Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 340: Bởi vì mọi người đều nói như thế



“Ngươi hẳn là biết hỏi vấn đề này là một điều vô cùng thất lễ”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Ta biết, nhưng là ta cũng không có cách nào khác. Tình huống hiện tại không cho phép ta chuẩn bị quá nhiều”. Lão giả họ Long bất đắc dĩ nói.

“Ngươi mục đích là muốn cái gì?”.

“Ta là muốn nhờ ngài giúp ta trấn thủ Lonh gia”.

Lạc Cảnh Thiên im lặng nhìn ông ta, làm sai người nào hỏi vấn đề này cũng là muốn hắn giúp họ làm việc đây? Thế giới này mẹ nó người chết sạch rồi?!

Nhìn biểu cảm của Lạc Cảnh Thiên, lão giả trầm ngâm một chút rồi nói tiếp.

“Long gia chúng ta vốn dĩ trước kia rất mạnh mẽ. Nhưng mà 10 năm trước, con trai ta, cũng chính là cha của Long Nhã bất hạnh qua đời, mà ta tuổi đã lớn, không thể bảo vệ nàng lâu hơn, cho nên nếu như ta chết, những thế lực khác chắc chắn sẽ xâu xé Long gia”.

“Ta không dám hi vọng xa vời rằng ngài sẽ bảo vệ Long gia, nhưng mà ta chỉ cầu ngài một việc, sau khi ta qua đời, ngài có thể bảo vệ Long Nhã được không? Van ngài”. Lão giả cầu khẩn nói.

“Long gia gia...”. Long Nhã khoé mắt ửng đỏ nói không ra lời.

Lạc Cảnh Thiên nhìn ông ta, lại nhìn Long Nhã. Sau đó lắc đầu nói.

“Ngươi nghĩ nhiều, ta nói qua, ta muốn rời khỏi Phong Linh Đại Lục. Cho nên ta sẽ không ở lại đây quá lâu. Càng sẽ không vì một người chỉ mới gặp lần đầu mà hứa hẹn. Bèo nước gặp nhau mà thôi”.

Long Nhã cùng lão giả im lặng không lên tiếng.

Cũng đúng, ai sẽ tình nguyện vì một người lần đầu gặp mặt hứa hẹn nhiều như thế chứ? Càng đừng nói việc này vốn chẳng có lợi lộc gì, còn không dưng đắc tội một đám người.

Lạc Cảnh Thiên đi tới chiếc ghế nằm gần đó, ngả lưng ra nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng thực tế là đang cùng Thượng Cổ Chi Linh câu thông.

“Tuy rằng có chút lạnh lùng, nhựng ngươi làm rất đúng”. Thượng Cổ Chi Linh lên tiếng.

“Ngươi là đang dạy ta làm việc?”.

“Ha ha, ta là nói thật. Trước kia vốn dĩ ta đối với ngươi rất bất mãn, chỉ là nữ nhân, không cần thiết bỏ ra nhiều như vậy. Nhưng trường hợp này thì khác, cách làm của ngươi sẽ khiến ngươi không phải áy náy khi rời khỏi đây”. Thượng Cổ Chi Linh cười nói.

“Vì cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên hiếu kỳ hỏi.

“Muốn rời khỏi đây, ngươi phải có một nội tâm cường đại cùng quả quyết. Thế giới này chỉ là sản phẩm thừa thãi, là do tên pháp sư kia sau cùng áy náy làm ra cách làm ngu xuẩn”.

“Ngươi muốn rời đi, phải tìm được tứ đại thần thú của thế giới này, giết chết nó, sau đó từ thể nội của nó móc ra vật phẩm ma pháp do tên pháp sư kia để lại. Mỗi một con thần thú đều có một cái, ghép lại sẽ thành không gian chi môn”.

“Khi ngươi rời khỏi đây, không có những vật phẩm ma pháp này trèo chống, thế giới này sẽ ngay lập tức sụp đổ, cát bụi trở về cát bụi, những sinh vật ở đây cũng theo đó mà chết đi”.

“... Chờ một chút, ngươi nói rời khỏi đây chỉ cần giết tứ đại thần thú liền xong?”. Lạc Cảnh Thiên đột nhiên cắt ngang hỏi.

“Đúng!”.

“Ngươi mẹ nó! Ngươi làm sao bây giờ mới nói?”. Lạc Cảnh Thiên tức giận nói.

“Ta kG0fp muốn xem xem, đối với cùng tộc, người quen biết. Ngươi có thể nhẫn tâm nhìn họ chết đi chỉ vì muốn rời khỏi nơi này hay không”. Thượng Cổ Chi Linh nói.

“Nói nhảm, mặc dù ta còn chưa có tận lực giết người. Nhưng ta cũng từng tận tay chôn sống 10 vạn người. Càng đừng nói sau khi dung hợp ác niệm, ta đối với tử vong càng là sớm miễn dịch có được hay không”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Không, ngươi mặc dù giết nhiều người, nhưng những người này đều là người vô tội. Ngươi có thể hạ thủ được?”. Thượng Cổ Chi Linh lắc đầu nói.

Lạc Cảnh Thiên nhất thời im lặng. Hắn thừa nhận, thật lòng thì hắn có chút không nhẫn tâm, đây đều là người vô tội, đều không có bất kỳ uy hiếp nào đối với hắn. Hắn thật có thể không thèm để ý chút nào sao?!

“Ngươi đang trốn tránh. Thừa nhận không tốt sao?”. Thượng Cổ Chi Linh nói.

Đúng, vốn dĩ cách rời khỏi đây cũng không phải chỉ có một cái, chỉ cần hắn tu luyện tới Thánh Ma Đạo Sư tầng ba, như vậy hắn hoàn toàn có thể rời khỏi đây mà không cần gây bất kỳ thương tổn nào cho những người này.

Hắn chẳng qua không muốn chờ đợi mà thôi.

Nhưng tu luyện tới tầng ba phải mất bao lâu? Mười năm? Hai mươi năm? Hắn thật sự cam tâm chờ đợi lâu như vậy không?!

“Nghĩ kỹ rồi lại tìm ta, ngươi còn chưa rõ ràng bản thân ý nghĩ thật sự là cái gì”. Thượng Cổ Chi Linh nói xong liền biến mất.

Lạc Cảnh Thiên lâm vào trầm tư.

Hắn đang nghĩ câu cuối cùng của Thượng Cổ Chi Linh nói là có ý gì. Ý nghĩ của bản thân? Hắn muốn về, đây là khẳng định. Nhưng mà... tại sao Thượng Cổ Chi Linh lại nói câu đó chứ?!

Không biết trải qua bao lâu, Lạc Cảnh Thiên cuố cùng cũng minh bạch. Không phải ý nghĩ của hắn, mà là ý nghĩ của người khác.

Luôn mồm nói không quan tâm ánh mắt thế nhân, nhưnh thực tế hắn lại luôn để ý. Giống như việc có người hỏi: tại sao cá nhân cần phải tự lập, độc lập, có suy nghĩ riêng.

Rất hiển nhiên, rất nhiều người sẽ đưa ra vô số câu nói đầy dốc lòng. Nhưng mà... thực chất của vấn đề la bởi vì mọi người đều nói như thế.

Hắn hiện tại hiểu rõ bản thân nội tâm là muốn cái gì. Hắn muốn rời khỏi đây, nhưng vì việc này mà không quan tâm tính mạng của những người này... hắn không làm được.

Hắn sợ bản thân sẽ áy náy cả đời.

“Minh bạch?”. Âm thanh của Thượng Cổ Chi Linh vang lên.

“Ta đã hiểu”.

“Vậy quyết định của ngươi là...”.

“Ta nghĩ ta sẽ tu luyện tới tầng ba rồi rời khỏi đây”.

“Ha ha ha, xem ra ngươi vẫn để ý cái nhìn của người khác”. Thượng Cổ Chi Linh cười lớn nói, nhưng mà âm thanh hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ châm chọc nào.

“Ta cũng nghĩ thế. Nhưng ta biết bản thân cần gì, mà không phải người khác cần gì. Ta quyết định mặc dù nhìn như là sợ người khác đánh, giá, nhưng mà có ý nghĩ không? Bởi vì đây là ta quyết định, mà không phải người khác quyết định”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Rất tốt, xem ra ta cũng không có chọn lầm người. Ngươi cũng không cần phải lo lắng như vậy, thế giới này là cùng vũ trụ nối tiếp, cho nên thời gian là không cố định. Bản thân ta là sinh mệnh chi nguyên, mà sinh mệnh, vĩnh viễn không thể rời bỏ thời gian”. Thượng Cổ Chi Linh cười nói.

“Ta đã biết, đa tạ”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Không sai, Thượng Cổ Chi Linh là có thể kiểm soát thời gian, cho nên cho dù hắn ở nơi này trăm năm cũng sẽ không có chuyện gì. Bởi vì thời gian trong Thiên Linh Đại Lục lúc này đã trôi đi chậm rất nhiều.

Đây chính là tác hại của việc bị tách khỏi vũ trụ.

Hắn có bó lớn thời gian tu luyện, dù là qua trăm năm, tại Thiên Linh Đại Lục sợ rằng cũng chỉ qua vài năm mà thôi.

“Đại nhân, đã đến nơi”. Lúc này, âm thanh vang lên bên tai Lạc Cảnh Thiên.

Lạc Cảnh Thiên mở mắt ra, thấy lão giả họ Long cùng Long Nhã đang đứng nhìn mình, hắn liền mỉm cười nhẹ gật đầu ngồi dậy bước ra ngoài.

“Long gia gia, ta làm sao cảm thấy... hắn giống như có chút thay đổi. Nhưng lại không biết khác biệt ở chỗ nào”. Long Nhã thấp giọng hỏi.

“Ta nghĩ ngươi hẳn là hoa mắt”. Lão giả cười nói, nhưng mà ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên lại mang theo vẻ kinh hãi.

Vị đại nhân này... thật là đáng sợ.

Còn đáng sợ ở điểm nào ông ta cũng sẽ không đi suy đoán. Hiểu đều hiểu.

Một người nhà giàu nhất, lúc trẻ tuổi còn nghèo cũng sẽ không biết tương lai mình sẽ giàu như thế. Nhưng nếu biết trước đây? Họ sẽ không có chút hào hứng hay nổ lực nào đi cải thiện bản thân.

Mà trên người Lạc Cảnh Thiên chính là loại cảm giác của người nghèo kia. Tràn ngập đối với tương lai hướng tới, mà không phải bình bình đạm đạm khi biết mình tương lai sẽ giàu có như trước.

Trước đó Lạc Cảnh Thiên biểu hiện ra khiến người khác cảm thấy hắn là một người không có bất kỳ dục vọng nào. Thậm chí là đối với cuộc sống cùng người khác vô cùng bài xích. Cách biệt với đời.

Không phải loại kia cao cao tại thượng, mà là như tất cả mọi người đều không phải cùng một thế giới với mình. Loại cảm giác này mặc dù không khiến người khác khó chịu, nhưng cũng khiến cho người không có bất kỳ thiện cảm nào.

Thật như ông ta nghĩ sao? Cũng không phải, nhưng cũng không sai. Lạc Cảnh Thiên trước đó chẳng qua là không muốn phát triển một mối quan hệ nào đó để khiến mình áy náy mà thôi.

Thử nghĩ một chút, bất kỳ nam nhân nào đều là hoa tâm, đây là sự thật cũng không phải phỏng đoán. Dù cho có yêu một người nào đó rất sâu, nhưng xa cách lâu ngày cũng sẽ cảm thấy cô độc và đến một lúc nào đó sẽ tìm người khác để thay thế.

Dù là tình bằng hữu cũng vậy, cảm giác cô độc cũng không phải ai cũng có thể tiếp nhận. Nếu gặp người đặc biệt hợp ý mình, nói chuyện rất hợp nhau. Sau đột nhiên muốn rời đi sẽ khó tránh khỏi sinh ra cảm giác không nỡ. Vì thế Lạc Cảnh Thiên mới biểu hiện ra một mặt như vậy.

Hiện tại đã không cần nghĩ nhiều như vậy, đem gánh nặng bỏ xuống, thuận theo tự nhiên, cho nên ông ta mới cảm giác Lạc Cảnh Thiên là thay đổi.

(Ps: chương này có chút thủy... ok, là rất thủy, rất câu chương. Chủ yếu là ta còn chưa xác định nên viết tiếp cốt truyện theo hướng nào. Hơn nữa tuần này rất bận, ngày mai với ngày kia thằng bạn cưới, phải giúp nó làm phù rể. Lại phải giúp nó trang trí. Cho nên có rất ít thời gian ngồi suy nghĩ cốt truyện, sang tuần sau sẽ trở lại 2c/ngày như bt, m.n thông cảm tý nhé)

Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.