ có tác dụng rất nhỏ. Bởi vì họ dùng một loại máy móc đo đạt mức độ năng lượng bên trong, một điểm năng lượng liền là một đơn vị tiền tệ.
Người bình thường mỗi tháng có thể kiếm được khoảng một ngàn đơn vị năng lượng, có thể đủ họ sinh hoạt bình thường. Hắn xem như hiểu mức độ tiêu phí như nào.
Nếu bàn về năng lượng, hắn nắm giữ đầy đủ hắn mua xuống toàn bộ Phong Linh Đại Lục.
Đây cũng không phải nói đùa, trong Nhẫn Giới của hắn có hàng vạn viên nội đan của ma thú cấp ba, cấp bốn cũng có trên năm ngàn viên. Cấp năm mặc dù ít, nhưng cũng có vài chục viên.
Vừa rồi hắn thử xem một chút tiền tệ nơi này, là một cái đồng xu, có bảy loại màu sắc đại diện cho bảy loại khoáng thạch, nhưng mức độ năng lượng… yếu tới mức thương cảm. Một viên nội đan ma thú cấp ba cũng đủ biến hắn thành một người bình thường tiêu xài gần một năm, một viên liền tương đương một vạn đơn vị năng lượng. Mà nội đan cấp bốn càng là đạt mức độ trăm vạn đơn vị năng lượng.
Cho nên hắn lúc này cũng không lo lắng gì về tương lai sau này, dù sao ăn cướp hắn cũng không muốn làm. Rất mất thân phận.
“Ngươi xem một chút thứ này có thể đổi được bao nhiêu tiền”. Lạc Cảnh Thiên lấy ra một viên nội đan ma thú cấp ba hỏi.
Long Thiên Tường kinh ngạc một chút, sau đó nhận lấy. Một lát sau, gương mặt ông ta hiện lên vẻ chấn kinh.
“Đây… thứ này… thứ này là cái gì? Làm sao ẩn chứa năng lượng khủng bố như vậy? Hơn nữa còn là năng lượng thuần khiết. Ông trời ơi! Đây là thứ gì?!”.
“Không cần để ý, chỉ cần nói cho ta biết nó đáng giá bao nhiêu là được”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Thứ… thứ này đại nhân muốn bán? Ta mua, ta dùng ba vạn đơn vị năng lượng mua nó”. Long Thiên Tường kích động nói.
“Ba vạn? Ngươi xác định?!”. Lạc Cảnh Thiên quái dị nhìn ông ta hỏi. Nếu đúng như ông ta nói, hắn chẳng phải trở thành người có tiền nhất Đông Long Thanh Nguyệt thành sao?!
Hắn đột nhiên có cảm giác buồn cười.
“Xác định, có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu, tuyệt đối không trả giá”.
“Vậy sao? Vậy tới trước cho ta ba triệu đơn vị năng lượng”. Lạc Cảnh Thiên tay vung lên, một ngàn viên nội đan cấp ba xuất hiện trước mặt Long Thiên Tường.
Long Thiên Tường con mắt trừng lớn, ông ta không chỉ bị kích động với số lượng khổng lồ này, mà còn kinh hãi trước việc Lạc Cảnh Thiên biến ra đống đồ này. Cái này làm sao làm được?!
(PS: Hôm nay về trễ, không biết có viết kịp c2 không nữa)
Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ